"Cơ Thanh Vân, ngươi lĩnh hội được Đại Na Di rồi, nhưng mà… mấy tên thuộc hạ kia của ngươi lại không lĩnh hội được! Ngươi nghĩ rằng, bọn họ có thể thoát ra khỏi Thánh Thành sao?" Đột nhiên Nam Cung Tử Phong nói.
Diệp Viễn nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Nam Cung Tử Phong mãi không chịu xuất hiện.
Xem ra, tên này vẫn một mực chuẩn bị đường lui!
Vân Tiêu cáo già như vậy, đương nhiên không thể nào thề với trời là sẽ cho Diệp Viễn cơ hội.
Lời thề của hắn, chỉ là chờ để Diệp Viễn ra khỏi Huyết Vũ Hoang Nguyên mà thôi.
Bây giờ Diệp Viễn đã xuất ra rồi, tự nhiên lời thề cũng chỉ đến đó thôi.
Thánh Thành không động vào được Diệp Viễn, đương nhiên vẫn có thể ra tay với bọn Ngao Khiên.
"Ngươi dám động vào bọn họ xem, ta liền giết một tên cường giả Hư Huyền! Ta không phải là đối thủ của hai người các người, nhưng những người khác, ta có thể thử một chút!" Vẻ mặt Diệp Viễn đầy lạnh lùng nói.
Bọn Ngao Khiên đi theo mình vào sinh ra tử, Diệp Viễn sớm đã xem bọn họ là tri kỷ.
Nam Cung Tử Phong dùng bọn họ để uy hiếp mình, chính thức làm cho Diệp Viễn động sát khí!
"Cơ Thanh Vân, ngươi đừng có mà hung hăng! Có bản lĩnh thì người qua đây! Lĩnh ngộ Đại Na Di đi, ngươi nghĩ mình là vô địch sao hả?" Một người cường giả Hư Huyền tức giận nói.
Người đó gọi là Thạch Nhân Huy, cũng là trưởng lão của Thánh Thành, là một cường giả Hư Huyền lão làng.
Thực lực của lão ta, thậm chí thậm chí còn mạnh hơn Triệu Linh Đông một chút.
Đối với lời nói kiêu ngạo của Diệp Viễn như vậy, đương nhiên lão ta không nghe lọt tai.
Trong mắt lão ta, Diệp Viễn còn có thể đứng được ở đây, chỉ là vì thuật Đại Na Di mà thôi.
Diệp Viễn nhếch miệng cười, nói: "Thật không? Thạch lão đầu, ta đến đây, ngươi nhớ chuẩn bị tốt nhé!"
Thạch Nhân Huy chỉ cảm thấy hoa mắt, đã không thấy vết tích của Diệp Viễn đâu nữa.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tóc gáy của lão ta đã dựng ngược, trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trong tay Diệp Viễn cầm Tru Tà Thần Kiếm, đúng là đã đến ngay sau lưng Thạch Nhân Huy!
Một nhát kiếm lóe lên!
Một kiếm này, giống như là một bùa đòi mạng, đã nhiều năm Thạch Nhân Huy mới cảm nhận được bản thân mình cách cái chết gần như vậy.
Không hề chần chừ, hắn liền tạo ra lãnh vực Thần Vương của mình.
Nam Cung Tử Phong cũng không ngờ được Diệp Viễn nói động thủ là động thủ, lập tức biến sắc, trong nháy mắt mở lãnh vực Thần Vương ra.
Khoảng cách của hắn với Thạch Nhân Huy vừa đúng được lãnh vực Thần Vương bao lấy, nhưng uy lực đã rất yếu rồi.
Lãnh vực Thần Vương, càng gần tâm thì càng mạnh, càng đi ra ngoài viền càng yếu.
Đối diện trước lãnh vực Thần Vương của Nam Cung Tử Phong, Diệp Viễn không hề có chút lưỡng lự nào, một kiếm chém thẳng vào!
Như là đẽo gỗ mục vậy, Tru Tà là thanh kiếm đã đạt đến cảnh giới Thông Thần, đã đánh tan lãnh vực Thần Vương của Nam Cung Tử Phong.
"Ầm!"
Sức mạnh của kiếm vẫn không giảm đi, trực tiếp đánh ầm lên trên lãnh vực Thần Vương của Thạch Nhân Huy.
"Phụt…"
Thạch Nhân Huy điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, hình như cơ thể đã bị đã thương nghiêm trọng, bay ngược ra ngoài.
Toàn bộ mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn một màn này, hoàn toàn bị Diệp Viễn làm cho chấn động rồi.
Nếu như nói một kiếm trước đây của Diệp Viễn, chỉ là giết một cường giả Thần Vương, vẫn không đủ kinh hãi.
Thì kiếm này thực sự đã làm cho bọn họ kinh hãi rồi.
"Làm sao lại mạnh như vậy được? Cơ Thanh Vân còn chưa dùng đến lãnh vực Thần Vương đã đánh trọng thương được Thạch trưởng lão rồi? Nếu như không phải có Nam Cung đại nhân ra tay, thì chắc Thạch trưởng lão đã chết rồi!"
"Quá khó tin rồi! Chẳng lẽ nói, đây mới là uy lực chân chính của thần khí sao?"
"Chỉ một kiếm có thể đánh cho Thạch trưởng lão trọng thương, chiến tích như vậy, thực sự là quá kinh sợ rồi!"
Một kiếm này của Diệp Viễn hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với lãnh vực Thần Vương.
Trong mắt những người võ giả ở đây, lãnh vực Thần Vương chính là cực hạn của võ đạo.
Có thể đánh bại được cả cường giả Hư Huyền, chỉ có cường giả Hư Huyền!
Nhưng mà Diệp Viễn, chỉ cần một kiếm là có thể hủy diệt một vị cường giả Hư Huyền.
Một màn như vậy, thực sự là quá khó tin!
Ánh mắt Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong đều rực lửa mà nhìn về thanh kiếm Tru Tà trong tay Diệp Viễn, những người võ giả kia nhìn không ra, nhưng bọn họ lại không nhìn ra sao?
Diệp Viễn phải kích phát đao pháp trung thần mới có thể sử dụng thanh kiếm đáng sợ như vậy!
Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được cách thần đạo rồi!
Không ai có thể rõ hơn hai người họ, vì sao Thập Đại Thần Vương lại mạnh mẽ như vậy.
Nguyên nhân là vì họ đã lĩnh ngộ được cách thần đạo!
Nhưng mà bây giờ, lúc Diệp Viễn đang ở Đạo Huyền Cảnh tầng năm đã lãnh ngộ được cách thần đạo rồi!
Việc quan trọng nhất là, trong tay Diệp Viễn lại còn có một thanh thần kiếm.
Kích phát được uy lực thần đạo của thần khí, đó thực sự là vô cùng đáng sợ.
Về điểm này, đối với Thánh Thành đã truyền lại lâu đời mà nói, bọn họ vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Tử Phong cố áp chế sự chấn động trong lòng xuống, hít sâu một hơi nói: "Cơ Thanh Vân, ta thừa nhận người có thực lực! Được, thuộc hạ của ngươi, ta sẽ đưa bọn họ về nguyên vẹn, bây giờ, ngươi có thể đi được chưa?"
Diệp Viễn suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: "Được, người hãy bảo người đưa bọn họ đến cổng thành, ta đi đến đó đợi bọn họ! Ta khuyên ngươi đừng có bất cứ suy nghĩ lệch lạc gì, nếu không, hôm nay Thánh Thành sẽ máu chảy thành sông!"
Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó!
Nghe thấy Diệp Viễn đồng ý rời đi, toàn bộ cường giả của Thánh Thành đều thở phào một hơi.
Bọn họ không ngờ tới, một siêu cấp Đan Đế lại có thể đạt được thực lực võ đạo mạnh đến như vậy!
Nhưng cũng xem là tiễn được tên ôn thần này đi rồi!
"Ngươi đã chứng minh thực lực của ngươi rồi, ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho ngươi! Nhưng mà, ngươi cũng phải lập lời thề, tuyệt đối không được đại khai sát giới nữa!" Nam Cung Tử Phong nói.
Diệp Viễn gật đầu, nói: "Chỉ cần các người không trêu chọc ta, ta cũng không ra tay nữa!"
Sau đó, Diệp Viễn thề với trời đất, Nam Cung Tử Phong mới bảo người đưa đám người Ngao Khiên đến đây.
Nhìn thấy Diệp Viễn rời đi, khóe miệng Nam Cung Tử Phong vẽ lên một nụ cười đạt được mưu kế.
…
Tầm khoảng thời gian một chén trà nhỏ, đám người Ngao Khiên đã được đưa đến cổng thành.
Nhìn thấy Diệp Viễn bình yên quay về, đám người Ngao Khiên vui mừng khôn xiết.
"Ha ha, đại nhân, cuối cùng ngài cũng quay về rồi! Bọn người Thánh Thành này thực sự rất đê tiện, lại dám hạ thuốc độc trong thức ăn của chúng ta, sau đó bắt chúng ta lại!" Khương Thái Thương vừa nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức oán giận mà nói.
Chỗ này là tổng bộ luyện dược sư, kê cho bọn họ mấy đơn thuốc là vô cùng dễ dàng.
Hơn nữa còn có lời thề trước kia, nửa năm này Thánh Thành sẽ phải khiêm nhường họ, họ cũng không nghi ngờ gì, vì vậy trực tiếp bỏ qua.
Nhìn thấy mọi người không có việc gì, Diệp Viễn cũng yên tâm mà cười nói: "Có ta ở đây, bọn họ không dám làm gì các người đâu! Lần này ta vào Huyết Vũ Hoang Nguyên, thu hoạch được không ít, lát nữa quay về sẽ luyện đan dược cho các ngươi, giúp các ngươi tiến thêm bước nữa! Lão Ngao, nhất là ngươi, ta thực sự rất chờ đợi ngươi có thể phục hồi được trạng thái thực lực đỉnh phong!"
Ngao Khiên nghe thấy vậy liền chấn động, lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Diệp Viễn nói như vậy, khẳng định cuối cùng đã tìm được linh dược trong Huyết Vũ Hoang Nguyên!
Cứ như vậy hắn ta có thể khôi phục lại thực lực đỉnh phong rồi!
Có Thiên Ly ở đây, Diệp Viễn muốn tìm mấy gốc linh dược, tự nhiên không thành vấn đề nữa.
Lúc mấy người định rời đi, đột nhiên có một cỗ khí tức đáng sợ xuất hiện từ trên trời xuống.
"Ha ha ha, Cơ Thanh Vân, bổn tọa lại muốn nhìn xem, ngươi có thực sự có thân thể bất tử không! Cho dù là Thanh Hư không có ở đây, vậy thì đại trận thần đạo này cũng giết chết được người!" Vân Tiêu cười càn rỡ.