Vạn dặm bên ngoài Côi Sơn Thành có hai bóng người đang cưỡi hai con Phi Long Câu vội vã chạy về phía Minh Dương Thành.
“Vương Túc, ngươi như vậy thật không tốt lắm đi? Nói thế nào thì phân nhánh Côi Sơn Thành cũng là một chi nhánh của Vương gia, đều là người cùng một tông!” Vương Huyền Phong nói.
"Phân nhánh Côi Sơn Thành đã là đồ phế bỏ, coi như là một thứ rác rưởi để lợi dụng đi! Không làm như vậy thì dựa vào cái gì để dòng chính phái người đến diệt tiểu tử kia?” Vương Túc hoàn toàn không thèm để tâm, nói.
Vương Huyền Phong thở dài nói: "Nhưng mà thủ đoạn này thật sự có chút ác độc!”
Vương Túc nhàn nhạt nói: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết! Lòng dạ như đàn bà thì làm sao có thể tiếp tục sống trong thế giới võ giả? Không cần nói nữa, cứ tiếp tục chạy nhanh đi!”
Vương Huyền Phong liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không hề nói gì thêm.
Trong lúc hai người đang gấp rút chạy đi, bỗng nhiên có một trận âm phong thổi qua.
Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đột nhiên lại nhiều thêm một bóng người.
Con ngươi của Vương Túc co rụt lại, sắc mặt đại biến, ấp úng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi... vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?”
Bóng người phía trước không phải ai khác, chính là Quy Vân!
Quy Vân nhàn nhạt nói: “Chủ nhân ra lệnh cho ta đi theo các ngươi, chỉ cần các ngươi rời khỏi Côi Sơn Thành thì lập tức chặn đứng bọn ngươi. Hiện tại, theo ta trở về thôi.”
Sắc mặt Vương Túc như tro tàn, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại cẩn thận đến như vậy, phái cả con Ác linh này theo chân bọn họ đến tận đây!
...
“Dương Duệ, Diệp Viễn, ngày hôm nay các ngươi không cho ta lời giải thích rõ ràng thì bọn ta sẽ không để yên! Có bản lĩnh, các ngươi lập tức giết Vương Phiên Nhiên ta, dù sao các ngươi cũng đã giết chết ca ca cùng cùng phụ thân của ta! Ngược lại ta thật sự muốn nhìn một chút, sau này còn ai muốn mua hàng của Vạn Bảo Lâu ngươi...”
Vương Phiên Nhiên rướn cổ họng rít gào, càng ngày càng có nhiều người bị triệu tập tới đây.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Duệ càng thêm nóng ruột.
Cứ tiếp tục như vậy thì danh tiếng của Vạn Bảo Lâu cũng sẽ bị bại hoại hết.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nói: “Dương huynh bình tĩnh đừng nóng vội, nếu bọn họ tự mình tìm đường chết, vậy thì cứ mặc kệ bọn họ.”
Dương Duệ nghi hoặc nói: “Có phải là ngươi đã biết cái gì rồi hay không?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mà ta đã để mắt đến. Đấu pháp với mấy kẻ hạng tiểu nhân này mà không cẩn thận một chút thì làm sao được?”
Diệp Viễn nói như thế, trong lòng Dương Duệ ngược lại không hi vọng gì rồi.
Vào lúc này, bỗng nhiên Vạn Bảo Lâu nổi lên một trận âm phong, tất cả mọi người không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Phù phù!”
Không biết hai bóng người bị ai ném vào đoàn người, ngã xuống đất một cách nặng nề.
Diệp Viễn nhìn Vương Túc đang chật vật đứng lên, cười nhạt nói: “Vương Túc, không ngờ nhanh như vậy mà chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Nhưng mà ngươi chưa chào đã đi, có phải hơi không có đạo lý không?”
Lúc này, thần nguyên của hai người Vương Túc và Vương Huyền Phong bọn họ đã bị Quy Vân phong bế lại, cho dù muốn giết người cũng không làm nổi.
Nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt Vương Túc trở nên khó coi cực kỳ.
“Diệp Viễn, ngươi có ý gì? Ngươi ở Côi Sơn Thành này giết chết cha con Vương Dục Tường còn chưa đủ hay sao mà hiện tại còn muốn trêu chọc dòng chính Minh Dương Thành bọn ta?” Vương Túc hừ lạnh nói.
Bị Vương Túc vu oan giá họa, Diệp Viễn cũng không vội vã, chỉ cười nhạt nói: “Người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người; Nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ không buông tha người! Là các ngươi cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc ta, làm sao lại trở thành ta đi chọc giận các ngươi rồi? Khà khà, xem ra bản lĩnh đổi trắng thay đen này của các ngươi thật sự là vô địch thiên hạ đấy!”
Nhìn thấy ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của Diệp Viễn, trong lòng Vương Túc không tránh khỏi có chút bồn chồn.
Thế nhưng khi nghĩ tới thân phận của mình thì hắn lại bình tĩnh một chút.
Với thực lực của Vương gia, chỉ một con Ác linh nhị tinh trung kỳ thì có đáng là gì?
Nếu như hắn dám động vào mình thì chắc chắn hắn phải chết!
Vừa nghĩ đến điều này, lá gan của Vương Túc lại to thêm một chút.
"Hừ, đổi trắng thay đen sao? Chính các ngươi tự làm mà không dám thừa nhận! Thi thể Vương Dục Tường còn để ở chỗ này, lẽ nào ngươi dám nói hắn không phải do ngươi giết?” Vương Túc cười lạnh nói.
“Không sai, Vương Dục Tường đúng là do ta giết!” Diệp Viễn gật gù, nhàn nhạt nói.
Vương Túc sững sờ, hắn cứ tưởng rằng Diệp Viễn sẽ thề thốt phủ nhận, hắn từ lâu đã suy nghĩ từ ngữ để đáp lại.
Nhưng mà không nghĩ tới Diệp Viễn lại quang minh chính đại thừa nhận.
Điều này làm cho những điều mà hắn nghĩ từ trước, hiện tại đã không còn tác dụng.
Không riêng gì Vương Túc, tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao.
Bọn họ không nghĩ tới Vạn Bảo Lâu thật sự dùng thủ đoạn trong bóng tối để giết đại trưởng lão Vương Dục Tường của Vương gia!
"Hừ, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói! Ngược lại ta thật sự muốn nhìn một chút, ngươi làm sao để bàn giao với Vương gia, làm sao bàn giao với các võ giả của Côi Sơn Thành!” Vương Túc ra vẻ căm phẫn sục sôi nói.
Diệp Viễn nhìn hắn một cách thương hại, nhàn nhạt nói: “Bàn giao? Bàn giao cái gì? Muốn bàn giao thì cũng là ngươi đến bàn giao. Trong Phủ thành chủ đã phát sinh cái gì, chính ngươi tự biết rõ.”
Vương Túc cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết rõ! Ngươi cùng Dương Duệ hợp mưu, dùng độc kế sát hại cha con nhà Vương gia! Chuyện này, còn cần phải giải thích gì sao? Vạn Bảo Lâu nham hiểm độc ác như vậy, sau này mọi người ngàn vạn lần cũng không nên mua hàng ở nơi này nữa! Nếu không, có ngày tự dưng chết cũng không biết mình chết như thế nào!”
Vương Túc ở nơi đó châm ngòi thổi lửa, lập tức được rất nhiều người vây xem hưởng ứng.
Dù sao, Diệp Viễn cũng đã tự mình thừa nhận, chuyện này chẳng khác nào là chứng cứ rõ ràng.
“Diệp Viễn, ta liều mạng với ngươi! Ngươi hại ta nhà tan cửa nát, ngày hôm nay cho dù ta có chết cũng phải kéo theo ngươi chôn cùng!”
Một bên, Vương Phiên Nhiên đã sớm không kiềm chế nổi, rốt cuộc bạo phát, mang theo một thân thịt lồi lõm đánh về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn mặc kệ nàng, đạp một cước đá văng một thân thịt mỡ ra ngoài.
Diệp Viễn bá đạo như vậy càng làm cho tất cả mọi người liếc mắt một trận.
Trong lúc nhất thời, hình tượng của Vạn Bảo Lâu trong lòng mọi người lập tức rơi xuống tới đáy vực.
Nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng Vương Túc vô cùng vui sướng.
Thứ hắn muốn chính là hiệu quả này!
Diệp Viễn cười mà như không cười nhìn Vương Túc, xoay người đi về phía hắn, vừa đi vừa nói: “Có phải trong lòng ngươi đang vụng trộm vui sướng không? Có phải là cảm thấy có Vương gia làm chỗ dựa nên ta không dám xử ngươi không? Có phải là ngươi cảm thấy, ta cần phải mượn miệng của ngươi để giải thích với tất cả mọi người?”
Vương Túc bị ánh mắt của Diệp Viễn nhìn chăm chú đến sợ hãi, thân hình không tự chủ được mà thối lui.
“Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ca ca của ta chính là phó thành chủ của Minh Dương Thành! Loại giun dế như ngươi đây nhất định không biết thực lực của Vương gia mạnh bao nhiêu! Ngươi... ngươi dám động vào ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!” Vương Túc lùi về sau, sắc mặt trắng bệch nói.
Diệp Viễn lắc lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Vương Túc, ta thực sự cảm thấy ngươi rất đáng thương! Ngươi tự cho là mình thông minh, tự cho là người người đều sợ hãi thực lực của Vương gia. Rất xin lỗi, ta không hề để ý đến! Nếu như ngươi không muốn nói ra chân tướng, vậy thì cũng không cần phải nói nữa rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn ra tay tàn nhẫn, một chưởng phá hủy hết thảy sinh cơ của Vương Túc.
Thậm chí Vương Túc còn không kịp kêu cứu đã chết đến mức không thể chết thêm.
Nhìn thấy tình cảnh này, mọi người càng ngơ ngác không ngớt.
Lúc này, ở trong mắt bọn họ, Diệp Viễn quả thực chính là Ma vương giết người.
Một lời không hợp lập tức giết người!
Dương Duệ đứng một bên trong lòng cũng cả kinh, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn lại quyết đoán mãnh liệt đến vậy, cứ thế mà thật sự giết chết Vương Túc.
Lần này, chuyện thật sự có chút vướng tay chân rồi.
“Ngươi... ngươi dám giết Vương Túc!”
Vương Huyền Phong cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc đến ngây người, hắn thật không nghĩ tới Diệp Viễn lại phát điên như vậy, thật sự dám ra tay giết người.
Diệp Viễn nhìn hắn, nhún nhún vai nói: “Hiện tại đến phiên ngươi, ngươi có nói hay không? Ngươi không nói cũng không sao, ta có thể đi tìm lão gia tử của hai nhà Lục, Lâm đến đây để hỏi.”