Mã Tiểu Linh liền gật đầu, con người này không phải đơn giản mà nói ra như vậy, từ lúc cô quen hắn đến nay hắn vẫn luôn làm như vậy, cũng giống như trước kia lúc ở bệnh viện Ngô Đồng, hắn vì cứu một đứa trẻ mới sinh mà không để ý việc này có thể hủy hoại tiền đồ sau này của hắn. Lúc đó nếu đổi lại là cô thì có lẽ cô cũng đã nghĩ đến việc bỏ cuộc.
Lúc đi chữa bệnh tình nguyện ở Cửu Long Trại, bất kể là những người góa bụa trẻ em cơ nhỡ, những người thậm chí không thể tự lo liệu vệ sinh cho bản thân mình, căn phòng họ ở ẩm thấp u ám, tỏa ra những mùi hôi thối khó chịu, khiến người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn. Nhưng Diệp Thanh đến đó, hắn không hề lộ ra vẻ khó chịu hay kinh hãi.
...
Từng cảnh tượng, từng hồi ức đã trải qua cùng với hắn cứ thế hiện ra trong đầu Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh lại nghĩ đến những bác sĩ thời nay, rất nhiều người đều quên mất đi cái đạo đức nghề nghiệp của mình, chỉ biết đến tiền, không có lợi thì không làm. Nếu bệnh nhân không có tiền họ từ chối không cứu chữa, còn bệnh nhân có tiền thì dù là làm những việc phạm pháp họ cũng làm.
Ví dụ như một vài bác sĩ làm xét nghiệm Xquang, rõ ràng biết là không được xét nghiệm giới tính của thai nhi nhưng chỉ cần gia đình phụ sản nhét tiền thì sẽ lập tức giúp họ làm. Ngoài ra còn một số trường hợp khác còn ghê gớm hơn, đó là cô đọc từ trên mạng một vụ ở một bệnh viện vì bệnh nhân không có tiền chữa trị mà chuyển thẳng bệnh nhân ra lò thiêu, rõ ràng là không thể tưởng tuợng nổi là có những chuyện đó nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng có gì là không thể xảy ra cả.
Nghĩ tới đây cô không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn đang ngồi ở trong đó cười nói không ngớt. Mã Tiểu Linh khẽ cười một cái, nụ cười cô ánh lên niềm hạnh phúc. Nghĩ bụng mặc dù hắn ta có hơi háo sắc một chút, suốt ngày bắt cô phải làm những cái trò mà không biết từ đâu ra, nhưng nói về y đức và nhân cách thì đúng là không có gì đáng để chê trách cả. Có thể khen hắn là trong trăm người mới có một người như vậy cũng không phải là quá lời.
... ... ... ... ... ... ...
- Bác à, bác muốn xem bệnh ạ?
Y tá Tiểu Toa đang ở trước cửa phòng khám, nhìn thấy một ôn gia đang đi từ ngoài bệnh viện vào, quần áo trên người ông tả tơi, rách rưới bẩn thỉu, mặt ông đầy nếp nhăn, tóc đã bạc trằng, bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy ông đều nghĩ ngay đến từ ăn mày.
Ông ăn mày này đứng ngoài cửa, ông nhìn vào trong, cuối cùng ông lưỡng lự đi ra, Tiểu Toa nhìn thấy thế vội vàng tươi cười chạy đến bắt chuyện với ông.
Viện trưởng Diệp vừa chẳng nói rồi aao, cho dù bệnh nhân có xấu xí, có ghê đến đâu thì thân là y bác sĩ như chúng ta, đều là thiên sứ áo trắng thì không nên có những sự kỳ thị như thế.
Tiểu Toa cười ngọt ngào, khuôn mặt trắng tròn của cô phát ra một vầng hào quang rực rỡ tươi đẹp, chỉ thiếu có mỗi chiếc vòng trên đầu nữa thôi là cô đã trở thành một thiên sứ thực sự rồi.
- À…không. Tôi không khám bệnh.
Ông ăn mày thấy cô gái nhỏ xinh đẹp này chạy đến dìu mình, ông đột nhiên giật nảy mình, vội vàng né tránh cô, trong bụng nghĩ nếu làm bẩn tay cô bé đó không khéo chốc nữa lại bị người ta đánh mắng.
Trước đó, ông ta cũng đã đi nhiều bệnh viện nhiều phòng khám tư nhân, đều là vừa mới bước vào đã bị người ta đuổi ra, bởi vì thứ nhất là người ông vừa xấu xí vừa bẩn thỉu vừa già nua, ngoài ra thì còn một lý do nữa, đương nhiên là do hiện giờ ông đang là một ăn mày, đến cả cơm ăn cũng không có, làm gì lấy tiền đâu ra mà xem bệnh.
- Bác à, không sao mà.
Tiểu Toa tuy là con gái nhưng vẫn còn trẻ nên cô còn đi nhanh hơn cả ông ăn mày này cho nên cô chỉ việc thò tay ra, khẽ vươn người là đã nắm được cánh tay của ông già đó một cách nhẹ nhàng, cô cười nói:
-Bác à, bác đừng sợ, nếu bác không khỏe thì mời bác vào trong, bệnh viện của cháu không giống như những bệnh viện khác.
Nhưng lúc này đứng sát lại gần Tiểu Toa mới ngửi thấy phát ra từ người ông già một mùi hôi thối khiến cô phải buồn nôn, thiếu chút ngất xỉu.
Tuy nhiên, cô bé này cũng rất là thông minh, cô không chút phản ứng nào cả, chỉ vội khẽ nghiêng đầu, nhân cơ hội để hít thở lấy không khí trong lành, cô nghĩ bụng giờ mình không thể tỏ ra ghét bỏ ghê tởm được, nếu không thì ông lão này sẽ lại đi mất, nhìn ông ấy, đằng sau lưng nhô cao lên, mùi hôi thối đúng là phát ra từ đây, nhưng nhìn thì không giống bị gù, đoán chắc là ông bị bệnh ung bướu ở lưng, bệnh nặng mà lại không chữa trị thì sẽ mất mạng như chơi, giống như thời Sở Hàn tranh bá tương truyền tên Á Phu Phạm không phải cũng từng bị chết vì bệnh này phát tác hay sao?
- Tôi thật không vào đâu, tôi không có bệnh.
Ông ăn mày tỏ ra có chút ngượng ngập, mặt ông đỏ ửng, nhưng đôi mắt đục ngầu vằn đỏ đó lại không ngừng liếc mắt nhìn vào trong bệnh viện.
Trên mặt ông ấy loang lổ những vết cáu bẩn cộng thêm với những nếp nhăn chằng chịt, trông ông toát lên vẻ khắc khổ, dù cho Tiểu Toa có tinh tế đến đâu chăng nữa thì cũng không nhận ra được mặt của ông ấy đã đỏ lên. Nhưng cái khát khao cháy bỏng mong được bác sĩ chữa bệnh cho của ông ấy thì lại thể hiện ra rất rõ ràng.
Tiểu Toa trong lòng càng thêm khẳng định, ông lão này đúng là muốn đến khám bệnh, nếu thế thì mình sẽ càng phải thuyết phục ông ấy, nếu không mà để viện trưởng Diệp biết được thì lại quở trách. Cô liền vội tươi cười nói:
- Bác à, cháu là y sĩ, bác có bệnh hay không thì cháu chỉ cần nhìn một cái là biết, bác bị ung bướu ở lưng phải không ạ?
Lời vừa thốt ra như nói trúng vào chỗ yếu, ông ăn mày đứng sững người kinh ngạc rồi ông gật đầu một cách vô thức, nhưng ngay lập tức lại lắc đầu ngầy nguậy, ông nói:
- Tôi không tới xem bệnh, tôi không tới xem bệnh, tôi không có tiền cô ạ.
Tiểu Toa lại một lần nữa không thay đổi sắc mặt hít lấy một hơi, cô nói với giọng thông cảm:
- Bác à, bệnh tình bác đã nặng lắm rồi, nếu mà còn không chữa trị thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù bác không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người thân của mình chứ.
Tiểu Toa thầm nghĩ dù cho bác ấy không có con cái thì chắc cũng vẫn phải còn bố mẹ bề trên chứ. Nếu là tứ cô vô thân, cô độc lẻ loi một mình thì mình cũng sẽ phải tìm cái cớ khác để lôi bằng được bác ấy vào. Hôm nay nhất định phải chữa trị cho bác ấy, cũng là để cho viện trưởng Diệp có một cái ví dụ chân thực để giảng về y đức chứ không chỉ thuyết giáo không thì vẫn chưa đủ, bác ăn mày này đúng là thích hợp để là một trường hợp sống đó.
Cô là tâm phúc của Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh, chỉ cần địa vị của hai người đó càng cao thì cô càng dễ sống, cô cũng không phải hoàn toàn là ngốc, tuy ban đầu có thật sự hoàn toàn là vì tấm lòng lương thiện nhưng lúc này đây, cô đảo mắt suy nghĩ đột nhiên lại nghĩ ra cái ý nghĩ đó.
- Nhưng tôi không có tiền.
Ông già ngập ngừng nói, ông nhấn mạnh lại lần nữa tình trạng của mình.
Tiểu Toa nói:
- Viện cháu có một chính sách cho những bệnh nhân đặc biệt, nhưng cần phải có viện trưởng ký tên mới được, may thay hôm nay viện trưởng viện phó đều ở đây, có tiền hay không thì bác cứ chữa khỏi bệnh xong đi hãy hay.
Ông già vẫn muốn từ chối, Tiểu Toa cố ý tỏ vẻ không vui, mặt cô sầm xuống nói:
- Bác à, bác còn sợ bọn cháu nghĩ cách lấy tiền của bác sao?
- Không, không, tôi không có ý đó.
Dù cho ông lão này có già đời đến đâu đi chăng nữa cũng không thể cưỡng lại được vẻ đáng yêu của Tiểu Toa, ông lão lúc đó không biết nên làm gì, nói gì nữa.
Sau đo, Tiểu Toa vội dìu ông ấy vào trong, ông lão lắc lư đi vào trong bệnh viện, vừa mới bước vào ông đã thấy choáng váng, một là vì ông đang đói bụng hai là bởi vì không đủ tự tin, ông có cảm giác không dám tin, cái nơi sang trọng mọi thứ đều sạch sẽ như thế này mà một tên ăn mày bẩn thỉu như mình lại có thể vào được.
Bên trong phòng khám bệnh, Diệp Thanh đang giảng giải về y đức uy tín của bệnh viện, hắn đã phát hiện ra Tiểu Toa đang dìu một ông già người ngợm bẩn thỉu bước vào, hắn không khỏi vui mừng trong lòng, cô Tiểu Toa này đúng là được việc, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, gãi đúng chỗ ngứa của hắn, cô ta lanh lợi như thế chẳng trách mà Tiểu Linh không ngớt lời khen cô ta.
Hắn lúc này đang cười mỉm, cố giả vờ như không nhìn thấy, nghĩ bingj để đã xem đám y bác sĩ ở đây sẽ xử lý tình huống này như thế nào, xem họ có thật sự nghe lời của ta nói hay không.
- Bác sĩ Vương, ở đây có một bệnh nhân, phiền bác sĩ xem bệnh giúp cho ông ấy.
Tiểu Toa dìu ông lão tới một bác sĩ da liễu, khoa này có hai bác sĩ đều là mới đến cả, một người thì tuổi đã cao, khoảng 60 tuổi, tên là Vương Sở Hán, người còn lại trẻ trung tuấn tú, vừa đi học thạc sĩ từ Đức trở vừa, tên là Lý Hỏa Nhĩ.
Tiểu Toa nghĩ là bệnh
nhân quan trọng như thế
này thì phải nhờ đến bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm, giải quyết công việc chu đáo hơn như bác sĩ Vương đy. Chứ để tên Lý Hỏa Nhĩ kia có vẻ không tin tưởng được lắm, ngộ nhỡ làm hỏng việc thì sao, lại chẳng ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện.
Nào ngờ, Vương Sở Hán đang bận xem bệnh cho một bệnh nhân không có thời gian, ngay lúc đấy ông ta chẳng cần ngẩng đầu lên nhìn đã nói ngay:
- Cậu Lý à, cậu giúp xem bệnh đi.
Lúc đó, Lý Hỏa Nhĩ đang ngồi trước máy tính không biết là hắn đang làm gì.
Lý Hỏa Nhĩ dù không thích lắm, nhưng kinh nghiệm của ông Vương hơn hắn, ông là chủ nhiệm đã nghỉ hưu của bệnh viện trực thuộc của đại học Ninh Thành, từng là giáo sư, được Diệp Thanh phát hiện khai quật, mời về bệnh viện của anh để làm việc. Lý Hỏa Nhĩ lúc đó khẽ nhíu mày, bỏ chuột máy tính xuống, chậm dãi quay người ra, hắn tỏ vẻ không vui khoát tay ra hiệu cho ông già lại gần, hắn cũng chẳng thèm chào hỏi ông lấy một tiếng.
Tiểu Toa mặc dù không vui, cô có chút lo lắng, nhưng lúc đó cũng không nỡ nói không cần hắn chữa, nên đành phải dìu ông già lại cho hắn, trong bụng thầm nghĩ, tên họ Lý kia, anh nhất định phải tử tế đó, lúc quan trọng thế này đừng có mà làm mất hình tượng của bệnh viện.
- A, sao thối thế?
Vẫn còn cách khoảng một mét mà tên Lý Hỏa Nhĩ đã không chịu nổi vội bịt mũi bịt mồm, tay không ngừng phe phẩy, lời nói hành động của hắn lộ rõ ra vẻ ghê tởm.
Vương Sở Hán ngước đầu lên nhìn, ông vội lắc đầu, trong bụng nghĩ vừa nãy Tiểu Diệp còn ở bên ngoài giảng y đức thế mà tên tiểu Lý này lại, đúng thật là…Nhưng ông cũng không tiện nói, chỉ cúi đầu tiếp tục thăm khám cho bệnh nhân, ông lặng yên để quan sát tình hình.
Ông ăn mày kia lúc đó sợ hãi đã muốn bỏ chạy, Tiểu Toa phải kéo ông lại, cô có phần tức giận cố ý trợn mắt nhìn Lý Hỏa Nhĩ, cô cố kéo ông già ngồi xuống ghế, cô nói:
- Bác sĩ Lý, bác này bệnh nặng, phiền bác sĩ xem khám giúp cho.
.Lúc đó, vài bác sĩ và y tá đi qua cũng nhìn vào trong, đặc biệt là ánh mắt của Ngô Viện Viện cũng nhìn về phía đó…