“Ha ha ha... rốt cuộc đã khỏi hẳn rồi! Diệp Viễn, bây giờ ta xem xem ngươi còn có thể trốn đi nơi nào!”
Trong mật thất của Tuyệt Mệnh Thánh Cung, bỗng nhiên Tần Thiên mở hai mắt ra, từng đạo tinh quang lóe lên.
Hắn bế quan ở chỗ này mười năm, rốt cuộc hôm nay cũng đã dưỡng tốt toàn bộ thương thế.
Tất cả cừu hận sẽ được thanh toán toàn bộ vào lúc này!
“Vô Ngân!”
“Có thuộc hạ!”
“Bạch Dạ Thánh Cung đã xuất phát chưa?”
“Đã xuất phát tiến về Thần Khư rồi! Cung chủ, có phải chúng ta cũng nên xuất phát rồi?”
“Xuất phát! Một chuyến này chúng ta nhất định phải thắng lợi trở về!”
“Vâng, cung chủ!”
Sau khi Vô Ngân rời khỏi, khóe miệng của Tần Thiên hiện lên một nụ cười lạnh.
“Đến cũng đã đến rồi, không thể tay không mà quay về!”
...
Trước mắt là một mảnh phế tích cực lớn, nhưng trong đó lại truyền ra từng trận khí tức đáng sợ, ngay cả Diệp Viễn cũng cảm thấy tim đập nhanh.
Cái Thần Khư này dường như là đã tồn tại từ thời cổ chí kim, nơi này nguy hiểm dị thường, nhưng cũng tràn đầy kỳ ngộ.
Nơi này đối với cường giả cảnh giới Quy Khư cũng là một nơi tràn đầy nguy hiểm.
Cửa vào của Thần Khư là một miệng núi lửa, nơi đó có một mảng xương cốt trắng xóa như tuyết, giống như đang biểu thị sự tử vong cho mọi người biết.
Diệp Viễn vẫn chưa tới gần lối vào mà cũng đã cảm nhận được sóng nhiệt cuồng bạo mãnh liệt truyền đến.
Cái nhiệt độ đáng sợ kia, ngay cả cường giả nửa chân bước vào Khuy Thiên Thần Cảnh như hắn cũng đều có chút không chịu nổi.
Một khi đi vào nơi ấy thì nhiệt độ bên trong không thể tưởng tượng được.
"Có lẽ đây là lần đầu Thái Thượng trưởng lão đến Thần Khư a?” Bạch Tu nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn thì đã đoán ra.
Diệp Viễn cười nói: “Trước kia vẫn một mực bế quan khổ tu, thật đúng là lần đầu tiên đến Thần Khư này.”
Bạch Tu nói: "Bên ngoài Thần Khư có một đạo cấm chế hỏa diễm tự nhiên, có thể thiêu đốt vạn vật, ngay cả cường giả Quy Khư đỉnh phong cũng không cách nào tiến vào bên trong một cách bình thường. Qua mỗi một ngàn năm thì lực lượng của cấm chế này sẽ có một khoảng thời gian bị gián đoạn, Thần Quan đại nhân của Thiên Lộc Thần Cung sẽ dùng Thiên Thần Khí Viêm Cấm Ấn để phá vỡ cấm chế cho chúng ta đi vào.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thì ra là thế!”
Lúc này, ở chân trời bay tới một nhóm lớn cường giả Thần đạo, chính là đoàn người Hoắc Thiên Dương của Thu Vũ Thánh Cung.
Không khí hào hứng của Bạch Dạ Thánh Cung bên này thoáng một cái lập tức thay đổi.
Nhất là Bạch Thần, hai mắt gần như muốn phóng hỏa.
Hắn chỉ hận thực lực của mình quá yếu, bằng không thì đã sớm xông lên sống chết cùng với Hoắc Thiên Dương rồi.
Thu Vũ Thánh Cung vừa đáp xuống đất, hai thế lực lớn tầm đó cũng giương cung bạt kiếm, rất có xu thế chỉ một lời không hợp liền ra tay.
"Ái chà chà, cháu trai của ta, đừng có dùng bộ dạng này để nhìn Bổn cung chủ a! Một lát nữa tiến vào bên trong, Bổn cung chủ không cẩn thận lại ném ngươi vào hố lửa thì sẽ không tốt lắm đâu.” Hoắc Thiên Dương làm vẻ mặt khiêu khích nói.
Hai mắt Diệp Viễn nhắm lại, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào ngươi?”
Sắc mặt Hoắc Thiên Dương cứng lại, trong ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Nếu như không phải có người trước mắt này thì bọn hắn đã sớm tiêu diệt Bạch Dạ Thánh Cung!
“Hắc, tiểu tử, ngươi đừng vội đắc ý! Chờ ngươi có thể thoát ra khỏi Thần Khư rồi hãy hung hăng càn quấy cũng không muộn!” Hoắc Thiên Dương cười lạnh nói.
Nói xong, Hoắc Thiên Dương mang theo các cường giả của Thu Vũ Thánh Cung đi qua một bên.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, trong lời nói của tên Hoắc Thiên Dương này... có hàm ý a!
Sắc mặt Bạch Tu cũng khó coi, tiến đến trước mặt Diệp Viễn nhỏ giọng nói: “Thái Thượng trưởng lão, tên Hoắc Thiên Dương này dường như có chút khác lạ a!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là có nơi dựa dẫm! Ngươi dặn dò mọi người một lượt, lát nữa sau khi tiến vào Thần Khư phải cẩn thận một chút.”
Bạch Tu gật đầu nói: "Vâng, đệ tử đã biết!”
Nói chuyện một hồi, một đám lại một đám thế lực đều kéo nhau đến.
Ngay lối vào thoáng một cái liền náo nhiệt hơn rất nhiều.
Nhưng mà tất cả các thế lực lớn dường như cũng rất cảm thấy hứng thú đối với Bạch Dạ Thánh Cung.
“Thật sự không nghĩ tới Bạch Dạ Thánh Cung vậy mà lại để cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa làm Cung chủ, thật không biết tên Bạch Tu kia nghĩ gì nữa.”
“Ha ha, e rằng đây là một màn khôi hài nhất của thế giới Thiên Lộc từ trước tới nay, một tên tiểu tử Động Huyền sơ kỳ vậy mà lại thống lĩnh nguyên một đám cường giả Khuy Thiên, thật là buồn cười!”
“Nghe nói Thái Thượng trưởng lão Diệp Viễn của bọn hắn rất lợi hại, không những chính hắn có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, mà bên cạnh hắn còn có một cường giả Quỷ đạo mạnh mẽ, có thể chiến đấu ngang hàng với Hoắc Thiên Dương!”
...
Những tiếng bàn luận này khiến cho thần sắc của Bạch Thần đang đứng bên cạnh Diệp Viễn lộ ra vẻ bất an.
Hắn biết rõ, sau khi sư phụ lấy được Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch thì có khả năng sẽ phải rời khỏi thế giới Thiên Lộc.
Đến lúc đó, hắn phải làm sao để đối mặt với phần lớn cường địch?
"Tất cả mọi người trong toàn thế giới có thể xem thường ngươi, chỉ riêng ngươi thì không được phép xem thường chính mình! Bọn hắn cảm thấy ngươi không được, thì ngươi phải làm bằng được cho bọn hắn xem, để cho tất cả bọn hắn đều phải câm miệng!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ánh mắt Bạch Thần ngưng tụ, tâm tình lập tức bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Ta đã hiểu rồi sư phụ!”
Đúng lúc này, phía chân trời lại bay tới vài người.
Người ở giữa cưỡi một con Hổ có cánh ở trên lưng, rất có phong phạm của một cao thủ.
Khí tức của người này cường đại vô cùng, người còn chưa tới mà một cổ khí thế cường đại đã bao phủ xuống khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều phải biến đổi.
Cường giả Quy Khư!
Diệp Viễn biến sắc, nhìn về phía đại lão trên lưng Hổ kia.
Vị này có lẽ chính là Thần Quan cua Thiên Lộc Thần Cung rồi.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại đặt lên thân của người đứng sau lưng lão Thần Quan, đây chính là người quen biết cũ, không phải Thanh Phong thì còn ai?
Chợt Diệp Viễn phát hiện sắc mặt của mọi người bên cạnh đều thay đổi, khí thế hào hứng của Bạch Dạ Thánh Cung bên này thoáng một cái liền trở thành áp lực.
Diệp Viễn làm vẻ mặt khó hiểu, hỏi Bạch Tu: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Bạch Tu khó coi tới cực điểm, nói: “Khó trách Hoắc Thiên Dương lại đắc ý đến như vậy, xem ra hắn đã sớm nhận được tin tức rồi! Tên Thần quan này là Cung chủ một thời của Thu Vũ Thánh Cung, Đoàn Phi!”
Diệp Viễn nghe xong cũng biến sắc, không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Hắn biết rõ ở thế giới Thiên Lộc này chỉ cần có thể đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh thì cũng sẽ bị Thiên Lộc Thần Cung thu nạp để trở thành Thần Quan của Thiên Lộc Thần Cung!
Sau khi trở thành Thần quan nhất định phải thoát ly hết thảy quan hệ với Thánh cung trước đó, trung thành phục vụ Thiên Lộc Thần Cung.
Thế nhưng, cho dù có trở thành Thần quan thì dù sao hắn vẫn là một con người.
Đã là người thì sẽ có cảm tình, làm sao có thể không quan tâm đến thế lực cũ?
Dựa vào biểu hiện của Hoắc Thiên Dương, xem ra hắn đã sớm biết rõ lần này Thần Quan tới đây chính là Đoàn Phi!
Điều này nói rõ một điều, nhất định Đoàn Phi đã sớm thông báo cho hắn rồi.
Lần này tiến vào bên trong Thần Khư, Đoàn Phi sẽ làm những gì thì dùng đầu gối để suy ngẫm cũng biết.
Diệp Viễn lập tức cảm thấy đau đầu một phen, một tên Hoắc Thiên Dương cũng đã đủ khó giải quyết rồi, thêm một tên cường giả Quy Khư như Đoàn Phi nữa, một chuyến này thật đúng là hung hiểm a!
“Diệp Viễn, tên mang mặt nạ kia toàn thân đầy khí tức u lãnh kia, hình như cứ một mực chú ý đến ngươi! A... người này, dường như có chút quen thuộc.”
Âm thanh chợt nhớ ra của Vô Trần vang lên trong đầu Diệp Viễn, khiến cho Diệp Viễn giật mình không thôi.
“Hắn chú ý đến ta? Còn có chút quen thuộc?”
Trong nội tâm Diệp Viễn hiện lên một nụ cười khổ, nói: “Ta nghĩ ta biết hắn là ai rồi! Thật sự không nghĩ tới, toàn bộ đều đã tập hợp lại với nhau rồi!”
“Ngươi biết hắn là ai?” Vô Trần hiếu kỳ.
“Ngoại trừ Tần Thiên ra thì còn có thể là ai vào đây?” Diệp Viễn phát ra âÂm thanh lạnh lùng.