"Kiếm pháp thật mạnh."
"Quá... quá cường đại. Vậy mà khí thế của Diệp Viễn lại không kém Tần Thiệu chút nào."
"Nhưng mà Diệp Viễn vừa mới đột phá Động Huyền hậu kỳ thôi, hắn làm sao có thể thi triển ra kiếm pháp cường đại như vậy?"
...
Chiêu Trảm Tinh này khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Tần Nam Thiên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi nhìn về phía Diệp Viễn.
"Thái Ngâm Kiếm Hư đã là một trong những võ kỹ đứng đầu học phủ Võ Mông, một chiêu này của hắn là lấy ở đâu ra vậy?" Tần Nam Thiên lạnh lùng nói.
Trì Phương cũng kinh ngạc không kém Tần Nam Thiên.
Hắn cứ tưởng Diệp Viễn chỉ có thiên phú kinh người ở đan đạo, còn thực lực bản thân thì lại không mạnh.
Từ trước tới nay Diệp Viễn đều được Vạn Bảo Lâu che chở, chưa từng có ai thấy Diệp Viễn xuất thủ.
Không ai ngờ rằng hắn vừa ra tay lại là long trời lở đất.
"Hình như vừa rồi ta nghe thấy Diệp Viễn nói rằng một chiêu này là do hắn tự nghĩ ra. Điều này... một chiêu tên là Trảm Tinh này mạnh hơn Thái Ngâm Kiếm Hư quá nhiều." Lúc này một lão sư của học phủ lên tiếng nói.
"Thiên phú võ đạo của hắn thực sự đáng sợ, lại có thể lĩnh ngộ ra võ kỹ mạnh như thế. Thiên phú của hắn sợ rằng còn cao hơn Tần Thiên." Một người khác nói.
Tần Thiên cũng bị một kiếm này của Diệp Viễn làm kinh sợ, rốt cuộc lúc này hắn cũng hiểu ra trước đây Diệp Viễn làm gì ở trong mộ kiếm.
Ngộ tính của tên này quả thực quá nghịch thiên.
Trảm Tinh vừa xuất ra, Tần Thiệu lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn.
Hắn cắn răng, điên cuồng thúc giục thần nguyên.
Một kiếm này hắn không được phép giữ lại thực lực.
"Thái Ngâm Kiếm Hư, giết."
Một đạo hư ảnh trường kiếm ngưng kết ra, đâm thẳng về phía Diệp Viễn.
Ánh mắt Diệp Viễn hơi ngưng lại, thuận thế chém Tru Tà Kiếm xuống một cái.
Một kiếm này cực kỳ cường hãn.
Pháp tắc kiếm đạo cường đại ngưng tụ không tan, gần như cắt không gian thành hai nửa.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
"Oành."
Hai luồng lực lượng pháp tắc cường hãn tới cực điểm đụng vào nhau, chấn động cả đại trận phòng hộ.
Đa số các học viên trên khán đài đều không đứng vững.
Chẳng ai nghĩ tới hai đệ tử Động Huyền Cảnh giao thủ lại có thể sinh ra uy lực đáng sợ như thế này.
Bỗng nhiên Tần Thiệu biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi.
Đạo hư ảnh trường kiếm kia bị Trảm Tinh chém tới thì cũng không có kiên trì được bao lâu mà bị phân thành hai nửa, sau đó hoàn toàn tiêu tán.
Dư lực của Trảm Tinh vẫn còn tồn tại lập tức bay về phía Tần Thiệu.
"Tần Thiệu xong đời rồi."
"Một chiêu này của Diệp Viễn quá cường hãn."
"Trảm Tinh phải không, một chiêu này quá bá đạo."
...
Mọi người trên khán đài liên tục thốt lên, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Tần Thiệu bị chia làm hai nửa.
Nhưng mà đúng vào lúc này, thân hình của Tần Thiệu bỗng nhiên trở nên mờ nhạt dần đi.
"Oành."
Dư lực của Trảm Tinh, trực tiếp chém vào đại trận phòng hộ, lần nữa khiến mọi người trên khán đài lay động.
"Là Mê Thần Bộ. Ông trời ơi, Tần Thiệu còn học được Mê Thần Bộ." Có người kinh hô.
Mê Thần Bộ cũng là một trong lục đại tuyệt học trấn phủ, là một môn thân pháp cực kỳ cao thâm.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tần Thiệu vậy mà lại học được hai môn tuyệt học trấn phủ.
Vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Thiệu mạnh mẽ thôi động Mê Thần Bộ, tránh được dư lực của một kiếm kia.
Tuy nhiên, tình trạng của Tần Thiệu cũng không tốt.
Thân thể hắn lúc này lung lay sắp đổ, khó có thể đứng vững được.
Mặc dù hắn tránh được một kiếm kia, thế nhưng sức mạnh pháp tắc của Trảm Tinh vẫn khiến hắn bị trọng thương.
Tần Thiệu đã không có sức để chiến đấu tiếp.
"Rắc rắc..."
Trên khán đài, vẻ mặt Tần Nam Thiên biến sắc, đốt ngón tay kêu lên răng rắc.
Một kiếm này của Diệp Viễn, có thể nói là phá được hai đại tuyệt học trấn phủ của học phủ Võ Mông.
Mặc dù vẫn chưa giết được Tần Thiệu, thế nhưng kết cục cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Mặc dù Diệp Viễn tiêu hao rất nhiều, nhưng hắn vẫn có sức chiến đấu tiếp, còn Tần Thiệu lúc này so với chờ chết cũng không có gì khác nhau.
Đây là một cuộc chiến sinh tử, kết quả đã định.
Tần Nam Thiên ký thác kỳ vọng cho Tần Thiệu, cho rằng hắn có thể dễ dàng tiêu diệt Diệp Viễn, lại không nghĩ rằng thực lực của Diệp Viễn mạnh như vậy, dùng một chiêu Trảm Tinh đã đánh bại Tần Thiệu.
Ba năm chờ đợi hóa ra đều là công cốc.
Điều này khiến hắn làm sao có thể không tức giận?
"Hừ. Phế vật."
Tần Nam Thiên cũng không tiếp tục ở lại nữa, hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn cảm thấy thể diện của Tần gia đã bị Tần Thiệu ném sạch.
Tần gia như mặt trời ban trưa, nhưng từ khi đụng phải Diệp Viễn thì dường như luôn vấp phải cản trở, điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Đáng tiếc, thiên tài như Tần Thiệu lại sắp chết ở chỗ này."
"Hắn thực sự là thiên tài hiếm gặp, nếu tu luyện chăm chỉ thì thành tựu chưa chắc đã kém Tần Thiên. Chỉ tiếc... hắn đụng phải Diệp Viễn."
"Diệp Viễn thực sự quá nghịch thiên, võ kỹ mà hắn tự nghĩ ra lại nghiền ép hai đại tuyệt học trấn phủ. Trong lịch sử dài đằng đẵng của học phủ Võ Mông sợ rằng chưa có ai làm được đi?"
"Pháp tắc kiếm đạo nhất trọng thiên của Diệp Viễn dường như còn chưa đạt viên mãn, vậy mà lại có thể dùng một chiêu Trảm Tinh này đánh bại Tần Thiệu. Có thể thấy được trình độ lý giải kiếm đạo của hắn cực kỳ tinh thâm."
...
Thiên tài rất đáng trân quý, nhất là thiên tài trong thiên tài như Tần Thiệu.
Việc hắn chết khiến cho các học viên khác rất tiếc nuối.
Nhưng mà thiên tài cũng thật bi ai, bọn hắn nhất định phải chém giết lẫn nhau thì mới có thể đắc đạo.
Thật đáng tiếc là Tần Thiệu đụng phải Diệp Viễn, nếu không hắn đã rực rỡ hào quang.
"Động... động thủ đi, ta đã... không có sức chiến đấu tiếp. Ta... ta thua."
Tần Thiệu dùng hết khí lực sau cùng đem trường kiếm cắm trên mặt đất, gắng gượng không ngã xuống.
Hắn có thể thua, thế nhưng không muốn mất đi tôn nghiêm.
Chí ít trong ba năm nay, hắn đã dùng hết toàn lực để tu luyện.
Trước đây linh cảm của hắn không có sai, quả nhiên Diệp Viễn sẽ là kình địch của hắn trong tương lai.
Chỉ là Tần Thiệu cũng không ngờ, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Từ khảo hạch nhập môn đến sinh tử chiến bây giờ, vẻn vẹn mới qua năm năm.
Thời gian năm năm dường như chỉ là trong một cái chớp mắt, vậy mà Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt qua hắn.
Tần Thiệu nhìn thấy cảnh Tần Nam Thiên phẩy tay áo bỏ đi, lòng hắn giờ đã nguội như tro.
Dù hắn nỗ lực như vậy, cũng không được Tần gia coi trọng chút nào.
Diệp Viễn thu Tru Tà Kiếm, thản nhiên nói: "Ta không giết ngươi, ngươi là một đối thủ đáng tôn trọng. Hơn nữa, ngươi và những người khác của Tần gia không giống nhau."
"Hắn nói cái gì? Ta... ta không phải nghe lầm chứ?"
"Diệp Viễn cùng Tần gia đã sớm như nước với lửa, tại sao hắn lại buông tha Tần Thiệu?"
"Đúng vậy, vừa rồi Tần Thiệu cũng không hề lưu thủ chém tới Diệp Viễn. Không nghĩ tới, vậy mà Diệp Viễn lại muốn tha cho hắn."
...
Hành động của Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Quyết định này của hắn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Quy tắc sinh tử chiến là một bên phải chết thì mới kết thúc.
Thế nhưng nếu như người thắng muốn bỏ qua cho đối phương, vậy thì tất nhiên là đối phương có thể sống sót.
Chỉ là, bình thường hai người ước định sinh tử chiến thì tất nhiên là tồn tại thâm cừu đại hận, hận không thể giết đối phương cho thống khoái.
Tình huống giống như Diệp Viễn và Tần Thiệu lúc này là cực kỳ hiếm thấy.
"Ha... Ha ha ha, ngươi đang thương hại ta sao? Tần Thiệu ta, không cần người khác thương hại."
Tần Thiệu ngửa mặt lên trời thét dài, chợt giơ kiếm đâm xuống bản thân.