Ninh Não Nhi đáp:
- Chúng ta tới Thủy Vân các đi, chỗ đó vị trí cũng được, nhưng em chưa ăn ở đó bao giờ, không biết thức ăn có được không.
Thủy Vân các là một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố Ninh Thành. Một ngày hai mươi tư giờ lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, nguy nga lộng lẫy, có thể thấy là kinh doanh rất tốt. Và đương nhiên, những người tới đó cũng đều là loại có tiền. Khi đi dạo phố, Chu Vi đã có lần đi ngang qua nên rất có ấn tượng, lập tức nói:
- Chỗ đó đắt quá, chúng ta cứ chọn tạm một chỗ ăn là được rồi.
Ninh Não Nhi cười ha hả, ấn tượng đối với cô gái thuần khiết này càng thêm tốt. Nhớ lần đầu gặp mặt, cô bé nhiệt tình mời mình ăn kem, cô cười nói:
- Thế sao được. Sau này, công ty chị dựa cả vào em đấy.
Diệp Thanh cũng nói rất nghiêm túc:
- Đây là lần đầu chúng ta hợp tác, không thể qua loa được.
Tiếp đó, dưới sự kiên quyết của Ninh Não Nhi, bốn người lái xe tới Thủy Vân các nằm trên đường Bắc Trung Sơn. Đỗ xe xong, họ liền tìm một phòng VIP yên tĩnh, và bắt đầu gọi món. Có ba nữ một nam, nên đương nhiên là phải trao trách nhiệm cho Diệp Thanh lo phần ăn uống.
- Diệp Thanh, anh muốn uống rượu không?
Ninh Não Nhi cười hỏi.
- Hay thôi đi!
Diệp Thanh vội lắc đầu. Cô nam quả nữ ở chung với nhau, không thể để Não Nhi hiểu lầm mình có ý đồ bất lương gì. Anh đây là cái loại cố ý chuốc say người khác rồi nhân cơ hội làm bừa sao.
Ninh Não Nhi dường như đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cười tủm tỉm, kiên quyết nói:
- Hay cứ gọi nhé.
Lạc Tửu Tịch cũng nói:
- Hôm nay là buổi gặp gỡ có ý nghĩa quan trọng, sao lại không có rượu góp vui được chứ. Em thấy hay lấy bình này đi.
Nói rồi, chỉ tay vào một bức ảnh trong thực đơn đồ uống.
Chu Vi nhìn theo, ôi, những 999 tệ, đắt quá, cô bội lắc đầu lia lịa.
Ninh Não Nhi cười bảo:
- Vậy mình lấy một bình nhé. Dù sao cũng là Diệp Thanh chi tiền mà.
Diệp Thanh gật gật đầu. Tuy rằng hắn chưa từng uống qua loại vang hảo hạng này, nhưng loại rượu mới chỉ có một ngàn tệ thì cũng đã là gì, đối với những người có tiền chẳng qua cũng chỉ là loại kém chất lượng mà thôi.
Cô bé Chu Vi này thật là lương thiện, cảm thấy hơi ngại ngần, bụng nghĩ, lần này bắt Diệp Thanh phải tốn kém rồi đây. Tuy anh ấy có công ty, nhưng nghe nói vẫn đang sửa chữa, chưa sản xuất được gì, đương nhiên là không có lợi nhuận.
Rượu và thức ăn đã đưa lên, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Cái tật xấu của tên nhóc Diệp Thanh lại nổi lên, nói chuyện tới lúc cao hứng là bắt đầu vô thức ba hoa khoác lác:
- Sản phẩm làm trắng này của anh, không phải khoe khoang chứ, là bài thuốc bí truyền của tổ phụ anh, đợi sau này đưa vào sản xuất, các em cứ dùng thoải mái.
Ninh Não Nhi bĩu môi bảo:
- Ai thích thì cứ dùng, chứ da của chị đây còn phải dùng đến cái thứ đó sao?
- Phải đấy, cũng không thèm xem ba chị em mình ở đẳng cấp nào.
Lạc Tửu Tịch cũng làm mặt không vui nói, hai cái lúm đồng hiện lên, trông đáng yêu vô cùng.
Diệp Thanh bị mấy cô gái mỉa mai, suýt tí nữa thì sặc rượu. Đúng là oan uổng mà, hiếm khi mình rộng rãi như thế mà không thèm cảm kích, mấy người này thật là.
Nhưng hắn vẫn đưa mắt nhìn. Haha, ba cô gái này, quả nhiên da mặt trắng hồng, đều là sắc nước hương trời, không dùng đến mĩ phẩm cũng phải. Nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi cảm thấy vui vẻ, cũng may, trên đời này không phải người nào cũng được như vậy, nếu không thì mình lỗ chết rồi.
Chu Vi nhìn thấy Diệp Thanh xấu hổ mãi, vội cười giúp hắn giải vây:
- Chúng ta không dùng thì cứ nhận lấy tặng cho bạn bè người thân, chỉ sợ đến lúc đấy Diệp Thanh sẽ hối hận thôi.
Diệp Thanh xua tay nói:
- Làm gì có chuyện đấy. Anh nhỏ nhen thế sao?
Ninh Não Nhi nói:
- Vi Vi, chị xem tin tức trên mạng, hình như em đã kí hợp đồng với công ti đĩa nhạc Điệp Luyến Hoa rồi phải không?
Chu Vi gật đầu nói:
- Vâng. Nhưng công ti đó khá là xấu xa. Lúc đó, khi cuộc thi còn chưa kết thúc, bọn họ đã yêu cầu chúng em phải kí, nếu không kí thì đồng nghĩa với việc bỏ cuộc, không có tư cách tham gia vòng tiếp theo, và đương nhiên không còn cơ hội giành giải nhất toàn quốc.
Công ty Điệp Luyến Hoa là nhà tài trợ chính cuộc thi Giọng oanh vàng.
Ba người kia bắt đầu lo lắng, Lạc Tửu Tịch nói:
- Công ti này có vẻ danh tiếng không được tốt. Nhưng cậu vẫn còn đang đi học, không cần phải lo, sau này có thể đổi một công ty khác tốt hơn mà.
Diệp Thanh hỏi:
- Vậy em làm người phát ngôn cho bọn anh, không gây ra tranh chấp chứ?
Chu Vi đáp:
- Có khả năng phải báo cho công ti đó. Nhưng em đã xem qua hợp đồng, trong đó không nhắc đến qui định cho vấn đề này.
- Vậy có lẽ là không sao đâu.
Ninh Não Nhi đã yên tâm, nhấp một chút nước trái cây, nói tiếp:
- Còn về vấn đề thù lao...
Chưa kịp nói hết câu, Chu Vi đã cắt ngang. Cô bé không thể trong sáng hơn được nữa, dùng giọng nói thánh thót như hát vốn có của mình nói:
- Sao lại nói chuyện thù lao? Mọi người đều là bạn mà. Hơn nữa, anh Diệp Thanh còn giúp em chữa khỏi họng. Nếu không có anh ấy, em biết dựa vào cái gì mà đoạt giải quán quân chứ.
Ninh Não Nhi ngại ngùng nói:
- Tốt xấu gì em cũng phải nhận một chút chứ.
Trong lòng cô hơi nghĩ ngợi. Tên Diệp Thanh này thật là biết chòng hoa ghẹo nguyệt. Ngươi ta không nhận tiền của hắn. Rồi lại nghĩ đến bản thân vội vội vàng vàng, liều sống liều chết giao công ti cho hắn. Trong lòng cô cảm thấy kì kì. Ngươi đàn ông này sao lại có sức hấp dẫn đến thế?
Chu Vi liên tục xua tay, sống chết không chịu, chỉ nói:
- Vậy bữa cơm hôm nay cứ coi như là thù lao đi. Vừa nãy anh Diệp Thanh nói sản phẩm sau này sản xuất ra có thể tùy ý lấy dùng, cũng coi là thù lao.
Đôi lúm đồng tiền của Lạc Tửu Tịch lộ ra, cười mà không nói. Chuyện này không can hệ gì đến cô, cho nên cô không tiện xen vào.
Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh như thể cầu cứu, ánh mắt liếc qua, ý như muốn nói anh là ông chủ, anh nói gì đi.
Diệp Thanh đành hắng giọng, giọng đáng thương nói:
- Bạn Chu Vi, bạn cố nhận một chút đi.
Chu Vi không nói lại được, suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Vậy thế này đi. Anh là bác sĩ , sau này tới tìm anh khám bệnh, anh không lấy tiền, vậy là được rồi chứ gì. Anh chị cứ bắt em nhận tiền, em ngượng lắm.
Chu Vi cứ kiên quyết như vậy, Ninh Não Nhi và Diệp Thanh cũng không còn cách nào, đành đồng ý với cô. Tiếp đó họ bàn bạc cụ thể quay quảng cáo ở đâu và như thế nào, không nhắc đến chuyện kia nữa. Ba cô gái bắt đầu tán chuyện linh tinh, bỏ lại Diệp Thanh một bên, không có việc gì làm, hắn đánh ngồi ăn uống một mình.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, bốn người đã ăn uống no say, bèn tính tiền để về. Số tiền bỏ ra cũng không nhiều, tổng cộng 3000 tệ, trung bình mỗi người 700 tệ. Lúc rời đi, Chu Vi và Lạc Tửu Tịch vào nhà vệ sinh, còn Diệp Thanh và Ninh Não Nhi đứng ngoài hành lang chờ.
- Diệp Thanh, lần này thì anh lời to rồi. Không mất một đồng nào mà mời được một minh tinh tính tình tuyệt vời tới làm người phát ngôn cho anh.
Ninh Não Nhi nói, có vẻ ghen.
Diệp Thanh cười mỉa nói:
- Em cũng đâu thua kém vị minh tinh nào? Cho em đi đóng quảng cáo cũng không tệ đâu.
- Xí, đúng là đồ nịnh hót.
Hai con ngươi tròn vo của Ninh Não Nhi vội quay đi chỗ khác, trong lòng vui vẻ như mở hội.
Diệp Thanh nói:
- Thật đấy. Anh đã có ý này từ lâu, chỉ sợ em không đồng ý thôi.
- Anh đưa trước cho em một triệu đi rồi hãy nói.
Ninh Não Nhi đùa.
- Đưa thì đưa...
Đúng lúc này, trong buồng vệ sinh phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rõ là hoảng sợ lắm, nhưng vẫn không che được cái giọng nói đẹp đẽ, đặc biệt của Chu Vi.
- Á, ngươi làm gì vậy?
Chu Vi vừa hoảng sợ, vừa giận dữ thét lên.
Diệp Thanh giận dữ, là kẻ nào thế, không chịu mở mắt ra mà nhìn, dám bắt nạt Tiểu Chu của bọn ta. Nói rồi phóng đi như tên bắn. Ninh Não Nhi đi giày cao gót, lộp cộp chạy theo phía sau.
Phòng rửa tay
Một tên béo say lướt khướt đang dồn Chu Vi vào sát tường. Cái mõm lợn của hắn áp sát vào mặt Chu Vi, còn Chu Vi thì gắng sức chống cự, né trái né phải, miệng hét lớn.
Lạc Tửu Tịch nghe thấy tiếng động, vội lao từ trong phòng vệ sinh ra, túm lấy bình nước rửa tay, đập mạnh vào gáy tên béo:
- Đồ quỉ háo sắc, mau bỏ Chu Vi ra.
- Xoảng!
Bình nước rửa tay vỡ tan. Con lợn háo sắc kia không có chút phản ứng nào khiến Lạc Tửu Tịch lo muốn chết.
Đúng lúc này, Diệp Thanh chạy tới nơi. Nhìn thấy tình cảnh này, tên nóng tính nhà hắn không khỏi nguyền rủa cha mày, cái thằng mập hèn hạ này, dám vô lễ với Chu Vi. Con gái nhà người ta thuần khiết là thế đâu phải loại cho mày khinh nhờn. Hắn hừ một tiếng rồi đạp cho tên kia một phát.
- Á!
Tên béo kia kêu lên một tiếng rất thảm thương rồi lăn lông lốc như cái bị thịt, đập đầu vào góc tường, chảy máu.
- Vi Vi, cậu sao rồi?
Lạc Tửu Tịch kéo Chu Vi lại, vội vàng hỏi han.
- Tớ không sao.
Chu Vi thở hổn hển, sợ hãi vô cùng, mắt đầy vẻ khinh bỉ nói:
- Tớ vừa bước ra, đang rửa tay, thì tên béo này xồng xộc lao vào, định giơ tay véo má tớ nhưng tớ né được, thế là hắn liền dồn tớ vào tường.
Lúc này Ninh Não Nhi cũng chạy tới, an ủi mãi, Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mùa đông mặc nhiều quần áo, chưa bị tên béo này làm gì, nhưng dù là thế, hắn vẫn tức giận vô cùng.
- Mày, chúng mày ăn gan hùm rồi. Dám, dám ra tay với ông mày thế hả!
Tên béo kia lổm ngổm bò dâyh, lấy tay lau vết máu trên trán, lắp bắp nói, ánh mắt rất là ngông nghênh.
Diệp Thanh khinh miệt, mắng:
- Cái đồ rác rưởi nhà mày, chỉ là cái loại cặn bã.
Lạc Tửu tịch cũng chua ngoa quát:
- Đồ con lợn đáng chết.
Tên béo kia tuy say ngất ngất, nhưng đầu óc còn tỉnh lắm. Nghe thấy câu này thì giận dữ vô cùng, lao tới định đánh Lạc Tửu Tịch:
- Cái con ranh này, ông mày ghét nhất đứa nào bảo ông mày béo.
Lạc Tửu Tịch sợ quá trốn về phía sau. Diệp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng rồi đạp thêm phát nữa, phát này phải mạnh bằng ba lần trước.
- Rầm!
Con lợn béo kia xong rồi. Cả người bị Diệp Thanh đá bay như đá con bù nhìn rơm, lao thẳng vào gương bồn rửa tay.
- Rắc, rắc
Tấm gương vỡ tung.
- Á, á, á
Tên béo kia rơi xuống đấy, kêu lên thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết.
- Diệp Thanh, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Cuối cùng vẫn là Ninh Não Nhi mềm lòng trước, hỏi.