Bạch Thần cưỡi trên lưng Thận Thú Sư, uy phong lẫm liệt, cực kỳ hài lòng.
Diệp Viễn từ trong miệng Bạch Thần biết được mãnh thú đầu hình sư tử này tên là Thận Thú Sư.
Diệp Viễn thấy cảnh này, cũng là hết sức tò mò.
Chiếc còng kia dường như có một ma lực không nhỏ, treo một bộ trên cổ Thận Thú Sư kia là gia hỏa này đã khuất phục.
“Bạch Thần thiếu chủ, không biết chiếc vòng này là thần vật thế nào?” Diệp Viễn hỏi.
Bạch Thần cười, nói: “Cái này gọi là Ngự Linh Khuyên, người phàm các ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Đây là Linh Thần Khí cao cấp, chỉ cần ta nhỏ máu nhận chủ rồi đeo nó vào trên cổ mãnh thú, thì sẽ có thể áp chế được mãnh thú Thần Cảnh cấp một, khiến cho nó thần phục ta. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đánh nó tới khi nó không còn sức đánh trả mới thôi.”
Diệp Viễn âm thầm lấy làm kỳ lạ, không ngờ được thế giới Thiên Lộc này lại có phương pháp luyện khí lợi hại như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Diệp Viễn, Bạch Thần cười nói: “Có muốn ngồi lên cảm thụ một chút không?”
Diệp Viễn lắc đầu cười, nói: “Thứ này quá lợi hại, ta không cưỡi.”
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi đúng thật là giống như một thư sinh mặt trắng, lá gan quá nhỏ! Thận Thú Sư này đã bị thu phục, sẽ không tấn công người.” Một tên tùy tùng cười nhạo nói.
Diệp Viễn chỉ là cười cười, cũng không giải thích.
Hắn không phải không muốn cưỡi mà là không dám cưỡi.
Nếu như hắn ngồi lên, Thận Thú Sư này còn có thể đi được không?
Bạch Thần có thể dễ dàng đánh ngã Thận Thú Sư cũng là bởi vì nó kinh sợ Diệp Viễn.
Bây giờ, Diệp Viễn bắt chước khí tức thiên đạo của Thiên Lộc, những thú dữ này sẽ không bài xích hắn như trước đó nữa.
Cho nên, bọn chúng cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ trên người Diệp Viễn.
Huyết mạch yêu tộc trên người Diệp Viễn cực kỳ cao quý, hơn nữa thực lực vô cùng cường hãn, lúc nãy khi Thận Thú Sư kia giương nanh múa vuốt cũng không phải đang hù dọa Diệp Viễn mà là đang sợ Diệp Viễn.
Chỉ là dưới cái nhìn của Bạch Thần thì tưởng rằng Thận Thú Sư muốn tấn công Diệp Viễn mà thôi.
Thực lực của Bạch Thần trong mắt Diệp Viễn, mặc dù mới vào Động Huyền Thần Cảnh nhưng một tay thương pháp cũng không tệ, nhưng mà muốn đối phó với Thận Thú Sư này vẫn là hơi kém.
Ma Vân ở một bên vẫn âm thầm cảnh giác.
Người khác đều không có lòng nghi ngờ gì với Diệp Viễn nhưng mà hắn luôn cảm thấy Diệp Viễn này có cái gì đó.
Chỉ là ở đâu có vấn đề thì hắn cũng không nói lên được.
“Vù vù vù…”
Bỗng nhiên, trong rừng rậm bay ra mấy bóng người bao vây đám người Bạch Thần lại.
“Ha ha ha… Bạch Thần, ta chờ cơ hội này rất lâu rồi! Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!” Một thân ảnh còn trẻ tuổi đi ra từ giữa đám người, cười như điên nói.
Bạch Thần biến sắc, trầm giọng nói: “Bạch Xung, ngươi đây là có ý gì?”
Bạch Xung cười gằn nói: “Có ý gì? Thực lực ta mạnh hơn ngươi, tuổi lớn hơn ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi lại là thiếu chủ! Mà ta lại phải trở thành một con chó thủ hạ của ngươi? Ta không cam lòng! Ta muốn trở thành thiếu chủ, là chúa tể tương lai của Bạch Dạ Thánh Cung!”
Ma Vân nổi giận nói: “Bạch Xung, ngươi điên rồi sao? Vì vậy nên ngươi liền đưa người của Thu Vũ Thánh Cung tới? Ngươi cũng biết là bọn họ và Bạch Dạ Thánh Cung chúng ta là đối thủ không đội trời chung!”
Bạch Xung cười lạnh nói: “Vậy thì thế nào? Chỉ cần có thể có được vị trí thiếu chủ, dùng chút thủ đoạn gì có liên quan gì chứ?”
Phía sau Bạch Xung, một người trung niên nhìn Ma Vân cười nói: “Ma Vân, không ngờ được đúng không? Ha ha, đừng có trách ta không cho ngươi cơ hội. Giết Bạch Thần, sau đó gia nhập vào Thu Vũ Thánh Cung chúng ta! Dựa vào thực lực của ngươi nhất định sẽ được trọng dụng.”
Ma Vân không để ý tới hắn mà căm tức nhìn Diệp Viễn, nói: “Ngươi là gian tế của Thu Vũ Thánh Cung! Nếu không rừng rậm Man Hoang to như vậy, làm sao bọn họ lại tìm được chúng ta?”
Toàn thân Bạch Thần chấn động, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn.
“Ngươi! Cái tên này ngươi thế mà lại lấy oán trả ơn!” Bạch Thần tức giận chỉ về phía Diệp Viễn, nói.
“Hừ! Ta đã quan sát hắn rất lâu rồi, hắn căn bản không phải người bình thường gì cả mà là cao thủ thâm tàng bất lộ! Trên người hắn, e là có thần khí che giấu khí tức!” Ma Vân hừ lạnh nói.
Diệp Viễn không ngờ được Ma Vân bỗng nhiên chỉ mũi nhọn về phía mình, nói với vẻ mặt vô tội: “Ta thật sự không phải gian tế, bọn họ cũng có thể làm chứng cho ta, đúng không?”
Diệp Viễn hỏi Bạch Xung, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình thật oan uống.
Bây giờ ở loại tình huống này, bên Bạch Thần hẳn là cục diện phải chết.
Có điều, Ma Vân là nửa bậc cảnh giới Khuy Thiên, còn những người khác phần lớn là thực lực Động Huyền sơ kỳ.
Mà thực lực của nam tử đối diện kia xấp xỉ với Ma Vân.
Trừ hắn ra, mười mấy người của hắn đều là cường giả cảnh giới Động Huyền.
Bên trong có không ít người còn là Động Huyền trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.
Tổng hợp thực lực, so hai bên với nhau đúng là cách một khoảng lớn!
Nhưng Bạch Xung lại cười lạnh nói: “Ma Vân, ngươi nói đúng! Hắn chính là người chúng ta phái đi điều tra hành tung của các ngươi!”
Bạch Xung nhìn thấy bên Bạch Thần nội chiến, hắn tự nhiên là mừng rỡ nhìn bọn họ đấu tranh nội bộ.
Hắn cũng không ngại châm ngòi ly gián một chút!
Quả nhiên, Bạch Thần và Ma Vân nghe thấy lời này đều là biến sắc căm tức nhìn Diệp Viễn.
“Diệp Viễn, ta thật sự là nhìn lầm ngươi rồi! Sớm biết ngươi là loại người này, ta đã để cho Thận Thú Sư ăn ngươi!” Bạch Thần cả giận nói.
Ma Vân lạnh lùng nói: “Thiếu chủ không cần nói nhảm với hắn! Giết hắn!”
Dứt lời, Ma Vân giơ tay lên chính là một chưởng vô cùng uy lực.
Nhìn thấy cảnh này, người trung niên ở đối diện và Bạch Xung đều lộ ra biểu cảm đắc ý mỉm cười.
“Oành!”
Một chưởng thanh thế kinh người đánh thẳng vào ngực Diệp Viễn.
Nhưng mà… Diệp Viễn vẫn đứng yên bất động ở đó, miễn cưỡng chịu một chưởng này!
Tròng mắt tất cả mọi người đều trừng lên đến rớt ra ngoài, nhìn một màn này với vẻ không dám tin.
Diệp Viễn, một chút cũng không bị làm sao!
“Đây… Sao có thể?” Người trung niên lẩm bẩm nói.
Hắn biết thực lực của Ma Vân, một chưởng này cho dù là hắn cũng không dám đón đỡ, thế mà người thanh niên này lại đứng chịu một chưởng này!
Diệp Viễn mặc trên người chiến giáp Huyền Thần Khí của học phủ Võ Mông, chút trình độ tấn công ấy, đương nhiên không uy hiếp được hắn.
Diệp Viễn nhún nhún vai, cười nói: “Thật ra, ta chỉ là một người qua đường, không có ý định chen vào cuộc đấu tranh thiếu chủ của các ngươi. Được rồi, để bày tỏ sự trong sạch, các ngươi chiến đấu ta sẽ không tham gia vào, thế này được rồi chứ?”
Dứt lời, Diệp Viễn đứng chắp tay, thật sự lui sang một bên.
Lần này, đến phiên Bạch Xung ở bên kia không bình tĩnh được nữa.
Người thanh niên này, không khỏi quá khó lường rồi?
Người trung niên biến sắc, chợt nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói bên tay Bạch Xung: “Nhất định là bọn họ đang diễn trò, muốn dọa chúng ta lui! Không cần để ý đến hắn, quan trọng bây giờ là phải giết Bạch Thần!”
Bạch Xung biến sắc, gật đầu, trầm giọng nói: “Lên! Ai giết được Bạch Thần sẽ được trọng thưởng!”
“Giết!”
Hơn mười người kia hét lớn một tiếng, như ong vỡ tổ đánh về phía Bạch Thần.
Ma Vân biến sắc, đang muốn xuất thủ thì thân hình người trung niên đã lao đến!
“Đối thủ của ngươi là ta! Bạch Thần hôm nay nhất định phải chết, ngươi cũng không cần vùng vẫy giãy chết!” Người trung niên cười gằn nói.
Mấy người tùy tùng bảo vệ chặt chẽ Bạch Thần ở giữa, đối mặt với sự vây công của mười mấy cường giả Động Huyền, rất nhanh bọn họ không đỡ được nữa.
Ma Vân thấy vậy, không khỏi căng thẳng.
Diệp Viễn đứng sừng sững, đột nhiên thở dài nói: “Quả nhiên, vẫn là không nhìn được mà!”