Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 555: Cô bé dậy thì sớm.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
- Biến đi, đồ lưu manh, đừng nói với người khác cô quen biết tôi.
Ninh Não Nhi khẽ trách mắng.
Trần Du cười ha ha, nói:
- Tôi biết ngay mà, cô mò không được, thế này nhé, chị sẽ giúp cô một tay, tôi qua đó trao đổi với hắn một lúc, ta sẽ ngủ lại phòng hắn, để hắn đến đây cùng cô.
Ninh Não Nhi :
- Muộn rồi, ta buồn ngủ rồi….
Trong chốc lát liền vang lên tiếng hơi thở đều đều.
- Nè, giả bộ.
Trần Du chép chép miệng, ngẫm nghĩ, vẫn là xóa bỏ suy nghĩ trao đổi Diệp Thanh kia lại đây, dù sao, cô cũng là con gái, thường ngày trêu đùa Ninh Não Nhi, không ngăn nổi miệng không có quan hệ gì, cũng sẽ không thực sự làm ra chuyện phóng đãng kia được.
Có lẽ là thực sự mệt rồi, hai cô ôm nhau ngủ, rất nhanh đi vào giấc mộng.
….
Lúc trời vừa rạng sáng, con tàu này cuối cùng đã gặp được mấy tàu lính, lúc này còn chưa đến hải phận Trung Quốc.
Đám người Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh , Ninh Não Nhi tất nhiên lập tức đứng lên, chào hỏi bên quân đội đồng thời miêu tả lại sự tình.
Mấy tàu lính này thuộc quân khu Ninh Thành, vốn ở trên biển tiến hành huấn luyện, vừa nhận được mệnh lệnh, lập tức điều khiển tàu lại đây, tiến hành cứu viện gấp.
Sau đó, rất nhiều quân lính lên tàu, sau khi nhìn thấy mấy chục thi thể, nếu là các quân lính xuất thân dũng mãnh, cũng không kìm nổi phải chau mày, nếu là quân lính đánh giặc, người chết nhiều như vậy cũng không lạ, nhưng rõ ràng là một vụ án bắt cóc, không ngờ liên lụy đến nhiều nhân tài y học cao cấp như vậy, chắc chắn chấn động đất nước.
Toàn thế giới chấn động cũng không chừng, chính phủ Trung Quốc phải mất mặt rồi, một thiếu tướng dẫn đầu mặt cũng phải xám lại.
Đồng thời quân đội cũng cử người chuyên điều khiển tàu thay thế mấy thuyền trưởng không có chuyên môn tiếp nhận trước đó, tốc độ lập tức tăm thêm vài lần.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên của mỗi người đều là vùi đầu vào ngủ, bất kể là Ninh Não Nhi, Trần Du , hay là Mã Tiểu Linh , Ngô Viện Viện , Hứa Thành Đức, Đổng Kế Khải hơn một ngàn bác sĩ khác thứ nhất, thân thể quả thực mệt dã dời, gần như không thể nào ngủ ngon, thứ hai, cũng muốn thông qua giấc ngủ để quên lãng việc này đi, vừa tỉnh lại thì đã là một cơn ác mộng mà thôi, ai cũng không muốn còn nhắc đến chuyện này nữa.
Tuy nhiên, bên ngoài thực sự là tin tức mới chấn động các báo, người dân cả nước không ai dám tin, Trung Quốc càng mất mặt hơn, lúc đầu, Chính phủ định gói kín tin này lại, nhưng những người có liên quan quá nhiều, lại có Inte có muốn phòng cũng không phòng được, không bịt được miệng mọi người, cấp trên liền thẳng thắn công khai, tra xét tất cả sản nghiệp của Hà gia, đồng thời ở các tỉnh trên cả nước mở hành động điều tra rất nghiêm ngặt, xóa bỏ Dược thần cốc, nhưng phàm có liên quan đến tổ chức tà ác này, toàn bộ đều bị tấn công nghiêm ngặt.
Làm cho người ta khiếp sợ đó là, tin tức lan truyền ra nước ngoài, mới vài ngày, nước ngoài không ngờ cũng lan truyền việc rất nhiều nhân viên phục vụ về y dược đều bị trói, bắt đi, hơn nữa đều có liên quan đến dược thần cốc, việc này vẫn trước cả Trung Quốc.
Thủ pháp làm án của đối phương cao minh đều không dẫn đến sự chú ý nghiêm trọng của cảnh sát, thậm chí đều không có người báo án, nhưng hiện nay Trung Quốc đã xảy ra việc này, lập tức dẫn đến cảnh sát các nước khác cảnh giác, điều tra, bất ngờ phát hiện, hóa ra họ cũng như thế, hơn nữa càng mất mặt hơn nữa, Trung Quốc người ta ít nhất cũng phá được âm mưu của đối phương, cứu được hơn 90% người, còn bọn họ thì sao, ngay cả bóng dáng các bác sĩ cũng không tìm được.
Rất nhiều các quốc gia cử quân đội, đến Thái bình dương tìm kiếm, nhưng đáng tiếc, căn bản không tìm được vị trí của dược thần cốc, quả thực thần bí khác thường.
... ... ... ... ... ... ... ...
Bệnh viện Ngân Hạnh.
- Xin chào Viện trưởng Diệp
- Viện trưởng Diệp.
Lúc Diệp Thanh đi qua, rất nhiều bác sĩ và y tá đều cung kính chào hỏi, trong mắt còn lộ ra sự sùng bái và khâm phục cuồng nhiệt.
Một y tá thấy bóng dáng Diệp Thanh, con mắt đen bất ngờ sáng lên, nói:
- Viện trưởng Diệp thật làm người khác nhìn không hết, càng ngày càng thần bí.
- Đó là, các cao nhân trong truyền thuyết đều như vậy, cô nhóc động tâm rồi?
- Thiết, không thèm nói với cô.
- Viện trưởng Diệp là tướng cao cấp điển hình, động lòng rồi không phải xấu hổ nữa, tôi nói cho cô biết, trong Bệnh viện thích Viện trưởng Diệp không chỉ có mình tiểu nha đâu cô đâu, cạnh tranh này vô cùng kịch liệt.
- Làm gì có, người ta mới không có hy vọng xa vời đó, khoảng cách rất xa vời.
- Ha ha, khoảng cách xa nhất trên trái đất không qua được em đứng trước mặt tôi, cũng không biết tôi yêu nha đầu em, em không chủ động đi một bước, làm sao biết được xa vời?
Không chừng Viện trưởng Diệp thích cô thiếu nữ vị thành niên dáng người nhỏ xinh đấy?
- Cút đi, cô mới là thiếu nữ vị thành niên, chị không biết thành thục cỡ nào đâu.
- Vậy à, vậy à, thành thục có thể hái được rồi.
- hái cái đầu người, muốn sống không hả.
….
- Tiểu Vũ, Thoái Khang Phục thế nào rồi?
Diệp Thanh đi tuần các phòng, trông thấy một thiếu niên dáng vẻ một sinh viên đang chống gậy muốn thử đi đường, liền tiến lên trước hỏi.
- A, là anh Diệp Thanh, em tốt hơn nhiều rồi, anh em nói mấy ngày nữa có thể ra viện.
Thiếu niên nhếch mép cười, lộ ra cảm kích vô tận, vô cùng hưng phấn nói:
- Anh Diệp Thanh, tuần sau trường chúng em có một trận đấu bóng, đến lúc đó tuy e không thể tham gia nhưng có thể đi cổ động.
Diệp Thanh cười ha ha, vỗ vỗ vai cậu ta, khích lệ nói - ừ, gắng dưỡng thương, hy vọng có thể một ngày sớm nhất trông thấy cậu oai hùng trên sân bóng.
- Nhất định nhất định, đợi em dưỡng thương khỏi, anh Diệp Thanh nhất định phải đến xem em thi đấu nhé.
Người này là em trai của Hứa Thành Đức, mỗi ngày được Diệp Thanh châm cứu điều trị, dần dần biến chuyển tốt, tiểu tử này dù nằm viện dưới gầm giường cũng đặt một trái bóng, tuy không thể thực sự ra sân, nhưng mỗi ngày không sờ một hai lần cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn, thuộc vào các fan yêu bóng đá cuồng nhiều.
Diệp Thanh khích lệ cậu ta hai câu, tiếp tục công việc của mình, tuy hiện nay hắn trở thành viện trưởng rồi, thật ra căn bản không cần phải đi kiểm tra các phòng, nhưng sớm đã thành thói quen của hắn rồi, có thời gian rảnh rỗi, sẽ đến các cửa các khoa, tiện tay chữa trị cho vài người bệnh, kiểm tra một chút tình hình công việc của các y tá, cảm thấy cũng là một việc vô cùng ý nghĩa, hơn nữa, trông thấy bệnh viện tận tay mình xây dựng nên ngày ngày hưng thịnh, ngày càng tốt đẹp, chẳng lẽ không phải là việc rất có cảm giác tự hào sao?
Tuần tra xong, Diệp Thanh liền cầm một hộp sữa chua hoa quả vào phòng bệnh của Chu Vi.
Qua sự điều trị tận tâm của Diệp Thanh, còn có tác dụng vô cùng mạnh của Trú Nhan Đan, hiện nay Chu Vi sớm đã bình phục bảy tám phần rồi, chỉ là cơ thể hơi suy nhược chút.
- Kha khà, sao anh biết được em thích nhất là loại này?
Chu Vi đón hộp sữa chua, liếm liếm môi, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Diệp Thanh không khỏi sửng sốt, thật ra, hắn chỉ tiện tay cầm.
- Nào, để anh kiểm tra lại giúp em một chút nhé.
Diệp Thanh nhấc cổ tay cô, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bắt mạch, thật ra lại là chân khí theo kinh mạch của cô vào trong cơ thể, quét qua các nơi, nhân thể giúp cô xử lý các tàn lưu dơ bẩn, tạp chất, độc tố trong cơ thể.
Chu Vi cảm giác toàn thân ấm áp dào dạt, thoải mái khác thường, bất giác khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, có chút nóng lên lại nhớ đến ngày ấy bị Diệp Thanh cởi hết trang phục, chữa trị trên vết thương trên ngực mềm mại, thật vừa xấu hổ vừa sướng, lớn như vậy rồi, nơi đó vẫn chưa bị chàng trai nào nhìn thấy, tuy nói lúc đó là trị bệnh, nhưng chung quy là trong lòng lại không nghĩ như thế hơn nữa, không biết người ta có ý hay vô ý, không ngờ dùng tay trực tiếp đụng chạm vào nụ hoa của mình mấy lần, thật là xấu xa.
- Đại khái hai ba ngày nữa có thể ra viện rồi, em gắng nghỉ ngơi tốt, còn việc của công ty đĩa hát, không cần lo lắng, với thực lực của em, hoàn toàn có thể tìm được công ty tốt hơn, anh sẽ lưu ý giúp em.
Diệp Thanh thu hồi chân khí, cười nói.
Chu Vi dựa người vào giường, lộ ra dung mạo càng trong sáng hơn trước kia, như bông hoa bách hợp trong thâm sâu sau cơn mưa, tản ra khí chất thanh lịch thơm tho tự nhiên.
- Vâng, thật ra không cần ký hợp đồng cũng chẳng sao, em hiện giờ mới sinh viên năm nhất, định đợi sau khi chữa bệnh xong, trước tiên quay về trường học cũng coi như nghỉ hè, ở làng vui chơi giải trí cũng quá mệt mỏi.
- ừ, vậy, em nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây, có việc cần anh!
Diệp Thanh nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.
- ách…
Chu Vi nhìn bóng hình của hắn, không khỏi nhấc tay, vốn định gọi hắn lại, để hắn đứng lại một chút, nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn, liền buông tay, cắn môi, đột nhiên cảm thấy rất giày vò.
- Rốt cuộc có nên bày tỏ với anh không?
Giữa nam nữ, dù sao cũng phải có người đi trước một bước, nếu không thì vĩnh viễn đều không có khả năng, chỉ là, anh đã có bạn gái rồi. ta nói như thế, có phải là phá hoại quan hệ của người ta, làm kẻ thứ ba chen chân sao?
- tuy nhiên, cũng không phải là kẻ thứ ba, nhiều nhất là thứ tư thứ năm, không chừng còn là thứ sáu thứ bảy cũng nên, người này ong bướm vô cùng.
- phải trách, thì trách người đó quá ưu tú, tán được nhiều người đẹp như vậy.
- đáng tiếc, ta không quen anh trước, nếu không thì, sẽ không phiền não, tuy nhiên, cho dù làm thứ sau, ta cũng đồng ý, chỉ cần có thể ở cùng người yêu dấu, anh tốt với ta là được rồi.
- trời ơi, con làm sao có suy nghĩ này, con còn là cô gái hiện đại sao?
Chu Vi đột nhiên lắc mạnh đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình thực sự quá hoang đường.
- lẽ nào yêu một người thực sự có thể chấp nhận sự tồn tại của các cô gái khác sao?
... ... ... ... ... ... ...
- cái gì, Con gái tôi trưởng thành sớm? Sao có thể thế được? Thường ngày tôi rất chú ý đến ẩm thực của con nhỏ mà, chưa từng để cho nó dùng thuốc bổ, hoặc các loại ô mai kích thích, sao có trưởng thành sớm được?
Diệp Thanh vốn định đi tìm Mã Tiểu Linh , nhưng lúc qua tầng 6, nghe thấy tiếng lo lắng của một phụ nữ trung niên, nhìn lại, chỉ thấy đối phương đang dẫn một cô bé, xem ra khoảng mấy tuổi nhưng bộ ngực đã rất phát triển, cô bé cúi đầu, ngay cả nhìn người khác cũng không dám nhìn.