Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 581: Cười thực sự gian xảo!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
-Đi được khoảng hơn chục phút rồi!
Anh lính đẹp trai kia vểnh vểnh hàng mi dày lên, rất hưng phấn nói:
-Bác sĩ Diệp, anh thực sự tài giỏi, y thuật thật cao minh! Vùa nãy anh thể hiện thân thủ, các chuyên gia đó đều không biết hổ thẹn thế nào đâu, sau đó, xấu hổ mà đi.
Diệp Thanh ở trong căn cứ rất có uy danh, các chuyên gia tìm tòi biện pháp nhiều ngày như vậy đều không có một chút biện pháp, mắt nhìn Diệp Thanh ngày qua ngày lão hóa, rất nhanh chóng sẽ chết. các binh lính này đều không cảm xúc sao, đặc biệt là, Diệp Thanh vừa đến không ngờ không đến một tiếng liền giải quyết xong, ý kiến của các binh lính đối với các chuyên gia càng lớn hơn.
Chú lính này là điển hình trong số đó, từng ở cửa phòng họp liếc nhìn, sau đó đi thì thầm cùng các chiến hữu thân mật:
-Các chuyên gia quả thực là đồ bỏ đi, gọi là thú cũng không khác nhiều lắm, đều là đồ vô dụng! anh thấy Diệp Thanh người ta tài giỏi cỡ nào, vừa đến khẽ làm một cái, không phải lập tức làm xong sao? Các đồ vô dụng kia đều ngu xuẩn như vậy sao! Chỉ trông vào bọn họ, Dương thiếu tá chắc sống không quá ba ngày!
Cũng may các chuyên gia đều không nghe thấy, nếu không thì với tuổi tác của họ, mấy chục năm dưỡng phong độ, chắc phải chảy máu mất! nổi giận! Thần y năm đó từng đem lại cho bọn họ cảm giác xấu hổ như thế! quả thực là đả kích người rồi! bạn nói đi đều là bác sĩ, sao có sự khác biệt lớn vậy?
Hoàn toàn không biết, cho dù là Thần y hay là Dtl các y thuật được kế thừa này đều mãi mãi có thể so sánh với các chuyên gia thế tục.
Chú lính này trông thấy Diệp Thanh hai mắt sáng lên, dường như còn muốn hắn ký tên, tuy nhiên, Diệp Thanh không có thời gian đáp lại cậu ta, vội vàng nói cảm ơn, lập tức chạy ra ngoài! Dù sao đường đi lại hắn đều biết.
Vù vù vù!
Kình phong bên tai gào thét, không đến hai ba phút, diệp thanh đã đến được cửa sơn động, lập tức hai binh lính chặn lại.
Diệp Thanh nhìn thấy xa xa lão bác sĩ đông y đang ở trước bãi đỗ xe vội vàng lấy lệnh bài “ Viêm Hoàng” quơ lên, hai binh lính lập tức kính cẩn chào theo nghi thức nhà binh và cho đi.
Thứ này người bình thường không có thể có được.
Nói xong, họ cũng nhớ người thanh niên này trước không lâu mới tiến vào, sớm kiểm tra ra tất cả thông tin thân phận rồi, hơn nữa, lúc ra vốn thoải mái hơn lúc vào một chút.
-Lão tiên sinh!
Diệp Thanh chạy như điên, kêu to lên một tiếng, không biết là vì cửa kính xe của đối phương đóng kín hay do tuổi cao không nghe thấy, hay là ngược gió? Dù sao, đối phương như không nghe thấy, xe từ từ chuyển bánh, Diệp Thanh tất nhiên lập tức đuổi theo.
-Lão tiên sinh!
Diệp Thanh vẫy tay gọi.
Đến bên ngoài cấm khu quân sự, thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của các lính gác, bốn bề đều không có thiết bị giám sát, Diệp Thanh đáng chuẩn bị đề khí thi triển khinh công dốc hết sức đuổi theo, giữa lúc này đột nhiên bên cạnh thình lình xông ra mười mấy tráng niên vạm vỡ, vây chặn hắn.
-Các người làm gì hả?
Diệp Thanh gầm lên, muốn thuận thế xông ra, lại bị một người mạnh mẽ ép lại.
Chưởng kình của người này vừa cương chắc là luyện võ công ngoại gia, tuy nhiên, Diệp Thanh cũng không thèm giằng co với hắn, thân hình uốn éo, lần nữa xông lên không ngờ dễ dàng tránh được lực chặn của đối phương, đáng tiếc, vừa chạy được mấy bước, lại có mấy người nhảy ra, lần nữa chặn lại.
Diệp Thanh lại chạy, đối phương lần nữa chặn lại! như một chó ác độc đáng ghét, luôn luôn chặn giữa đường.
Qua mấy lặn chặn ngang như vậy, Diệp Thanh giương mắt nhìn, làm sao còn có bóng xe của Lão Bác sĩ đông y kia nữa, người ta sớm đã đi không nhìn thấy bóng rồi.
Diệp Thanh không khỏi nổi giận, quát:
-Các người là ai, dắm chặn ta lại?
Mấy người đó không tấn công mà vây quanh hắn, sau đó có một thanh âm vang lên sau lưng:
-Hi hi, chặn chính là ngươi! Ngươi vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy? Muốn chạy, cửa đều không có!
Diệp Thanh quay đầu lại nhìn, lập tức cau mày!
Hóa ra người này, sao thế, lúc này đến báo thù rồi? không ngờ có thể tìm được bên ngoài cấm khu quân sự này, xem ra vẫn thực sự có chút năng lực.
Người này chính là Nhiêu Thiên Truân ngày hôm đó bị Diệp Thanh đánh đau.
-Tiểu tử, người nhận ra ta là tốt! thế nào, ngoan ngoãn quỳ xuống xin tha, bản thiếu gia còn có thể tha mạng cho ngươi! Nếu dám phản kháng, hi hi, ta không ngại khắc mấy đường trên mặt ngươi!
Nhiêu Thiên Truân cầm một con gao găm sáng loáng, dùng dao lướt lướt trên da thịt, cười nham hiểm.
Đặc biệt sao, sao cười đê tiện như vậy! Diệp Thanh nhìn hắn một cái, trong lòng liền có chữ “ tiện” này thật sự đê tiện, chưa từng thấy đê tiện như vậy.
-Sao không nói gì vậy, sợ rồi chứ gì? Ha ha, không có nữ nhân đó của Nhan gia bao che ngươi, xem người còn dựa vào đâu! Nhiêu Thiên Truân thấy Diệp Thanh không động đậy gì, chỉ cho rằng hắn choáng váng, lập tức mừng rỡ, cười to ha ha, hoàn toàn không biết, Diệp Thanh đang vận Thương lê chân khí, đánh trí mạng cho “ tiện nhân” này.
-Thả cái rắm ý đồ chó chết nhà ngươi, ông cho mày cơ hội quỳ xuống, ông còn cảm thấy mất thân phận đấy
Diệp Thanh :
-Phỉ.
Một tiếng, vô cùng coi thường mắng, còn chưa dứt lời, thân hình đột nhiên động đậy, cả người “ ầm vang” một tiếng, như tiếng sét đánh ra ngoài.
Lập tức, các thủ hạ ào ào hô quát, cùng tiến lên, muốn chặn Diệp Thanh lại.
-Tiểu tử được lắm, nhận chết này!
-Đón phương thức Thiết tỏa hoành giang của ta!
-Ha ha, chết đi!
Tuy nhiên, Diệp Thanh lần này thực sự tức giận, xuống tay làm sao dung tình, lúc này múa thiết quyền, trong nháy mắt dường như đồng thời đánh ra bảy tám mươi chưởng, quả thực gần như phật nghìn tay, sức mạnh không gì sánh kịp.
Những người này, thân thủ cũng gần như Tần Tống kia ở Thành phố Phù Liễu , tất nhiên không thể theo được thủ hạ của Diệp Thanh, tạo được nửa chiêu thức như vậy!
Tuy nhiên, lập tức võ công như hổ vào đàn dê, các tay chân này ngã xuống đất, Nhiêu Thiên Truân trợn mắt há mồm, thầm nói, tiểu tử này làm sao đột nhiên lợi hại vậy! Thực ra, Diệp Thanh người ta vốn dĩ lợi hại như thế, chỉ là trước đó lúc đối phó với hắn ta, căn bản không thèm dùng toàn lực mà thôi.
Nhiêu Thiên Truân cũng nhanh nhạy, bỏ chạy.
-Chết nè!
Diệp Thanh bay lên, một chân to từ trên trời giáng xuống!
-Bùm!
Lập tức, Nhiêu Thiên Truân cả người bị Diệp Thanh giẫm lên ngã xuống đất.
-Ta mặc kệ ngươi là Nhiêu Thiên Truân hay là Nhiêu Vạn Truân, sau này còn dám động đến ta! Đồ rác rưởi nhà ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta!
Diệp Thanh dũng đầu gót chân giẫm mạnh lên khuôn mặt điển trai của hắn ta, cắn răng nói.
Nói thật, hắn vừa nãy muốn đánh chết tiểu tử này, tuy nhiên, nơi này dù sao là phạm vị cấm khu quân sự, vô duyên vô cớ giết chết người có chút không tốt, sẽ có rất nhiều rắc rối, hơn nữa, hắn là bác sĩ, trong thâm tâm tuyệt đối không phải là người thích giết người.