“Đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thủ hạ không nhịn được hỏi Tu Liệt.
Mặt của Tu Liệt trầm như nước, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, trầm giọng nói: “Không thể đợi nữa, triệu tập toàn quân, hiện tại công thành. Chúng ta bây giờ chỉ có một con đường, đó là tiến lên phá thành.”
Trên mặt các tướng lĩnh cũng lộ ra vẻ dứt khoát, tiếp lời: “Vâng, đại tướng quân.”
Tu Liệt trầm giọng: “Nói cho những người khác rằng đường lui của chúng ta đã đứt, chỉ có quyết đánh đến cùng thì mới có thể sống sót.”
Tính tình Ma tộc bạo ngược, sự việc chặt đứt đường lui đã kích thích khí thế của bọn họ.
Số lượng đại quân ma tộc bay qua rãnh trời có khoảng ba vạn người.
Mà lúc này phòng ngự của đại quân Nhân tộc ở Bắc thành cũng chỉ có mấy ngàn người.
Trận chiến này, ai thắng ai bại còn chưa biết được.
...
Trên tường thành của Bắc thành, Tông Đào nhìn Triệu Bân, vẻ mặt lạnh lùng.
“Không phải ngươi nói Ma tộc lẻn vào bên ngoài Bắc thành rồi sao? Vậy người đâu? Nam thành đã chiến đấu kịch liệt ba ngày ba đêm, thương vong nặng nề, người đâu hả?” Vẻ mặt Tông Đào hung tợn khiển trách.
Sắc mặt của Triệu Bân rất khó coi, hắn cũng có chút không chắc lắm.
Nếu như nói đại quân Ma tộc thật sự mai phục ở đây thì có lẽ đã sớm phát động tấn công rồi mới phải.
Tình hình chiến đấu ở Nam thành vô cùng thê thảm, nghe nói quân đoàn thứ nhất đã bị thương vong nặng nề.
Đương nhiên tình huống của Ma tộc càng thảm hại hơn, nghe nói đã tổn thất bảy vạn người.
Phía dưới Nam thành xác chết ở khắp mọi nơi.
Nhưng vì sao đến hiện tại đội trưởng vẫn chưa quay lại?
“Không phải ngươi nói Lăng Phong đi thăm dò tình hình quân địch rồi sao? Hay là hắn đã đào ngũ rồi.” Tông Đào lạnh lùng nói.
Triệu Bân biến sắc, nói: “Không thể nào. Không có khả năng đội trưởng đào ngũ.”
Chân mày của Vương Dật Phong cũng nhíu lại, chẳng lẽ thật sự là Ma tộc cố ý phát tán lời đồn sao?
Đúng lúc này, một tên thủ hạ đến báo: “Vương thống lĩnh, Nam thành báo nguy, quân đoàn thứ năm hầu như toàn quân bị diệt. Đại tướng quân bảo ngài mang theo quân đội ở Bắc thành đi qua trợ giúp Nam thành.”
Con ngươi của Vương Dật Phong co rụt lại, hít sâu một hơi: “Biết rồi, ta lập tức dẫn người tới.”
Nói xong, hắn cao giọng: “Chúng tướng nghe lệnh, đại quân lập tức xuất phát, gấp rút tiếp viện cho Nam thành.”
Nghe mệnh lệnh của Vương Dật Phong, trong mắt Tông Đào lóe lên vẻ đắc ý, sau đó nhìn Triệu Bân, cười lạnh nói: “Nói dối quân tình, chống đối thượng cấp, sau trận chiến này, ta xem mấy người các ngươi làm sao thoát khỏi việc bị xử theo quân pháp.”
Đại quân đã chuẩn bị xuất phát hướng đến Nam thành, không ít binh sĩ đã bắt đầu đi xuống tường thành.
Đúng lúc này, bên ngoài Bắc thành đột nhiên truyền đến tiếng hét rung trời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, qua một lúc vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khuôn mặt Tông Đào tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía đại quân Ma tộc, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin tưởng.
Lại là thật.
Sau lưng hắn toát đầy mồ hôi lạnh, nếu như đại tướng quân không tiếp thu ý kiến của Triệu Bân thì hiện tại thành trì đã bị công phá rồi.
“Đại quân Ma tộc. Là đại quân Ma tộc. Nhanh, thủ thành.”
Cũng không biết là ai trong đám người hô to một tiếng, khiến cho mọi người hoàn hồn lại.
Vương Dật Phong cũng hít vào một ngụm khí lạnh, lại là thật.
Ma tộc thật sự bay qua rãnh trời, đi tới Bắc thành.
Nguy hiểm thật.
Suýt chút nữa bọn hắn đã rời đi rồi.
Một khi đại quân này của bọn hắn rời đi thì gần như đại quân Ma tộc trong nháy mắt là có thể nhảy lên tường thành.
Đến lúc đó, chỉ mấy ngàn người ở đây thì làm sao có thể chống đỡ được đại quân Ma tộc?
“Đừng hốt hoảng. Tất cả mọi người trở về vị trí cũ, bắn cung.”
Vương Dật Phong vận thần nguyên hét lên ra lệnh, thức tỉnh tất cả các tướng sĩ.
Thủ lĩnh chính là trụ cột của cả đội quân, một tiếng gầm này của hắn khiến tâm tư của tất cả mọi người thức tỉnh, sau đó bắt đầu bố trí phòng ngự đâu vào đấy.
“Vù vù vù...”
Đội cung thủ vào chỗ, vô số mũi tên nhọn bắn về phía đại quân Ma tộc.
Những mũi tên này đều được đặc chế, trên đầu mũi tên có bùa chú bộc phá mạnh mẽ, sức sát thương cực kỳ mạnh đối với đại quân Ma tộc.
Sau bao nhiêu năm ác chiến cùng Ma tộc, tự nhiên Nhân tộc cũng phát minh ra rất nhiều biện pháp để đối phó Ma tộc.
“Rầm rầm rầm...”
Đại quân Ma tộc lập tức ngã xuống một mảnh.
Chẳng qua là những binh sĩ ma tộc kia cũng không sợ chết, căn bản chúng không quan tâm sống chết của đồng bạn bên cạnh, điên cuồng lao về hướng thành trì.
Nhìn thấy một cảnh này, Vương Dật Phong nhướng mày.
Hắn cảm giác được khí thế của những binh sĩ ma tộc này có chút không giống bình thường.
Dường như... Bọn chúng coi thường cái chết.
Mặc dù ma tộc hung hãn nhưng cũng không phải là bách chiến bách thắng.
Bọn chúng cũng sẽ sợ hãi, cũng sợ tử vong.
Nhưng đại quân Ma tộc trước mắt này giống như mãnh hổ xổng chuồng, từng người đều không sợ chết a.
“Chuẩn bị Cự Nỏ Thủ, trong đại quân của bọn chúng có đại tướng nửa bước Thần Quân.”
Khí thế của Tu Liệt thực sự quá cường đại, Vương Dật Phong liếc mắt liền thấy, không khỏi cẩn thận hơn vài phần.
Cái cự nỏ này chính là đại sư luyện khí của Nhân tộc chế tạo, đối với cường giả nửa bước Thần Quân thì cũng có lực sát thương cực mạnh.
Mặc dù cường giả nửa bước Thần Quân có thể phi hành, thế nhưng không phải đến lúc bất đắc dĩ thì sẽ không xung phong tiến lên.
“Giết giết giết.”
Đại quân Ma tộc hô giết rung trời, rất nhanh giết đến dưới tường thành.
Tu Liệt quát lạnh một tiếng: “Ma Long Phi Mâu, bắn.”
“Vù vù vù…”
Tất nhiên Ma tộc cũng có vũ khí công thành, bọn hắn có mang theo nhẫn trữ vật cỡ lớn bên người.
Chỉ thấy từng đạo phi mâu bắn ra, trực tiếp cắm ở trên tường thành.
Còn có một phần nhỏ thì bay thẳng qua tường thành, trực tiếp đâm chết một lượng lớn binh sĩ Nhân tộc.
Có những phi mâu này, cường giả Ma tộc kia có thể leo lên tường thành.
Mặc dù cường giả Thần đạo không thể phi hành, thế nhưng thực lực của bọn hắn mạnh hơn quá nhiều so với người phàm.
Chỉ cần cho bọn hắn một cái điểm tựa, bọn hắn có thể rất nhanh dựa lực mà nhảy lên tường thành.
Một trận đại chiến khốc liệt xảy ra.
Mà lúc này, Diệp Viễn đang ở trên một ngọn đồi cách thành phố không xa, quan sát toàn bộ tình hình cuộc chiến.
“Xem ra, bọn hắn căn bản không chờ nổi viện binh đến nha.” Diệp Viễn rất nhanh phán đoán.
“Ma tộc quả thực là chiến sĩ trời sinh, bọn hắn da dày thịt béo, hơn nữa Ma Hồn cực kì cường đại, rất khó giết chết. Nhân tộc quả thực rất yếu kém khi đứng trước mặt bọn hắn.” Vô Trần nói.
Diệp Viễn cười nói: “May mà kịp chuẩn bị, nếu không lúc này thật sự phải luống cuống rồi.”
Vô Trần cũng cười nói: “Tiểu tử này, làm việc thật đúng là kín đáo, ngay cả ta cũng không nghĩ đến nha."
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói: “Cái này gọi là lo trước không bao giờ thừa nha.”
Lúc trên đường tới thành Tịch Vũ, Diệp Viễn đã thỉnh giáo Vô Trần về nhược điểm của Ma tộc.
Suốt con đường này, xác thực hắn đã làm không ít chuẩn bị.
Hiện tại những chuẩn bị này đã phát huy được tác dụng.
Tiên Lâm Thiên Tôn cùng Cửu Thương Thiên Đế đấu nhau rất nhiều năm, vậy nên nhược điểm của Ma tộc cũng biết rất rõ ràng.
Cũng may trên tay Diệp Viễn có không ít Thần Nguyên Thạch mà Vạn Bảo Lâu cho, vơ vét không ít đồ tốt trong thành trì lớn dọc theo con đường này.
Diệp Viễn lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong bình nhỏ chứa đầy bột phấn lục sắc.
“Ha ha, chai Linh Tình Lục Phách Phấn này, đủ cho bọn hắn uống một bầu.”
Diệp Viễn cười cười, mở bình nhỏ ra, những bột phấn lục sắc kia rất nhanh theo gió bay về phía trong đại doanh của Ma tộc.