“Khà khà, huynh trưởng hiểu lầm rồi, làm sao Vương Túc có thể có loại ý nghĩ này?” Vương Túc mang theo sự lúng túng nói.
Không thể phủ nhận, đề nghị của Diệp Viễn đã khiến hắn động tâm.
Loại trình độ như Vương Lăng Ba, ở dòng chính chỉ cần quơ một trảo là có một đám lớn, tổn thất một mình hắn mà có thể đổi lấy quyền tiêu thụ Dưỡng Nguyên Đan vẫn là rất có lời.
Nhưng mà những lời này, cho dù như thế nào thì cũng không thể nói ra miệng.
Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết!
Trong lòng hắn đã đặt bàn tính để tính toán, có nên âm thầm giết chết Vương Lăng Ba trong bóng tối, sau đó tìm Diệp Viễn để đàm phán hay không.
Sắc mặt Vương Dục Tường cũng rất khó coi, ánh mắt như có như không của Vương Túc vừa nãy, sao hắn có thể không nhìn ra được?
Bảo hắn lấy mạng của con trai đi đổi quyền tiêu thụ Dưỡng Nguyên Đan, có đánh chết hắn cũng không muốn.
Hắn thà tình nguyện lưỡng bại câu thương với Vạn Bảo Lâu!
Điều kiện của Diệp Viễn khiến cho bầu không khí của tiệc rượu trở nên vi diệu hẳn lên.
Sắc mặt Vương Dục Tường chìm xuống, nói: “Diệp Viễn, chúng ta là mang theo thành ý đến đây, có phải ngươi cũng nên lấy ra thành ý của ngươi hay không?”
“Thành ý? Thành ý ở đâu? Ha ha, thứ cho mắt Diệp mỗ vụng về, không nhìn thấy! Nhưng mà các ngươi không có thành ý, Diệp mỗ thì lại mang theo thành ý lớn nhất đến đây rồi. Trước đó Vương Lăng Ba động thủ với ta thì hẳn là nên có giác ngộ về chuyện của ngày hôm nay rồi mới phải.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Vương Lăng Ba ở một bên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn biết, hiện tại ngoại trừ phụ thân ra thì sợ rằng tất cả mọi người đều đang ước cho hắn chết!
“Thành chủ đại nhân, rõ ràng Diệp Viễn hắn đang mượn đao giết người, không thể chấp nhận việc hắn gây xích mích được! Cho dù thật sự giết chết khuyển tử, nhưng nếu như Vạn Bảo Lâu không công nhận thì phải làm sao?” Vương Dục Tường trầm giọng nói.
Trần Vĩnh Niên trầm mặc, thái độ của hắn khiến cho tâm của Vương Dục Tường cùng Vương Lăng Ba trầm đến đáy vực.
“Có bổn thành chủ ở đây, tin tưởng Vạn Bảo Lâu sẽ không đổi ý, đúng không?” Ánh mắt của Trần Vĩnh Niên sáng quắc nhìn về phía Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn chỉ cười mà không nói, hoàn toàn không hề trả lời câu hỏi.
Sắc mặt Vương Lăng Ba đại biến, vội vàng la lên: “Thành chủ đại nhân, ngươi như vậy là có ý gì?”
Trần Vĩnh Niên nhàn nhạt nói: “Có ý gì? Mọi người làm ăn tại Côi Sơn Thành đều dựa vào bản lĩnh của mình, nhưng ngươi lại phái người truy sát đối thủ, đó là hành động vượt quá giới hạn rồi!”
Lão gia tử Lâm gia vừa nghe thấy lời này, lập tức phụ họa nói: “Đúng đấy! Nguyên nhân trong chuyện này mọi người đều rõ ràng, còn không phải là do ngươi tự không biết xấu hổ náo động ra hay sao? Vốn là Vương gia các ngươi không đúng, các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, thật sự hết sức quá đáng rồi!”
Lục lão gia tử cũng nói: “Võ đạo có quy tắc của võ đạo, thương trường có quy tắc của thương trường. Vương Lăng Ba, ngươi làm như thế chính là mạnh mẽ phá hoại quy tắc thương trường!”
Sắc mặt Vương Lăng Ba "bộp” một phát trắng bệch ra, rốt cuộc hắn đã biết cái gì gọi là tường đổ mọi người đẩy rồi!
“Các ngươi... các ngươi... vô liêm sỉ!” Vương Lăng Ba tức giận đến mức nói không nên lời.
Trước ngày hôm nay, hắn vẫn còn vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ được vở kịch ngày hôm nay diễn ra chính là tiếng chuông tang vang lên cho chính hắn!
Hiện tại tình hình này chính là mọi người đã muốn giết người một cách nhanh chóng rồi.
Thậm chí ngay cả Vương Túc cùng tộc cũng đang mài đao soàn soạt.
Vương Dục Tường cũng tức giận không ngớt, lên án nói: “Hai người lão thất phu các ngươi câm miệng cho ta! Các ngươi thực sự là vô liêm sỉ tới cực điểm!”
Trần Vĩnh Niên nhàn nhạt nói: “Bọn họ nói cũng không sai mà! Vương Lăng Ba, nếu làm hỏng việc thì phải gánh chịu hậu quả. Ngươi là tự mình làm, hay là muốn bổn thành chủ ra tay?”
Trần Vĩnh Niên giống như đang nói một về một sự kiện rất bình thường, trong giọng nói không mang theo chút cảm tình nào.
Cả người Vương Lăng Ba chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Xem ra, hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi!
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương Túc, giống như nắm lấy một nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói: “Túc công tử, chúng ta đều là người cùng tộc, lẽ nào ngươi cũng bị loại tiểu nhân này gây xích mích ly gián?”
Hắn biết địa vị của Vương Túc, nếu như Vương Túc chịu mở miệng thì ngược lại Trần Vĩnh Niên nhất định sẽ không thể không kiêng dè gì cả.
Mắt Vương Túc vẫn nhìn thẳng, căn bản lười liếc hắn một cái.
Chuyện đã phát triển đến mức độ này rồi, hắn đã không cần thiết phải tiếp tục bảo đảm cho Vương Lăng Ba nữa.
“Huynh trưởng, không phải Vương Túc không cứu ngươi, thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được!” Vương Túc thở dài nói.
Vương Túc hoàn thành ép tan một cọng cỏ cuối cùng của lạc đà, đánh nát hết thảy ảo tưởng của Vương Lăng Ba.
Bỗng nhiên, thân hình Vương Lăng Ba hơi động lao gấp về phía bên ngoài đại điện.
“Hừ! Muốn chết!”
Trần Vĩnh Niên hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đánh ra một trảo, thân hình Vương Lăng Ba im bặt đi.
Mà vào lúc này, Vương Dục Tường cũng ra tay!
Hắn không thể trơ mắt nhìn con trai của mình bị giết chết!
Trần Vĩnh Niên sầm mặt lại, hừ lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Vĩnh Niên thay đổi một trảo thành lòng bàn tay, đánh ra một nguồn lực lượng khổng lồ.
“Ầm!”
Chỉ với một chưởng, thân thể Vương Dục Tường giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.
Ở trước mặt Trần Vĩnh Niên, Vương Dục Tường yếu đến mức không có chút sức lực nào để chống đỡ lại!
Tiếp theo sau đó, Trần Vĩnh Niên lại biến chưởng thành trảo một lần nữa, thân thể Vương Lăng Ba cứ như vậy mà trực tiếp bị nguyên lực mạnh mẽ bóp nát rồi!
Mà từ đầu đến cuối, Trần Vĩnh Niên chỉ ngồi ngay ngắn bất động.
Vẫy tay một cái, một người chết một người bị thương!
Khí thế bễ nghễ thiên hạ, triển lộ không bỏ sót chút nào.
Lúc này, Vương Dục Tường vẫn còn nằm trên đất, phun ra từng ngụm từng ngụm máu.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Vĩnh Niên tràn ngập sát ý.
Con ngươi lão gia tử hai nhà Lục, Lâm cũng co rụt lại, nhìn về phía Trần Vĩnh Niên giật mình không thôi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới Trần Vĩnh Niên lại mạnh tới mức này.
Nhìn dáng vẻ, hắn cách Khuy Thiên hậu kỳ cũng chỉ một bước nữa mà thôi!
Trần Vĩnh Niên dùng thủ đoạn lôi đình đánh chết Vương Lăng Ba, trọng thương Vương Dục Tường cũng là có ý định lập uy.
Đã nhiều năm hắn không triển lộ thực lực trước mặt mọi người, hiện tại để cho bọn họ nhìn một chút, một thành chủ như hắn cũng không phải hạng người dễ trêu chọc.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì muốn làm Diệp Viễn kinh sợ, để hắn thực hiện lời hứa.
Một bên, Dương Duệ đã sớm kinh ngạc đến ngây người.
Trước khi hắn tới đây, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới Diệp Viễn chỉ hời hợt nói mấy câu mà đã khiến cho liên minh của ba đại thế gia cùng Phủ Thành Chủ sụp đổ.
Hiện tại, Vương Lăng Ba đã chết, Vương Dục Tường lại trọng thương, Vương gia gần như đã bị phế bỏ.
Thiếu niên này không chỉ có thiên phú cực cao mà thủ đoạn quyền mưu cũng cực kỳ lợi hại, quả thật là đáng sợ!
Nhưng mà, sau khi thấy được thủ đoạn của Trần Vĩnh Niên, Dương Duệ cũng không còn mang tâm lý may mắn nữa.
Xem ra Diệp Viễn cũng biết không gánh nổi Dưỡng Nguyên Đan cho nên mới lấy Dưỡng Nguyên Đan sử dụng một cách tốt nhất, dùng nó để đánh chết cha con nhà Vương gia.
Quả nhiên, hắn đã thành công.
Diệp Viễn vẫn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả những điều này, mấy người kia từng người một đều làm vẻ đạo mạo nhưng lợi ích đặt trước mặt thì ngay cả người thân cũng không thèm nhận, thật sự hết sức buồn cười.
Nói trắng ra, bọn họ chính là một đám tiểu nhân chỉ làm vì lợi ích.
Làm xong tất cả những điều này, Trần Vĩnh Niên dùng ánh mắt hờ hững nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Vương Lăng Ba phá hoại trật tự giới thương trường của Côi Sơn Thành chết chưa hết tội! Dương lâu chủ, Diệp Viễn, tiếp theo phải làm như thế nào thì xem các ngươi rồi!”
“Xem bọn ta? Xem bọn ta cái gì?” Diệp Viễn thay đổi một bộ mặt tươi cười, hỏi.
Hắn làm cho tất cả mọi người đều biến sắc!
Tiểu tử này, như vậy là muốn đổi ý sao?
Sắc mặt Trần Vĩnh Niên chìm xuống, nói: "Điều kiện mà ngươi đưa ra, ta đã thay mặt ba nhà bọn họ nhà đáp ứng ngươi rồi! Hiện tại, đến phiên ngươi thực hiện lời hứa!”
Diệp Viễn cười rất xán lạn, nói: “Lời hứa? Ta đã hứa gì rồi sao? Thành chủ đại nhân, có phải là đã nghe lầm rồi hay không?”