“Ba người các ngươi, lại đây!” Một tên võ giả có dáng dấp của một gia tướng quay sang quát lên với ba võ giả đang muốn đi vào Âm Phong Quật.
Võ giả kia biến sắc, người võ giả dẫn đầu nhóm đó không vui nói: “Làm gì?”
Gia tướng quát lạnh: “Ba người các ngươi, đặt bàn tay vào đây!”
“Hừ! Các ngươi tính là cái thứ gì, ngươi bảo chúng ta đặt thì chúng ta phải đặt hay sao?”
“Nếu như ngươi không đặt vậy thì chúng ta giúp ngươi đặt!”
“Thực sự là chuyện buồn cười! Ba người huynh đệ lão tử tiến vào Âm Phong Quật này không dưới một trăm lần, còn chưa bao giờ thấy qua yêu cầu không ra gì như vậy! Rốt cuộc các ngươi là ai mà lại dám kiêu ngạo như thế?”
“Chúng ta là người nào, các ngươi không cần phải để ý đến, chỉ cần nghe theo lệnh là được!”
“Vậy nếu như... chúng ta không làm thì sao.”
...
Không lâu sau đó, ba người kia đàng hoàng lấy tay đặt lên cái dụng cụ kia.
Rất nhanh, dụng cụ phát ra hào quang màu xanh lục.
Gia tướng lạnh lùng nhìn ba người bọn họ một chút, nói: “Cút đi, sớm làm như thế có phải bớt bị đau đớn da thịt hơn hay không?”
Ba người không dám phản bác, phẫn nộ rời đi.
Lúc này, ở ngoài Âm Phong Quật tụ lại hơn mười người, giống như là người soát vé.
Tất cả mọi người muốn đi vào Âm Phong Quật, nhất định phải trải qua sự đo lường của cái dụng cụ kia.
Nhóm người này tất nhiên là người của Vương gia sau khi thay đổi trang phục.
Hành vi hống hách như vậy cho nên tất nhiên bọn họ không dám thừa nhận chính mình là người của Vương gia.
“Nhị ca, cái biện pháp này đáng tin sao? Lỡ như tiểu tử kia nhìn thấy trận thế này của chúng ta bị dọa chạy mất thì phải làm sao bây giờ?” Vương Dục Kiền hỏi Vương Dục Đào.
Vương Dục Đào nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, Dục Mân chặn đứt đường quay về của hắn rồi, trừ phi hắn không muốn Dạ Lăng Thảo nữa, bằng không nhất định hắn phải tiến vào Âm Phong Quật. Chuyện đầu tiên sau khi tên tiểu tử kia xuất quan chính là muốn tìm Tử Linh Chi Địa, nói rõ lên rằng nơi này rất quan trọng với hắn, hắn nhất định sẽ đến.”
Vương Dục Kiền nói: “Ta là lo lắng, nếu như Dương Duệ biết chuyện này thì không biết hắn sẽ có phản ứng gì.”
Vương Dục Đào cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, người cũng chết rồi, hắn còn có thể có phản ứng gì? Ngươi cứ yên tâm đi, dọc theo con đường này chúng ta đã sắp xếp rất nhiều trạm gác ngầm, tiểu tử kia không biết từ nơi nào mà kiếm được hai con Vân Phách Liệt m Báo làm thú cưỡi, đã chạy về phía bên này. Nhưng mà... tiểu tử kia quả thật có chút vướng tay vướng chân, trạm gác ngầm của chúng ta vừa phát hiện ra hắn thì lập tức bị giết chết.”
Vương Dục Kiền rất tán thành, nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ, tiểu tử kia không chỉ là thánh thủ đan đạo mà còn là cao thủ võ đạo! Nếu như không phải cảnh giới quá thấp thì chỉ sợ ta cũng không còn thấy được Nhị ca.”
Bây giờ nghĩ lại, Vương Dục Kiền vẫn còn sợ hãi không thôi.
Sự cường đại của La Kiếm và Diệp Viễn đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Khi đó hắn đã biết, một mình hắn sợ rằng không ăn được hai người kia cho nên mới hướng về gia tộc cầu viện.
Vương Dục Đào đến rất nhanh, còn mang thần khí Phân Quang Nghi đến để hỗ trợ.
Phân Quang Nghi này có thể nhận ra Thần hồn của võ giả, chỉ cần có một đồ vật mà đối phương đã dùng qua là được.
Vật này hiển nhiên là vì sợ Diệp Viễn thay đổi dung mạo để qua ải.
...
Sau lưng một đống đá vụn có hai người rụt đầu xuống.
Sắc mặt La Kiếm ngưng trọng nói: “Vương gia bố trí thiên la địa võng, chờ chúng ta tự đâm đầu vào lưỡi thương! Không ngờ, ngay cả Phân Quang Nghi cũng lấy ra dùng rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Vì để giết ta mà Vương gia lại bày ra trận thế lớn như vậy, cũng thật là để mắt đến Diệp mỗ.”
La Kiếm nhìn Diệp Viễn vẫn làm vẻ mặt hờ hững, không khỏi buồn phiền nói: “Ngươi còn cười được! Dọc theo con đường này chúng ta đã giết chết đến bảy, tám trạm gác ngầm. Ta nghĩ hẳn là bọn chúng cũng đã đoán được chúng ta đã đến bên này.”
Nói tới cái này, La Kiếm bội phục Diệp Viễn tới cực điểm.
Dọc theo con đường này, hết thảy trạm gác ngầm đều bị Diệp Viễn phát hiện. Bất luận những người kia bí mật lẫn đi cỡ nào cũng đều chạy không thoát pháp nhãn của Diệp Viễn.
Cái tên này quả thực là yêu nghiệt!
Nếu như không phải như vậy, sợ rằng Vương gia đã không ở chỗ này ôm cây đợi thỏ mà là trực tiếp vây quét qua rồi.
Chính là bởi vì giết chết những trạm gác ngầm kia, bọn họ mới có thể lặng lẽ ẩn núp tại phụ cận của Âm Phong Quật.
“Ha ha, tại sao lại cười không nổi? Ta làm người chính là không sợ phiền phức lớn! Nếu như bọn họ đến giết ta thì phải làm tốt chuẩn bị ta giết ngược lại!” Diệp Viễn cười nói.
“Giết ngược lại? Đùa gì thế! Lần trước là vì Vương Dục Kiền không có chuẩn bị mới để chúng ta đắc thủ. Lần này, thậm chí Vương Dục Đào cũng được hắn gọi đến, thực lực của tên Vương Dục Đào kia càng thâm sâu hơn so với Vương Dục Kiền một bậc! Diệp Viễn, chúng ta vẫn là về Côi Sơn Thành cầu viện lâu chủ đi!”
Dọc theo con đường này, bản thân La Kiếm cũng không phát giác được hắn đã cùng Diệp Viễn nói chuyện càng ngày càng nhiều.
Hắn vẫn là La Kiếm lãnh khốc kia, nhưng khi đối mặt Diệp Viễn thì cho dù hắn làm như thế nào cũng không thể lãnh khốc nổi.
Cảm xúc tình huynh đệ được thành lập sau khi đồng sinh cộng tử chính là thần kỳ như vậy.
Nghe xong lời của La Kiếm, Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi! Huống hồ, bây giờ quay về cầu viện chắc chắn nằm trong ý muốn của Vương gia! Nếu như ta đoán không lầm, con đường quay về đã sớm bị bọn họ chặt đứt.”
Bị chặt đứt không phải trọng điểm, trọng điểm là Diệp Viễn thật sự đã không thể kéo dài thời gian thêm nữa.
Vốn còn dư lại thời gian không đến ba tháng, hiện tại trên đường đi đã tiêu hao thêm nửa tháng, chỉ còn dư lại thời gian một tháng.
Lần này trở lại, hắn chờ được, nhưng Mộ Linh Tuyết không chờ nổi.
La Kiếm biến sắc nói: “Vậy... vậy làm sao bây giờ?”
Diệp Viễn nói: “Thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, tìm một chỗ ẩn thân đi, chờ ta ở bên ngoài, ta đi vào một mình!”
“Tuyệt đối không được! Chưa nói đến việc ngươi không thể qua được cửa ải kia của Vương gia, cho dù vượt qua được thì ác linh bên trong cũng không phải thứ mà ngươi có thể đối phó! Ta biết thực lực của ngươi mạnh hơn so với bề ngoài không ít, nhưng mà Ác Linh bên trong Âm Phong Quật này cường đại hơn so với tưởng tượng của ngươi rất nhiều!” La Kiếm lập tức phản đối đề nghị này.
Diệp Viễn cười nói: “Yên tâm đi, lẽ nào ta sẽ để mình chịu chết? Đổi lại là ngươi, hiện tại đã tin tưởng bên trong Vạn Bảo Lâu có kẻ phản bội rồi chứ?”
Sắc mặt La Kiếm khó coi cực kỳ, hắn không ngờ thật sự bị Diệp Viễn làm cho cứng họng rồi.
Muốn sử dụng Phân Quang Nghi, nhất định phải có một cái vật phẩm mà bọn họ sử dụng hằng ngày.
Rất hiển nhiên, nếu như không có người trong nội bộ của Vạn Bảo Lâu giúp đỡ thì căn bản Phân Quang Nghi mà không có cách nào sử dụng được.
Nhưng để lấy được đồ dùng hằng ngày của Diệp Viễn cùng La Kiếm thì chắc chắn địa vị của người này tại Vạn Bảo Lâu không hề thấp!
La Kiếm cắn răng nói: “Nếu để cho ta biết đó là ai, ta nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!”
La Kiếm là một người rất hết lòng, trước mặt đối thủ hắn đều có thể chiến đấu như thể không muốn sống.
Thế nhưng, bị người của mình đâm một dao sau lưng, hắn thực sự cảm thấy uất ức tới cực điểm.
Vốn lần này có thể gió êm sóng lặng, ai ngờ lại xảy ra rất nhiều biến cố.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì hiện tại hắn đã là một người chết.
Diệp Viễn vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Yên tâm đi, chắc chắn ngươi có cơ hội! Chờ chúng ta quay về Vạn Bảo Lâu, đương nhiên phải thanh toán món nợ này cho thật tốt! Ta đi đây!”
La Kiếm ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi không khỏi co rụt lại.
Hắn phát hiện bắp thịt trên mặt Diệp Viễn phát sinh một trận biến hóa quỷ dị, lập tức đã biến thành một người khác.
Đồng thời, khí chất trên người Diệp Viễn cũng phát sinh biến hóa to lớn, gần như là giống với những võ giả tiến vào Âm Phong Quật.