Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh Diệp Thanh …

Tiểu Tuyết sợ hãi, vội vàng nhắc Diệp Thanh, nhưng chưa kịp nói hết câu thì cảm thấy như có một đôi tay chắc khỏe nào đấy ôm chặt lấy thân mình vào lòng, rồi sao đó không tự chủ được cứ lăn tròn tròn đi đến mức hoa cả mắt, thật là buồn nôn quá đi.

- soạt soạt soạt soạt

Những viên đạn sắt kia cứ nhắm theo bóng của Diệp Thanh và Tiểu Tuyết lao đến, bởi vì có lắp giảm thanh cho nên, âm thanh bạo pháp ra cũng chỉ từng đợt từng đợt nặng nề xé gió ngay sát bên cạnh Diệp Thanh và Tiểu Tuyết.

Thân hình Diệp Thanh như động vô cùng, lúc lăn lúc nhảy, lanh hoạt không kéo gì một con cáo cả, mặc dù còn đang ôm theo một người nhưng mấy tay súng kia bắt cũng không trúng, đạn sắt cứ bắn ra từng đợt làm cho mặt đất và tường xung quanh bị đục ra đến mấy cái lỗ, nhìn rách rưới ta tơi như cái mạng nhện vậy, thấy ghê cả người.

Tiểu Tuyết được Diệp Thanh ôm chặt trong lồng ngực, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, vô cùng căng thẳng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng không nghĩ ra được cái gì cả.

- Vù.

Đột nhiên, có một viên đạn bay sượt qua đầu cô ấy, khong chỉ làm cho toàn bộ tóc ở chỗ nó sượt qua bị đứt mà còn sinh ra nhiệt độ cao, làm nóng rực cả chỗ đó lên như là bị đốt vậy, làm cho làn da mịn màng của cô ấy bỏng rát lên, cuối cùng cũng nhờ đó mà Tiểu Tuyết hoàn hoàn trở lại, không nhịn dược đau bất ngờ thốt lên một tiếng.

- Anh Diệp Thanh sao mà nhanh vậy? Thật là hy vọng cứ mãi như thế.

Tiểu Tuyết quay đầu lại, thì cảm thấy “ầm” một cái, cô ấy và Diệp Thanh đã tiếp xúc với mặt đất, nấp sau một cái vật gì đó to và dày, rồi đánh bạo mở mắt ra nhìn thì thấy, hóa ra là nấp sau một cái ghế sô pha lớn ở bên sảnh.

- Đừng ngẩn đầu.

Tiểu Tuyết không kìm được ngó ngoái đầu, thì ngay lập tức một bàn tay to khỏe liền ấn xuống, cùng lúc bên tai vọng lại tiếng nói khẽ của Diệp Thanh.

- Anh Diệp Thanh.

Tiểu Tuyết kích động nói, trong bụng vô cùng sùng bái, người này, là người mà, nhưng mà quả thật là không ngờ bao nhiều đạn cùng bắn ra gần như một lúc như thế mà không bắn được trúng anh ấy, vừa đẹp trai lại có tài, oa Diệp Tĩnh thật là hạnh phúc quá đi, khống đúng, Diệp Tĩnh không có phúc mới phải, anh trai cô ấy có giỏi đến mấy đi nữa thì cô ấy cũng vẫn là em gái anh ta, đâu có được anh ta đâu, hì hì…

Trong lúc căng thẳng không ngờ nhịp tim của Tiểu Tuyết đập loạn xạ, nghĩ linh tinh lung tung, nhưng mà thế cũng tốt, làm cô ấy cũng quên đi phần nào sự sợ hãi ở trong mình, dường như là chỉ cần được bao bọc trong lồng ngực của Diệp Thanh thì là một an toàn nhất vậy.

Diệp Thanh cũng không có lòng dạ nào mà vô tâm trước tình hình như cô ấy, vẫn chau mày nghe ngóng động tĩnh.

Đạn vẫn bay như mưa công kích vào ghế sô pha, đục thêm mấy cái lỗ nhỏ bằng ngón tay trên ghế, lại có vài viên bay xuyên qua ghế, mém chút nữa là trúng vào người Diệp Thanh và Tiểu Tuyết, nhưng mà phần lớn chúng đều bay ngang trước mặt hoặc trúng vào gỗ.

Cái ghế sô pha cao chừng một mét trước mặt, chắc là làm từ da thật, bọt biển cùng với gỗ lim tốt, không chỉ là vô cùng dày, mà lại còn chắc chắn nữa, không thể một lúc mà có thể bắn thủng được.

- Soạt soạt soạt soạt soạt

Nhưng như vậy cũng không kìm nổi được hàng loạt làn đạn tiếp tục bắn đến, không được một lúc, lưng của chiếc ghế sô pha bị bắn nát ra thủng lỗ chỗ như cái rôt vậy, mảnh vụn bắn khắp nơi.

Diệp Thanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nằm bẹp ở dưới đất, ép Tiểu Tuyết ở ngay phía dưới mình, xét tương đối mà nói thì nằm sát xuống đất an toàn hơn một chút.

- Ha ha, thằng nhóc, tao xem mày trốn đi đâu được.

Một tên mặc đồ đen đeo kính dâm hai tay cầm hay khẩu súng, tương đối là dũng mãnh, đầy sát khí xả đạn ầm ầm, không ngừng áp sát lại, muốn đến trước mặt bắn thẳng vào đầu Diệp Thanh, khoảng chừng còn cách ghế sô pha chừng ba bốn mét.

Cùng lúc đó Diệp Thanh, cũng đang nằm ép trên người Tiểu Tuyết, cảm thấy phía dưới thân mình người này thật là mềm mại, như không có xương vậy, quả thật giống như đang ôm một con mèo vậy, làm cho tinh thần của anh ta có chút lơ đãng, nhưng mà bậy giờ đang là lúc nào đây? Đang lúc ranh giới sống chết cận kề, còn đâu thời gian mà nghĩ đến chuyện đó, cái cảm giác đó chỉ vụt qua rồi trôi đi, Diệp Thanh liền ghé miệng sát bên tai Tiểu Tuyết, nói nhỏ:

- Tiểu Tuyết, một mình cô nấp ở đâu có sợ không?

- Không sợ.

Tiểu Tuyết dũng cảm trả lời, trong bụng hơi xấu hổ, anh Diệp Thanh này nói sát bên tai ấm quá làm cho người ta thấy sao sao ấy, thật là muốn cười lên quá. Thế là lúc đó trong lòng cũng thấy có chút kỳ lạ, tại sao mà đạn bay như mưa xung quanh mà mình không có một chút sợ hãi nào vậy?

- Vậy tốt.

Diệp Thanh đáp lại một tiếng, đột nhiên Diệp Thanh liền giơ tay lên, một cây kim nhanh chóng được bắn đi.

- A

Tên nam tử hán đeo kính dâm mặc đồ đen kia lập tức ngã quật xuống đất, trên cổ họng hăn, bị cây kim dài bay qua gần như là xuyên thấu cổ.

Dù sao đây cũng là người đầu tiên bị Diệp Thanh Giết, tên này cầm súng lại hung hăng nhất quyết giết mình, thì bản thân phải phản kích lại để phòng vệ, giết một hai tên như thế này thì cũng có gọi là gì, chẳng lẽ lại để cho hắn đến giết mình sao?

Trái tim của Diệp Thanh tuy rằng nhân từ những cũng cần xem đó là đối tượng nào và trường hợp nào, chứ không phải là cái loại từ bi một cách ngu xuẩn như Đông Quách tiên sinh.

- Oa, có người chết rồi, cái thằng chết tiệt kia ác quá.

- Đúng rồi, cây kim nhìn có vẻ tương đối dài, lại cách xa như vậy, không ngờ không cần nhìn, tiện tay phi ngay một kim trúng cổ anh Hắc Long.

Làm cho bọn chúng đều than thở, lại một tên khác nói, nên biết là anh Hắc Long chỉ kém anh Xiu một chút mà thôi, còn kĩ thuật dùng súng thì lại hơn hẳn một bậc.

Những người bạo vệ kia đều được một trận hoảng loạn, không kìm được cũng cất lời bàn tán, còn thừa lại mấy tay sũng vốn muốn tiến lên theo, nhưng thấy tình thế như vậy cũng lùi lại vài bước, tiếp tục xả đạn vào chiếc ghế, số là chiếc ghế này có nhiều chỗ khá là chắc chắn, đạn không thể bắn xuyên qua được nên cũng khó mà bắn trúng được mục tiêu.

- Mẹ nó.

Một tay súng tức giận hung hăng chủi rồi khạc một miếng đờm ra trên mặt đất bóng loáng, tay vẫn lăm lăm súng rồi nhanh chóng thay một băng đạn mới, tiếp tục bắn.

- Cứ bắn đi cho tao, hôm nay nhất định phải cho thằng chết tiệt kia ở đây.

Thịnh Tuấn Phong lớn tiếng quat, đồng thời vẫy tay chỉ đạo, cho người phong tỏa toàn bộ lối ra vào ở đại sảnh, không quả là người ngoài hay nhân viên bên trong hoạc là khách, tất cả đều đi vào đại hội đường, đương nhiên là đều nói với họ rằng bóng đèn điện ở đây đều hỏng và đang được sửa chữa.

Đây là đã đề ra quyết định sẵn rồi, có sẵn chủ ý từ trước, nhất quyết phải bắt được con ba ba chết tiệt này, phải bắt được và giải quyết nó ngay, cái thằng Diệp Thanh chết tiệt, phiền phúc này, Ngũ thúc đường đường là một viện trưởng, thế lực nắm vững cả cái bệnh viện Ngô Đồng trong tay, không ngờ lại không thể dọn dẹp nổi thằng nhóc này, để cho nó ngày càng càn quấy, bây giờ thì mày tự tìm đến đây thì tối nay đừng có trách ông mày không nương tay.

- Mày bất nhân, thì tao bất nghĩa.

Diệp Thanh cũng bắt đầu tức giận, nổi sát khí, nhẹ nhàng để Tiểu Tuyết nép sát xuống đất, còn mình thì từ từ, cởi bỏ cúc áo ngoài.

Phía dưới, Tiểu Tuyết trong lòng hoảng loạn đến tê dại, mơ hồ như một con nai sợ hãi vậy, suy nghĩ đoạn:

- sao mà anh Diệp Thanh lại bắt đầu cởi áo rồi? chẳng lẽ, chẳng lẽ, biết chắc hôm nay không thoát được rồi, nên muốn trước khi chết làm chuyện đó với, với mình sao? A, cũng thật là xấu hổ quá đi, chỗ này bao nhiêu người như vậy nhìn vào, tuy rằng bọn họ không nhìn thấy gì những cũng vẫn nghe thấy mà, hơn nữa lại còn có bao nhiêu tay súng đang bắn ầm ầm thế kia, chẳng có thuận tiện chút nào cả.

- Tiểu Tuyết, một mình cô núp ở đây, đừng có ngẩng đầu lên nghe chưa.

Diệp Thanh rơi vào tình thế càng nguy hiểm thì lại càng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Tiểu Tuyết một tiếng rồi hất ta, ném cái áo khoác ngoài màu đen của mình ra.

Chiếc áo khoác bay lên phấp phới, phần phật theo tiếng gió, như hình một con chim lớn lao vụt lên, vô cùng nhanh nhẹn.

- Thằng chết tiệt đó nhảy ra rồi.

Mấy tay súng kia liền hưng phấn lên, nắm chặt lấy cơ hội, lại một lần nữa nhanh chóng công kích, tần xuất bắn ra lại càng tăng lên.

- soạt soạt soạt soạt soạt.

- Chiếc áo khoác bị bắn trúng, thủng lỗ chỗ, rung giật bay toán loạn, sau đó mọi tay súng mới biết đó là một chiếc áo khoác, vừa rồi một tay súng bị giết, mọi người đều bị bất ngờ, thế cho lên nhầm chiếc áo khoác kia là Diệp Thanh thì cũng không có gì là bất thường cả.

Đồng thời, Diệp Thanh lại bắt đầu lao ra từ phía khác, nhanh như chớp, giống như sói săn, như báo vồ mồi, kéo theo một vệt bóng, quả thực không thể tin nổi vào mắt thân pháp của anh ta nhanh vô cùng, áp sát một tay súng đầu nhuộm đến năm sáu màu tóc, đả khai sát khí.

Tay súng kia đang đúng lúc quay đầu súng lại thì nào biết từ đâu một cánh tay toa khỏe như chiếc kìm sắt giữ chặt lại, ngay sau đó súng bị tước khỏi tay, rồi bị đối phương dùng một cánh tay khác bóp chặt lấy cổm tay súng nọ ngoi ngóp không thể động đậy được, hít thở khó khăn, cũng không thể kêu gào lên được, chỉ ư ử ư ử rên ở cuống họng không thốt lên lời.

- Tất cả dùng lại ngay, nếu không tôi giết hắn.

Diệp Thanh vui mừng, bụng nghĩ, cuối cùng cũng bắt được một con tin, tuy rằng không biết được thân phận của người này nhưng nói cho cùng cũng là người của bọn chúng, cũng là một mạng người, tôi không tin bọn chúng lại chĩa súng bắn thẳng vào người phe mình.

Vừa mới vui sướng chưa được bao lâu thì nghe thấy “ pộp” một tiếng, con tin trong tay mình nhận một viên đạn ngay giữa đầu, máu tươi phun ra, đồng thời, lại một viên đạn khác hướng thẳng về phia đầu mình lao tới, Diệp Thanh cúi người tránh vội, nhanh chóng đem tay súng xui xẻo làm cái lá chắn thịt cho mình.

- Ác thế.

Diệp Thanh chửi rủa.

Đên nỗi mà mấy thằng đồng bọn của mày cũng không có thương tiếc gì đến chuyện sống chết của mày thì anh lấy xác mày làm bia đỡ đạn cũng chẳng có là gì, có trách thì trách mấy thằng đồng bọn chết tiệt của chú mày không có tình có nghĩa thôi nhé. Diệp Thanh trong lòng tự an ủi, bước chân của anh ta không ngừng hướng đến chỗ Thịnh Tuấn Phong mà đi đến, trong tay vẫn nắm chặt lấy cái xác của tay súng nọ làm lá chắn, rồi hướng đến phía Thịnh Tuấn Phong.

- Soạt soạt soạt soạt soạt.

Đúng là tội cho cái xác của thằng kia, bị Diệp Thanh lấy làm lá chắn kéo sát theo mình, được một lúc bị bắn tơi tả như cái tổ ong vò vẽ, từng lỗ từng lỗ trên người máu tuôn ra, khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải thất kinh, cảnh tượng thật là thê thảm, máu tươi chảy ra còn chưa lạnh mà lại thêm nhưng vết đạn mới, chảy đầy ra mặt đất.

- Thịnh Tuấn Phong, mày đi chết đi.

Diệp Thanh hét lớn rồi ném cái xác vào hướng mấy tay súng đang bắn về phía mình rồi sau đó nhanh chân giậm một cái, cả người lao đi dũng mãnh như, nhanh như một mũi tên về phía Thịnh Tuấn Phong.

Cú vồ này cũng pahir nhảy cao đến chừng hai mét có dư, như thiên nga giương cánh, điểu lôi bay lượn, nhanh như chớp, mười ngón tay ngắm thẳng vào những huyệt lớn ở trên cổ của Thịnh Tuấn Phong lao tới.

Thịnh Tuấn Phong ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng bất chợt hoảng sợ, chỉ cảm thấy như gió lạnh thổi qua cổ, tất cả đường thoát thân đều là đương tử, bản thân cũng không thể trốn đi đâu được.

- Phong thiếu gia cẩn thận.

- Phong thiếu gia mau chay đi.

- Phong thiếu gia, tôi đến cứu ngài.

Mấy tay súng nọ vừa bị cái xác chặn trước mặt rơi xuống, vừa mới tránh đi, ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thanh đã túm được ông chủ của chúng, lại còn không vội sao được, thằng nào thằng lấy đều lần lượt lao đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK