Tên tiểu tử này, ông mày dù gì cũng là bề trên, cũng là phó viện trưởng, sao mi lại có thái độ đó chứ? Cho dù trước kia Trương Hạo Bác đối với ta, cũng rất có lễ độ, từ trước chưa hề tỏ bộ mặt này với ta.
Sắc mặt Chư Quốc Bình thoáng có chút biến sắc, miệng hơi run run, muốn vỗ bàn phát hỏa lắm, nhưng, nghĩ tới tiền đồ của mình trước mắt, nên do dự, rồi lại liếc nhìn Diệp Thanh, tên tiểu tử này nhìn mình cứ thản nhiên cười, thầm nghĩ, mi cứ đợi ông mày trở mắt nhé, ông mày ngần này tuổi đầu rồi, ăn muối có khi còn nhiều hơn mi ăn cơm ý chứ, sao chịu thua mi sao? Lẽ nào kinh nghiệm thương trường kém mi sao, nếu vậy đúng là tức cười.
Lúc này liền có thái độ chuyển biến hẳn, ại cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Diệp à, hôm nay tôi đến, là có một việc muốn thương lượng cùng cậu, đó là Thịnh viện.... Thịnh Triều Cẩm hôm nay không tới làm việc, Tiểu Diệp cậu có biết không?
Vốn hắn định nói Thịnh viện trưởng, nhưng đang nói nửa lời thì liền đổi giọng ngay, gọi luôn tên đời thường.
- Ố? Vậy sao?
Diệp Thanh có vẻ tò mò, bản thân vừa mới lấy lại được cổ phần, thì tên Thịnh Triều Cẩm liền không đi làm nữa sao? Cái người này vẫn còn non và xanh lắm cơ.
- Đúng vậy, Thịnh Triều Cẩm sáng nay vừa gọi điện tới nói là người có chút mệt mỏi, muốn từ chức viện trưởng bệnh viện Ngô Đồng này
Chư Quốc Bình cười ha hả nói.
Lập tức Diệp Thanh oán thầm, cái tên cáo già này, cũng thông minh ra phết, he he, lấy lý do mệt mà nghỉ nên từ chức, tự mình cuốn xéo còn hơn bị người khác đuổi, nhưng, như vậy cũng tốt, cũng đỡ phải này phải nọ mệt người.
Chư Quốc Bình lại thở dài nói;
- Thịnh Triều Cẩm chắc là sẽ không quay trở lại bệnh viện nữa đâu, hiện tại bệnh viện Ngô Đồng như rắn không đầu, tôi thân là phó viện trưởng nên cũng có nhiều công việc không tiện giải quyết.
Diệp Thanh gật đầu, câu này nói ra cũng có vẻ thật lòng, cho dù là Trương Hạo Bác, hay là Thịnh Triều Cẩm, hai người đảm nhiệm chức viện trưởng, đều nắm hết quyền tài phán rồi kinh tế trong tay mình hết, nếu Chư Quốc Bình có một khoản này chi tiêu lớn một chút là phải thông qua viện trưởng ký tên mới được.
Diệp Thanh cười nói:
- Vậy phải mau chóng mời viện trưởng Trương quay trở lại trấn thủ mới được.
Chư Quốc Bình có chút kinh hãi, không biết phải nói thế nào, bụng thầm nghĩ, tên tiểu tử này, miệng nói có vẻ đường hoàng, nhưng trong lòng không biết đang nghĩ cái gì nữa, hay là muốn dựa vào số cổ đông mà tính sao, hiện tại hắn đang nắm cổ đông cao nhất, cao hơn cả Trương Hạo Bác 2%, nhẽ ra hắn phải lên nắm chức viện trưởng mới đúng chứ, lúc này lại nói mời viện trưởng Trương về, rút cuộc có bao nhiêu phần trăm là thật lòng đây? Mình có nên nói gì hay không nhỉ?
Nếu góp ý, để tên tiểu tử này lên làm viện trưởng, nếu Trương Hạo Bác quay lại, chắc chắn sẽ có định kiến với mình vì đã tán đồng mời viện trưởng Trương quay lại, nếu tên tiểu tử này có dã tâm, cuối cùng gặp họa chẳng phải mình thì là ai nữa. Tên tiểu tử này được lắm, dám làm khó ông mày sao? Muốn dựa vào cái này để chỉnh ông mày ư?
- Ha ha, tôi thấy, cho dù là viện trưởng Trương quay lại, hay là Tiểu Diệp cậu đích thân trấn thủ, đều là lựa chọn thích đáng cả, lựa chọn viện trưởng Trương vì có kinh nghiệm dày dặn, quan hệ nhiều, chọn Tiểu Diệp cậu vì tuổi trẻ tài cao, có trí tiến thủ, đối với bệnh viện Ngô Đồng mà nói đều là phúc cả thôi.
Chư Quốc Bình cười tủm tỉm nịnh nọt, nói những câu như không góp ý vậy.
Diệp Thanh thầm nghĩ, tên này, cũng không phải dạng tèm nhèm đâu, dù sao cũng không cần hắn, thì cũng chẳng phải thử hắn làm gì, lập tức cười nói:
- Việc này phải suy xét suy xét, viện phó Chu vẫn chuyên tâm vào đại lễ mừng bệnh viện ta tròn sáu năm tuổi đi.
Bệnh viện Ngô Đồng kỷ niệm sáu năm ngày thành lập đã được viện trưởng Trương định ngày sẵn rồi, chuẩn bị tổ chứ một buổi lễ mừng lớn, cũng chỉ là liên hoan rồi biểu diễn tiết mục, những tiết mục cây nhà lá vườn, ngoài ra cũng mời thêm một số ca sĩ diễn viên tới để biểu diễn cổ động, đương nhiên rồi, chỉ giới hạn trong giới nghệ sĩ ở thành phố Phù Liễu này thôi, còn mời những minh tinh khác thì lấy đâu ra tiền trả thù lao, mà nếu có tiền đi chăng nữa thì lấy số tiền đó tổ chức khám chữa bệnh từ thiện còn có ý nghĩa hơn.
Chư Quốc Bình có vẻ không đoán được Diệp Thanh đang nghĩ gì, không khỏi kinh hãi thầm nghĩ, tên tiểu tử này từ lúc nào mà có vẻ thâm hiểu quá nhỉ, người khác hỉ nộ không hiện lên sắc, mà hắn thì hỉ nộ hiện hết lên sắc, khiến người khác không biết thế nào mà đỡ nữa.
Lúc đó liền cáo từ rời đi, đi vào bước trong hành lang, tâm trạng lại bắt đầu ổn ổn chút, thầm nghĩ, cho dù thế nào đi chăng nữa, năng lực của bản thân vẫn tốt lắm, đưới sự quản lý của Thịnh Triều Cẩm và đám người ngoại đạo đó, bệnh viện Ngô Đồng cũng vẫn ăn lên làm ra, chắc không thể thiếu công lao của mình được.
Dù sao, trong khi bệnh viện Ngô Đồng đang thiếu viện trưởng, nên mọi việc đều do hắn đảm nhiệm hết, đương nhiên, cái cốt của bệnh viện Ngô Đồng vốn đã ổn rồi, đã có rất nhiều bác sĩ nòng cốt rồi nên cũng chẳng lo nghĩ gì.
...
Buổi trưa, Diệp Thanh rời phòng làm việc, tới khoa cấp cứu tìm Mã Tiểu Linh, sau đó cùng đi ăn cơm, vừa đi qua khoa tim ngực ngoại, liền gặp Ngũ Thiệu Hưng, Bạch Tinh, Đổng Kế Khải, dường như cũng đang định đi ăn cơm.
- Ái dà ái dà, Diệp Thanh, quả không nhận ra nữa đó.
Đổng Kế Khải và Diệp Thanh quan hệ cũng rất tốt, lúc này liền kêu lên rồi đi tới, rồi ôm chầm lấy Diệp Thanh, vẻ nhiệt tình này cỏ vẻ không phải thân quen vừa, không giống như Hoàng Húc Quân và đám ngườ khác.
Sau đó, Diệp Thanh thản nhiên chào hỏi Ngũ Thiệu Hưng, Bạch Tinh rồi tiếp tục đi về phía khoa cấp cứu.
Bạch Tinh ấm ức chửi thầm, thằng chó này, đúng là cái loại tiểu nhân đắc thế.
Không biết Diệp Thanh đã cho hắn và Phan Quảng Tự vào sổ đen mất rồi, hai tên này, quá tâm địa, nhất là Phan Quảng Từ, vì muốn tranh chữa trị cho người thân mà suýt nữa gây chết người, đúng là lấy sinh mạng làm trò đùa.
Đối với Ngũ Thiệu Hưng, thì vô cùng thản nhiên, thứ nhất tuổi hắn lớn, thứ hai, bình thường hoàn thành công việc cũng được, rất ít phạm sai lầm, thứ ba nhân phẩm cũng được, cho dù lãnh đạo có biến động thế nào, thì chức chủ nhiệm khoa tim ngực ngoại của hắn thì vẫn vừng vàng thôi.
...
- Mọi người mau tới xem nè, chủ nhiệm Diệp đến rồi.
Diệp Thanh của hiện tại, thì oai phong lắm rồi, mới bước vào cửa của khoa cấp cứu, đã bị y tá Tiểu Toa nhìn thấy, sau đó kêu lên giống như thần tiên giáng trần vậy, lập tức, thu hút rất nhiều ánh mắt của các đồng nghiệp, ví như Tiểu Quyên, Âu Dương Ninh Ninh, Dương Hiên Lâm, NguyjTw Khỉ, Ngô Viện Viện, Hà Ngọc Phi, Hứa Thành Đức, Lão Trịnh, bác sĩ Cao, Lý Tiểu Miêu vân vân.
Ồn ào vây quanh cậu.
Thấy những khuôn mặt quen thuộc, Diệp Thanh rất kích động, suýt chút nữa thì vẫy tay kêu lên: chào các đồng chí.
Đây chính là những người dìu dắt mình, và cũng là nơi mình đứng dậy, có thể nói không có khoa cấp cứu, thì không có Diệp Thanh như ngày hôm nay.
- Chủ nhiệm Diệp, anh lợi hại quá, cậu mãi mãi là thần tượng của chúng tôi.
- Chủ nhiệm DIệp, hôm nay trở về khoa, có đại sự nào muốn tuyên bố không vậy?
Dương Hiên Lâm có vẻ đang chờ mong điều gì đó, thầm nghĩ, nếu mà sau này viện trưởng Diệp mà đề bạt mình lên chức phó chủ nhiệm khoa thì tốt biết mấy, gì thì gì, trước kia cũng cùng lăn lội với cậu, cậu cũng không thể không chú ý tới anh em đấy chứ.
Lão Trịnh vỗ vai Diệp Thanh ha ha cười nói:
- Tiểu Diệp à, làm tốt lắm.
Bác sĩ cao dìu một chuyên gia đã nghỉ hưu nói:
- Thực ra tôi đã thấy từ trước rồi, cậu nhỏ này là vật báo trong ao mà lại.
- Anh Diệp, sau này anh lên làm viện trưởng, hay là viện trưởng Trương quay về vậy?
Bác sĩ nội trú Ngô Viện Viện nói ra những lời trong lòng mọi người đang muốn biết.
Diệp Thanh có vẻ ngượng ngùng xua tay, ha ha cười nói:
- Cái này, đương nhiên là viện trưởng Trương quay trở về rồi, từ trước đến giờ ông ấy làm viện trưởng chẳng quá tốt đó sao.
Lúc này, liền có người thở dài, có người tiếc nuối, đang lúc có người định hỏi, thì Mã Tiểu Linh cười tươi tắn đi tới.
Mọi người liền hiểu ý mỉm cười, vội tránh ra, để không gian cho đôi tình nhân này.
Lý Tiểu Miêu đi được vài bước nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Diệp Thanh đang ôm Mã Tiểu Linh hôn vào trán cô, còn Mã Tiểu Linh thì khẽ nhắm mắt lại, như đang hưởng thụ vậy, tự nhiên trong lòng cảm thấy nhói đau, không hiểu tại sao nữa.
Đêm qua, sau khi cô nghe em trai mình kể lại toàn bộ sự tình, liền nói ngay cái tin tốt đẹp này cho những y tá thân thiết với mình nghe, đâu ngờ nó đã truyền tới toàn bệnh viện rồi, như vậy có thể thấy ai nấy đều đang rất chờ đợi vào sự thay máu này đây.
- Ái dà, đừng nhìn nữa, bọn họ yêu nhau thì trao nhau những âu yếm cũng là thường tình thôi mà.
Y tá Tiểu Quyên thấy Lý Tiểu Miêu ngẩn người ra, vội lôi cô đi, hai người vừa đi vừa nói với nhau.
Những người khác thì cũng đều nghị luận rôm rả.
Hài, anh nói xem, cho dù chủ nhiệm Diệp không lên làm viện trưởng, thì ít nhất cũng phải làm chức phó viện trưởng chứ nhỉ?
- Cái này làm sao mà biết được, chủ nhiệm Diệp thì rất đỗi khiêm nhường, lẽ nào cậu không biết sao?
- Cho dù có làm viện trưởng hay không, thì những ngày tốt đẹp của khoa cấp cứu chúng ta sắp tới rồi.
- Chẳng thì thì sao, lãnh đạo của khoa mình trước kia đang giữ cổ đông lớn nhất bệnh viện mà, mà lãnh đạo hiện tại của khoa mình lại là phu nhân của người có số cổ đông nhiều nhất đó, thì làm sao khoa cấp cứu chúng ta không thơm lây được chứ.
- Chịu khó mà làm việc đi, làm không tốt, lãnh đạo cũ và lãnh đạo mới đều không tha cho cậu đâu.
- Hừ.
- Có trị anh thì có.
...
- Đi nào, chị dẫn em đi ăn nào.
Mã Tiểu Linh cầm tay Diệp Thanh, đi ra ngoài.
Diệp Thanh không nhúc nhích gì, rồi lôi cô lại.
- Làm gì thế?
Mã Tiểu Linh quay đầu sẵng giọng hỏi.
- Hi hi, bây giờ ở nhà ăn rất nhiều người, chúng ta muộn muộn hãy đi, chi bằng..., chi bằng chúng ta tới phòng của tôi ngồi một lát.
Diệp Thanh lấm la lấm lét, cười gượng nói.
- Ái dà, sao cậu lại hư quá vậy.
Mã Tiểu Linh làm sao mà không hiểu ý của cậu chứ, lúc đó liền lườm cậu một cái, mặt liền ửng đỏ lên, cái tên tiểu tử này càng ngày càng manh động rồi đó.
- Đi thôi nào.
Diệp Thanh có vẻ khát vọng và cầu xin nói.
- Không đi đâu, đi ăn cậu không đi thì tôi đi một mình vậy.
Mã Tiểu Linh như dội gáo nước lạnh vào người Diệp Thanh, rồi quay người đi.
Nói thật, Mã Tiểu Linh quả thật cũng hơi sợ tên tiểu tử này, đang hừng hực như này cũng sợ lắm chứ, mỗi lần ấy ấy với hắn, lưng mình đau ê ẩm ba ngày liền.