Ba ngón tay Diệp Thanh miết dao, như chấp bút, nhẹ nhàng đi một đường, ngực Hàn Nhạn Băng đã bị cắt ra, một vết nửa vòng tròn hình cung thật sâu, tựa như cánh cửa trong lồng ngực mở ra, lập tức, máu tươi như suối, ồ ồ chảy, tay Diệp Thanh hơi run rẩy, thân dao hơi hơi nhích lên, cả miếng thịt chỗ đó bị hất lên, lộ ra xương ngực, vừa đúng là chỗ trái tim! Lưỡi dao sắc bén, lúc này, không hề làm tổn thương chút da thịt nào, lực khống chế của lòng bàn tay, có thể nói xuất thần nhập hóa.
Chỉ cần một lần rạch đã có thể rạch trúng vị trí của tim, khiến cho toàn bộ mọi người đang xem ở trong phòng phẫu thuật và phòng theo dõi phải ngây người.
- Tuyệt thật, bác sỹ Diệp kỹ thuật tuyệt quá! Cầm dao đến trình độ này, có lẽ so với thợ chuyên thịt bò thì còn lợi hại hơn rất nhiều!
- Làm y tá nhiều năm như vậy, không biết đã phối hợp với bao nhiêu bác sỹ, nhưng cũng là chưa bao giờ nhìn thấy đao pháp sắc bén như thế, phương thức như thế thật hoàn hảo!
- Chậc chậc, làm cho người ta mở rộng tầm mắt rồi!
- Đây mà là người sao? Quả thực là thần! Thần y!
- Thần y, chẳng lẽ đây là tuyệt thế đao kỹ trong truyền thuyết đó, không đủ mười năm khổ công không thể luyện được? Nhưng, nhưng, bác sỹ Diệp cũng lớn hơn so với mình không được bao nhiêu mà!
- Người so với người tức chết người, hàng so sánh với hàng chỉ tốt vứt đi! Mình cũng cũng là bác sĩ chủ trị của khoa ngoại tim ngực, so vớibác sỹ Diệp, y thuật còn kém xa vạn lần!
- Cừ thật, dao trong tay, vừa có thể cứu người, cũng có thể giết người! Nếu bác sỹ Diệp dùng dao phẫu thuật này làm vũ khí, người bình thường chỉ sợ đều đánh không lại cậu!
- Diệp Thanh tiểu tử này, quả nhiên không đơn giản, quả là ngoài dự đoán, quả là ngoài dự đoán!
Ngũ Thiệu Hưng chậc chậc lưỡi lấy làm kỳ.
- Trời, Diệp Thanh này, y thuật thật sự là càng ngày càng cao , về sau còn thành như thế nào, không được không được, phải tìm một cơ hội chèn ép cậu ta mới được, tốt nhất là khiến cậu ta từ nay về sau mất đi sự tin tưởng, lui bước trên phương diện y thuật!
Bạch Tinh thấy Diệp Thanh hiển lộ chiêu này, trong bình thản ẩn chứa vô vàn ý nghĩ, không khỏi thấy hâm mộ, ghen tị, thù hận, lẫn lộn đủ loại cảm giác, lúc này thầm nghĩ ý định không tốt.
- Tên họ Diệp này. Đồ khốn, rất biết chơi trội!
Phan Quảng Tự tức giận bất bình, hận không thể lấy dao chém chết Diệp Thanh.
...
Diệp Thanh không chút để ý tới ánh mắt mọi người xung quanh kinh ngạc muôn phần, lập tức chỉ bảo tổ tuần hoàn ngoài, tiêm tĩnh mạch hê-pa-rin 300/kg, đồng thời, dao tiếp tục hạ xuống, cắt bỏ thành trước và sau trái tim Hàn Nhạn Băng, bộ phận giữ lại bên trái phải vừa khít, ngay sau đó, hạ đao gần sát chỗ bán nguyệt, chặt đứt động mạch chủ và động mạch phổi.
Một thanh dao ma lực nhỏ cực bén, bị thương lê chân khí thúc dục, dường như có sức sống bình thường, có linh tính, càng lướt càng có thần, dao ảnh bay vun vút, hoặc cắt, hoặc gọt, hoặc đè, hoặc chọn, hoặc đâm, hoặc móc, hoặc vẽ, hoặc kéo, hoặc lôi... , mau lẹ như có điện, tinh chuẩn vô cùng, quả thực sắp làm cho mắt người ta không theo kịp.
Nếu nói vừa rồi mở ngực một đao rất ngắn gọn, sạch sẽ, hoàn hảo, bây giờ cắt bỏ trái tim như vậy, động mạch, còn phức tạp hơn, tinh kỳ, ảo diệu, cao thâm, anh là chuyên gia đảm nhiệm cương vị lâu năm, nhìn cũng sẽ sinh tự ti, tự than thở bản thân.
- Bác sỹ Diệp trước kia thật sự chưa làm qua phẫu thuật cấy ghép tim sao? Sao mà thuần thục như vậy?
- Nhanh như vậy, không ngờ không cócắt sai tẹo nào!
Phải nói rằng, trong khi phẫu thuật thường xuyên có bác sỹ cắt nhầm chỗ không nên cắt mà tạo thành nguyên nhân người bệnh tàn tật hoặc tử vong.
- Tay của bác sỹ Diệp này thật linh họat, khéo léo, hơn nữa ngón nào cũng thon dài tinh xảo, đẹp như tay con gái vậy!
- Bác sỹ Diệp, em yêu anh!
...
- Tiểu tử Diệp Thanh này, không đơn giản, giấu tài rất giỏi ! Chỉ cần nhìn kỹ xảo giải phẫu này, đã vượt mình rồi!
Ngũ Thiệu Hưng u ám thở dài một hơi, thầm nói, quả nhiên là sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bị quên lãng chết ở bờ cát! Nhìn năng lực phẫu thuật của cậu, mình cảm thấy mình thật sự già rồi.
Bạch Tinh hết chỗ nói rồi, tràn đầy ghen tị, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thanh, hận người biểu diễn ở đây không thể là chính mình.
Phan Quảng Tự càng tức giận, uống một ngụm trà, thiếu chút nữa bị sặc, liên tục ho khan không ngừng.
Trong phòng giải phẫu, tuy rằng mọi người muốn xôn xao bàn tán, nhưng đều cực kỳ ăn ý, vẫn duy trì im lặng, sợ ảnh hưởng đến Diệp Thanh. Âm thanh các loại dụng cụ va chạm lanh lảnh nghe thật thân thiết, nhịp nhàng phối hợp theo cái bàn tay khéo léo của Diệp Thanh hoàn thành ca phẫu thuật, nhiệt độ thấp toàn thân của Hàn Nhạn Băng khi gây tê và hệ tuần hoàn ngoài cũng bình thường trở lại.
Đây là chọn dùng một máy tuần hoàn ngoài cơ thể đặc thù trong tiến hành phẫu thuật, có thể tạm thời tiến hành việc thay thế trái tim và phổi của người, tiến hành tuần hoàn máu và trao đổi khí. Bình thường gọi là thay tim nhân tạo và phổi nhân tạo, cũng gọi chung là tim nhân tạo và phổi nhân tạo hoặc tuần hoàn ngoài.
Khi làm tuần hoàn ngoài, máu tĩnh mạch chủ, và các tĩnh mạch khác dẫn vào phổi nhân tạo tiến hành dưỡng hợp tạo ra các-bon-đi ô-xít, sau dưỡng hợp máu lại qua tim nhân tạo duy trì áp lực bơm nhất định vào hệ thống động mạch trong cơ thể, do đó vừa đảm bảo sự bình tĩnh trong phẫu thuật, rõ ràng trong phẫu thuật, lại đảm bảo cấp máu cho các bộ phận khác ngoài trái tim.
Ngay sau đó, trái tim Hàn Nhạn Băng đã bị Diệp Thanh tách ra, lôi ra, đây là một trái tim nhiễm bệnh, lớn gấp hai ba lần so với trái tim người bình thường, thành nội mạc màu xám, rất cứng, đã không có chút đàn hồi nào, mà trái tim người bình thường thì hẳn là mầu phấn hồng, cũng rất mềm mại, đàn hồi tốt.
Cùng lúc đó, bên trong thang máy khoa ngoại tim ngực, Đổng Kế Khải và một nhân viên điều dưỡng bên cạnh, hợp lực hức cẩn cái thùng giữ nhiệt độ chứa trái tim bên trong, không chớp mắt, nhìn chằm chằm đèn hiển thị trên thang máy .
Lầu một, lầu hai, lầu ba...
Rốt cục, tới rồi, tầng sáu.
Cửa thang máy mở ra hai bên, hai người bước nhanh đi ra, hướng đến phòng phẫu thuật, lúc này, Diệp Thanh vừa mới lấy ra trái tim có bệnh của Hàn Nhạn Băng, hệ thống tuần hoàn ngoài vừa mới thành lập, có thể nói, nhân viên hai tổ phối hợp thời gian rất hoàn hảo.
Đổng Kế Khải đem trái tim được hiến giao cho nhân viên điều dưỡng đã sớm chờ ở cửa phòng thủ thuật chăm sóc, chính mình thì không đi vào, bởi vì, đến hiện tại, tổ có nhiệm vụ lấy tim đã hoàn thành ! Cậu từ bên ngoài trở về, thần sắc mệt mỏi, người không sạch sẽ, không tiện vào phòng phẫu thuật.
Trái tim được hiến được đưa vào phòng phẫu thuật rất thuận lợi, trợ thủ của Diệp Thanh, bác sỹ điều trị Hạ Giai Dĩnh, lấy trái tim hiến từ trong thùng giữ nhiệt ra, đặt vào trong khay đang chứa dịch bảo vệ cơ tim, hai nhân viên khác của tổ cấy ghép bắt đầu cẩn thận mà thành thạo và tỉ mỉ phục hồi các mạch máu tổn thương ở trái tim kia.
Diệp Thanh nhìn thoáng qua trái tim được hiến, cảm giác rất lý tưởng, người hiến tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng sức khỏe vẫn rất cường tránh, thân cao tương tự Hàn Nhạn Băng, nhóm máu đồng nhất, trái tim lớn nhỏ cũng không khác lắm.
- Bác sỹ Diệp, phục hồi xong!
Nhân viên phục hồi và chăm sóc trái tim được hiến đưa cho Diệp Thanh, Diệp Thanh tiếp nhận, âm thầm vận chuyển thương lê chân khí, đi qua cánh tay, truyền đến trái tim sự tươi sống, khỏe mạnh, chậm rãi chăm sóc ân cần, tiêu trừ “Tế bào trí nhớ” còn lưu lại, sau đó, để lại vào trong lồng ngực của Hàn Nhạn Băng.
Bước then chốt nhất đã tới rồi: Khớp các mạch máu.
Vốn dĩ, bình thường bác sỹ mổ chính sẽ đeo kính mắt, là loại kính lúp chuyên dụng, tuy nhiên Diệp Thanh tự nhiên không cần, giác quan thứ sáu của cậu nhạy bén, thị lực hơn người thường rất nhiều, chỉ bằng một đôi mắt thường, có thể nhìn rõ ràng thật nhiều mạch máu nhỏ trong cơ thể người bệnh, nín thở, cẩn thận lấy tay cầm cái nhíp kẹp lấy, bắt đầu rất thuần thục khâu lại các mạch máu của trái tim Hàn Nhạn Băng.
Không gian lồng ngực mặc dù có hạn, nhưng đường kim khâu của Diệp Thanh lại qua lại hết sức tự nhiên! Thời gian một giây tiếp một giây, một mũi lại một mũi được khâu lại! Diệp Thanh đầu tiên là dùng chỉ 3-or gắn kết tâm thất trái, sau đó lại dùng chỉ 3-or gắn kết tâm thất phải của trái tim, lại dùng chỉ 4-or gắn kết ăn khớp từng động mạch chủ, cuối cùng lại dùng chỉ 4-or gắn kết ăn khớp các động mạch phổi...
Hai phút năm mươi tám giây sau, công đoạn khớp nối hoàn thành.
...
Kể ra, kỳ thật đây là một việc yêu cầu hết sức chính xác, cho dù là chuyên gia lâu năm của khoa ngoại tim ngực này cầm dao, chỉ sợ ít nhất phải cũng mất 20 phút, nhưng không ngờ Diệp Thanh chỉ trong vòng hai ba phút ngắn ngủn đã xong, nhân viên phục hồi và chăm sóc đang xem xung quanh mỗi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác dâng cao. Từng đợt, từng đợt, nếu không phải phòng giải phẫu phải được duy trì im lặng, những người này đã sớm điên cuồng kêu lên.
- Trời ạ, bác sỹ Diệp này cừ thật. Nhìn chút, thủ pháp khâu này, chỉ sợ các cô nương cổ đại kỹ nghệ thêu tuyệt đỉnh đều không so kịp!
- Đây mà là phẫu thuật, rõ ràng là nghệ thuật, nghệ thuật của bàn tay!
- Bác sỹ Diệp này quả thực là quái dị!
- Bác sỹ Diệp nếu là con gái, nhất định là khéo léo, hiền thục vô cùng, thêu thùa may vá quần áo, quả là cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi!
Trong phòng theo dõi, Ngũ Thiệu Hưng, Bạch Tinh, Phan Quảng Tự ba người đều ngây ngô nhìn chằm chằm màn hình, hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Rung động thật sâu, và cả bị đả kích.
- Tên khốn này, đồ đểu, không hiểu trình độ y thuật cao tới như thế nào rồi?
Vốn dĩ, trong đáy lòng đúng là Bạch Tinh không phải rất phục Diệp Thanh, vẫn nghĩ một ngày nào đó có thể vượt cậu, dẫm nát cậu dưới chân một cách hung hăng địa ngược, nhưng nhìn y thuật Diệp Thanh này, ý niệm đó lập tức đoạn tuyệt, còn chưa thúc ngựa truy đuổi đã thấy thất bại trước Diệp Thanh.
...
- Tất cả mọi người phải tập trung làm việc, cách mạng chưa thành công đâu!
Diệp Thanh ho khụ khụ hai tiếng, dặn dò nói, lập tức, những nhân viên phục hồi và chăm sóc tràn đầy kinh ngạc, khâm phục liền phục hồi tinh thần lại, tiếp tục trạng thái làm việc, kiểm kê băng gạc, kiểm tra cái nhíp, rửa thật sạch, lại rửa sạch dao, rửa sạch kéo, các công đoạn này, không dám có chút qua loa.
Mấy người giám sát sự sống của Hàn Nhạn Băng kiểm tra triệu chứng bệnh tật, ánh mắt cũng không dám hơi rời màn hình, cách vài phút sẽ báo cáo kiểm tra triệu chứng bệnh tật, trạng thái cho Diệp Thanh và cũng làm bản ghi chép.
Dưới sự chỉ đạo của Diệp Thanh, tổ gây tê, tổ cấy ghép, tổ tuần hoàn ngoài phối hợp tương đối ăn ý, mỗi một khâu, mỗi một bước tiến hành đều ăn nhập, tiến triển thuận lợi.
...
...
Chừng hai giờ sau, lỗ tai Diệp Thanh nhảy dựng, cảm nhận được sức sống từ trái tim mới trong lồng ngực Hàn Nhạn Băng, tuy rằng nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả các dụng cụ đều kiểm tra không được, nhưng dù nhẹ nhàng nhảy một nhịp, cũng không thể thoát cái lỗ tai cậu.
- Tim người bệnh đập rồi !
Diệp Thanh vô cùng chắc chắn nói.
- Không có đâu! Dụng cụ còn chưa...
Nhân viên điều trị và chăm sóc vừa mới trả lời, nói còn chưa hết câu, trái tim liền lập tức đập từng nhịp, từng nhịp có lực, rất đều!