Diệp Thanh Tuyền nói:
- Đợi khi nào Tiểu Thanh thành gia thất, có vợ lo lắng cho con, bố và mẹ mới yên tâm được.
Lúc này Diệp Thanh như mụ người ra, e rằng mẹ sẽ nói tiếp vào, muốn làm mai mối cho mình, lần trước trên truyền hình có những chương trình mai mối, cứ bảo mình tham gia, nhưng mặt mình đâu phải dầy như thế, nhưng cũng chưa dám nói cho mẹ mình biết là mình đã có người yêu rồi.
Quả nhiên, liền nghe Tôn Tuệ Phân nói:
- Ở thôn bên có cô bé con bà Vương Tam rất xinh đẹp ngoan ngoãn tên là Lan Lan, năm nay cũng gần mười sáu tuổi rồi, vừa mới tốt nghiệp cáp hai, chưa thi đỗ cấp ba, bây giờ đang học thêu thùa trên thành phố, lần trước bà Vương Tam gặp mẹ, liền nhắc nhở mẹ, nói là có ấn tượng rất tốt với con đó, dáng vẻ cao dáo, đẹp trai, y thuật lại cao, phẩm hạnh cũng rất tốt, muốn gán Lan Lan cho con, mẹ thấy con bé đó cũng rất xinh đẹp và nhanh nhẹn nên đã đồng ý rồi, để hôm khác mẹ sẽ để hai con gặp mặt nhé?
- Lan Lan?
Lúc này Diệp Thanh toát hết mồ hôi hột, trong ấn tượng của cậu, hình như năm sáu năm trước đã gặp một lần, lúc đó cô bé đó còn tết hai búi tóc hai bên, nhìn cũng rất xinh đẹp, nhưng lúc đó mới có mười một mười hai tuổi thôi, đang học tiểu học, bây giờ đã tốt nghiệp cấp hai rồi sao?
Vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, vậy vẫn chưa được gọi là tới tuổi vị thành niên, tuy nông thôn lấy vợ chồng rất sớm, nhưng cũng chỉ sớm hơn bình thường một chút thôi, hơn nữa, người nông thôn cũng không yêu nhau theo kiểu năm ba năm mà nhiều nhất chỉ một năm là cùng, cốt là hai bên gia đình hối thúc cưới là ok ngay.
Mình lấy một cô bé chưa tới mười sáu tuổi sao?
Diệp Thanh cứ nghĩ tới đó là cảm thấy có tội lỗi.
- Ha ha, anh hai đúng là có phúc à, trâu già ăn cỏ non, Lan Lan có khi còn ít tuổi hơn em ý nhỉ.
Diệp Tĩnh không khỏi nói ra vài câu để đùa anh mình.
Diệp Đại Đông chần chừ nói:
- Mẹ, như vậy không hay lắm, Lan Lan còn nhỏ quá, con thấy, tìm một người nào đó có thể chăm sóc cho Tiểu Thanh ý, vì bản thân chú ý vẫn còn trẻ con lắm.
Nói xong liền lắc lắc đầu, cho dù ở ngoài Diệp Thanh có làm ông to bà lớn thến ày thì trong con mắt của Diệp Đại Đông cậu vẫn còn là một đứa trẻ.
Xà Tư Na lườm lườm anh một cái rồi nói:
- Tiểu Thanh nhà ta sắp làm viện trưởng của một bệnh viện rồi đó, sau anh vẫn cứ coi chú ấy như ngày xưa vậy, không sợ em anh giận sao?
Sau đó quay đầu nói với Diệp Thanh:
- Anh chú là người nghĩ gì nói vậy, chú đừng trách anh ấy làm gì.
Diệp Đại Đông :”...”
Nghĩ bụng, lời này chẳng phải trước kia nói với mình sao, thay mình đối phó với chú ấy, bây giờ lại quay ngoắt 180 độ.
Diệp Thanh thấy thái độ quay ngoắt của chị dâu thấy chưa thích ứng cho lắm, lúc này trong lòng cũng có chút cảm thán, liền cười nói:
- Sao mà trách anh ấy được chứ ạ, chị dâu coi em là người ngoài rồi, chúng ta đều là người một nhà mà, có gì mà phải kiêng kị chứ, chị thấy em nói đúng không?
Diệp Đại Đông cười nói:
- Đúng đó, là anh em với nhau chứ có phải ai đâu.
Trong mắt Táo tràn đầy vui mừng, kêu lên:
- Chú, chú, chú muốn cưới chị Lan Lan làm vợ sao?
Diệp Thanh lại một lần nữa vã mồ hôi, gọi mình là chú mà gọi đối tượng của mình là chị sao? Đúng là lộn xộn quá, nhún nhún vai nói với mọi người:
- Đấy, mọi người đều nghe thấy rồi đó, Táo gọi Lan Lan là chị mà.
Diệp Thanh Tuyền xua tay nói:
- Nhà học Vương và nhà họ Diệp chúng ta không phân cao thấp gì, nhiều người còn nhỏ vẫn chết hôn đầy đó thôi.
- Bố, không phải con có ý đó...
Diệp Thanh nghĩ, mình có bao nhiêu bạn gái, nhưng lúc này mình không mặt dạn mày dày trước mặt mọi người nói ra, nhất là trước mặt bố mẹ, những chuyện thế này càng khó nói hơn.
Tôn Tuệ Phân nói:
- Lan Lan mẹ gặp rồi, nhìn cũng xinh xắn lắm, mẹ thấy rất hợp với Tiểu Thanh đó, tiện thể trong thời gian này, mọi người đều có ở nhà cả, tìm một thời gian nhất định nào đó để hai đứa gặp nhau, nếu thích nhau thì bàn tiếp, nếu không thích thì bố mẹ cũng không ép con làm gì.
Diệp Thanh khéo léo từ chối nói:
- Mẹ, hay là thôi đi, bây giờ là thời nào rồi còn mai mối như vậy nữa?
Tả Tiểu Thanh nói:
- Thời nào mà chẳng phải mai mối, ai quy định không được mai mối nào, cái thằng này không muốn mai mối thì hai đứa mày gặp nhau riêng cũng được chứ sao, hai bên gia đình đều không xuất hiện, thế nào?
Xà Tư Na nói:
- Tiểu Thanh à, chi bằng chú hẹn Lan Lan đi xem phim, gần đây có bộ phim rất hay, dường như bọn trẻ rất thích xem.
“...” Diệp Thanh méo mặt, hẹn một cô bé vừa mới tốt nghiệp cấp hai đi xem phim sao? Đúng là khôi hài, nếu hẹn An Tiếu Trúc đi xem phim còn thấy bình thường chút, dù gì An Tiếu Trúc cũng đã thành niên rồi.
Diệp Tĩnh vẫn luôn cười trộm, lúc này không kìm nổi cười nói:
- Mẹ, mẹ đừng lo nghĩ cho anh hai quá, mẹ không biết ở thành phố Phù Liễu anh ấy có bao nhiêu cô gái theo đuổi đâu, sợ gì không tìm được vợ chứ?
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, hiện tại Diệp Thanh sự nghiệp cũng đã ổn rồi, kiếm được rất nhiều tiền rồi, trước mặt mọi người thế này vẫn giữ nguyên vẻ chất phác như xưa.
- Cái gì? Cũng cưa bao nhiêu người con gái sao?
Tôn Tuệ Phân là người sửng sốt đầu tiên, người hiểu con nhất chỉ có mẹ mà thôi, cái thằng này, từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng e sợ, gặp người đẹp là mặt mày đỏ bừng lên ngay, ngay cả một câu cũng chẳng nói lên hồn, bây giờ quả thật khác xưa vậy sao?
Ánh mắt Diệp Thanh Tuyền bừng sáng lên, vẻ vui mừng thầm nghĩ, cái thằng này, cũng đã mở lòng rồi, cũng biết chủ động cưa cẩm con gái rồi, ha ha, sự nghiệp và tình cảm đều có cả, được được được.
- Tiểu Thanh, còn có mấy người yêu sao?
Diệp Đại Đông tỏ vẻ không thể tin nổi hỏi.
Xà Tư Na nói:
- Con đã biết từ trước rồi, Tiểu Thanh nhà ta là người phong độ thế này, lại hào hoa phong nhã nữa, nhất định không ít cô gái xin chết ấy chứ.
Táo cũng reo lên:
- Thế nào là đi cưa gái vậy? Chú, chú bắt nạt nhiều con gái thế sao? Sao chú lại hư vậy.
Thấy mọi người đều thấy vui và bất ngờ, hoặc vì hiếu kỳ, hoặc vì sùng bái, hoặc cười trộm, đều đưa ánh mắt ngờ vực nhìn về Diệp Thanh, Diệp Thanh chỉ biết ngượng ngùng cười nói:
- Những bạn khác giới thì quả thật cũng có vài người à.
- Cái gì, thật sự có mấy người sao?
Tôn Tuệ Phân nghe xong lời này, thấy không được vui, thấm thía nói:
- Tiểu Thanh à, chúng ta là những người phúc hậu, bắt cá nhiều tay không phải đức tính của những người họ Diệp chúng ta đâu, con đừng có đùa giỡn với tình cảm của người ta, tới lúc đó người gặp bất lợi chính là con đó.
Diệp Thanh xấu hổ, cười nói:
- Sao có thể như vậy được chứ? Mẹ, mẹ nghĩ ngợi nhiều quá rồi, con chỉ nói là bạn khác giới thôi mà, không phỉa nói là bạn gái hay người yêu đâu, người yêu thì chỉ có một mà thôi.
- Ố, vậy cô bé đó làm nghề gì thế?
Tả Tiểu Thanh tiện hỏi luôn.
Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thanh, ngay cả Táo cũng không ăn uống gì, ánh mắt cũng hướng về Diệp Thanh, thầm nghĩ, vợ tương lai của chú ấy không biết thế nào nhỉ? Không biết có xinh đẹp như cô Tiểu Tĩnh không nữa? Hí hí.
- Cô ấy là đồng nghiệp với con ở bệnh viện, tên là Mã Tiểu Linh, là chủ nhiệm khoa sản, đồng thời cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu, sang năm sẽ cùng coi tới Ninh Thành để mở phân viện.
Diệp Thanh thành thật trả lời, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy vui sướng.
Thầm nghĩ, lẽ nào đây là hương vị của tình yêu sao? Choáng, hình như khi mình nghĩ tới An Tiếu Trúc, Ninh Não Nhi, Nhan Tuyết Khâm, Chu Vi cũng có cảm giác này.
Lẽ nào, bản thân mình lại xấu xa như vậy sao? Cùng lúc yêu mấy người con gái liền? Ý, vậy phải làm sao mới được đây, nhưng, có một điều nhất định phải nghi nhớ, nhất định không để cho người trong nhà biết được, nếu không thì, bố mẹ chắc sẽ tức chết mất thôi.
- Vậy thì tốt quá rồi, vợ chồng cùng nghề, lại là con gái thành phố nữa.
Xà Tư Na vẻ khâm phục lại hỏi:
- Vậy bố mẹ cô ấy làm nghề gì vậy?
Vốn dĩ, chị ấy định hỏi trực tiếp, kinh tế của gia đình đối phương như thế nào, có mấy ngôi nhà..., tuy kết hôn tình cảm là quan trọng nhất, nhưng vât chất cũng không thể coi nhẹ được.
Hồn nhiên không nghĩ tới, hồi chị ấy gả cho Diệp Đại Đông, lại không hề suy xét xem kinh tế của Diệp Đại Đông thế nào.
- Bố mẹ cô ấy đều là giáo viên của trường trung học số một thành phố Phù Liễu.
Diệp Thanh cười ha ha giới thiệu.
Tôn Tuệ Phân hỏi:
- Vậy chẳng phải cùng trường với Tiểu Tĩnh đó sao?
Diệp Tĩnh nói:
- Đúng ạ, lần trước con đã gặp chị Tiểu Linh và bố mẹ chị ấy, nhất là bố chị ấy, là phó hiệu trưởng của trường con đó, nhìn rất uy vọng.
Xà Tư Na có chút lo lắng nói:
- Vậy cô ấy có chê bai nhà họ Diệp chúng ta không?
Thầm nghĩ, nếu Diệp Thanh mà ở rể thì tốt biết bao.
Diệp Thanh Tuyền nói:
- Đây có gì mà chê với bai, nếu là những người hiềm bần ái phú, thì nhà họ Diệp chúng ta cũng không muốn kết thân với họ làm gì.
Tôn Tuệ Phân nói:
- Quan trọng là Tiểu Thanh và cô gái đó thế nào thôi, còn những cái khác chúng ta có thể bao dung mà.
Diệp Thanh cười nói:
- Yên tâm đi, tính tính của bố mẹ Tiểu Linh rất tốt.
Sau đó, Tôn Tuệ Phân, Xà Tư Na, còn có Táo hỏi liên miên Diệp Thanh rất nhiều chuyện, ví dụ làm sao mà quen biết, yêu nhau lâu chưa, cô ấy xinh xắn không, tính nết thế nào, đối với cậu có tốt không, Diệp Thanh đều trả lời tất cả.
Diệp Thanh Tuyền và Diệp Đại Đông cười vui vẻ ngồi nghe, không nói thêm gì.
Về phần Diệp Tĩnh ý à, vẻ mặt vẫn hàm ý vui cười, thấy cảnh tượng ấm áp này, cảm thấy rất vui sướng.
Đối với những chuyện của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, cô đã sớm biết rõ rồi, nên chẳng cần phải hỏi làm gì, những điều không biết chắc chắn Diệp Thanh cũng không nói trước mặt mọi người đâu.
Diệp Thanh Tuyền nghe trong chốc lát, biết Mã Tiểu Linh là một cô bé cho dù y thuật hay là nhân phẩm, tướng mạo đều rất hợp với Tiểu Thanh nhà mình, hơn nữa con trai mình lại rất thích cô bé đó, liền vui vẻ nói:
- Vậy thì xem khi nào, để bố và mẹ đến nhà người ta một chuyến, coi như dạm ngõ, dù gì cũng phải có thái độ gì đó chứ.
Nói xong, cảm thấy rất vui vẻ, như mình lại sắp có thêm một đứa con dâu vậy.
- Vậy, không hay lắm à?
Diệp Thanh nhăn nhó nói.
- Sao mà không hay?
Diệp Thanh Tuyền hỏi.
Diệp Thanh lắp bắp nói:
- Cảm giác đường đột quá, con còn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa, còn không biết Tiểu Linh cô ấy có đồng ý không nữa.
Trong lòng có chút lo lắng, mình còn chưa cầu hôn với Tiểu Linh, mà cô ấy còn chưa nhắc tới việc có kết hôn với mình không nữa.
Nếu Mã Tiểu Linh biết, chắc chắc sẽ choáng mà coi, cái tên này, từ lúc nào mà dám chủ động cầu hôn với con gái chứ? Những việc này, đương nhiên là phải tự giác rồi.
- Con ý à, nhát gan quá, chẳng chủ động gì cả.
Tôn Tuệ Phân cười ha hả nói.
- Ha ha!
Diệp Thanh cũng cười theo, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là con dẫn Tiểu Linh tới nhà mình chơi nhé, để bố mẹ gặp mặt cô ấy, dù sao, con cũng tới nhà cô ấy rồi, đợi một hai năm nữa nước chảy thành sông rồi, hai bên gia đình ngồi xuống với nhau cùng ăn bữa cơm, rồi thương lượng việc kết hôn.
- Thế cũng được, mẹ thấy ngày mai luôn đi.
Tôn Tuệ Phân có chút vội vã muốn gặp con dâu tương lai.
- Ngày may chưa chắc đã rảnh, hơn nữa, cô ấy có đến hay không là chuyện khác, để con điện hỏi xem thế nào.
Diệp Thanh nói xong, liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiểu Linh.
- Alo, đang làm gì đó?
Trong điện thoại, truyền tới giọng nói của Mã Tiểu Linh, giọng nói ngọt ngào dễ thương, khiến người khác nghe thấy cũng phải mê mệt.
Diệp Thanh vốn định nói” nhó em lắm” nhưng bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về mình, nên vội thay lời ngay, đi thẳng vấn đề nói:
- Anh đang cùng mọi người trong gia đình ăn cơm, đang cùng bố mẹ nói chuyện về em, hai cụ muốn gặp em, không biết ngày mai em có rảnh không?
- Á!
Cổ tay Mã Tiểu Linh khẽ run nhẹ, cảm giác rất kinh ngạc, khẽ nói:
- Anh, anh đang mời em tới nhà anh chơi đó sao?
- Ừ!
Diệp Thanh lập tức thấy lo lắng, nhỡ Tiểu Linh không đồng ý, vậy mình ê mặt lắm, nhỡ cố ấy đến, chê nhà mình hoặc ăn ở không quen, vậy...
Nghĩ tới đây, không khỏi buồn cười rồi lắc lắc đầu, thầm nghĩ, Tiểu Linh là người thế nào chứ, làm sao mà là người như vậy được, quen biết nhau đã lâu như vậy rồi, lẽ nào ngay cả cái này mình cũng không hiểu sao?
- Vậy, vậy em tới nhà anh vậy!
Mã Tiểu Linh trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng ngượng ngùng đồng ý.
- Hô hô!
Diệp Thanh nhếch miệng cười, làm động tác như mình dành chiến thắng vậy.
- Nhưng ngày mai không được rồi, em đã đồng ý đi cùng mẹ đi sắm tết rồi, ngày kia đi, 26 tháng chạp, thế nào?
Mã Tiểu Linh nói, giọng điệu cũng rất vui mừng, vừa có chút ngượng ngùng.
- Ừ ừ, vậy anh nói với bố mẹ nhé.
Diệp Thanh nói.
- Ừ ừ, nói đi, tiện hỏi thăm sức khỏe hai bác cho em nhé.
Mã Tiểu Linh cũng biết bố mẹ Diệp Thanh nhiều tuổi hơn bố mẹ mình, theo quy củ, mình phải gọi là bác trai bác gái.
Sau đó Diệp Thanh liền nhìn chằm chằm vào sáu người nói.
Tôn Tuệ Phân cũng rất biết ý, nói:
- Hỏi xem con bé thích ăn gì, ngày mai mẹ bảo bố con đi mua, sau đó mẹ sẽ làm cho nó ăn.
- Ha ha, mẹ anh hỏi em thích ăn cái gì?
Diệp Thanh cười, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Mã Tiểu Linh.
- Anh ý à, tùy thôi, mọi người ăn gì thì em ăn cái đó.
Mã Tiểu Linh ha ha cười nói.
- Vậy được, để anh quyết hộ em nhé, tới lúc đó đừng bảo anh chọn không ngon đó nhé.
Diệp Thanh đùa giỡn nói.
- Hừ, em mà là người như vậy sao?
......
Ăn cơm xong, Diệp Thanh liền tới phòng khám của gia đình giúp Diệp Đại Đông, khám chữa rồi bốc thuốc cho bệnh nhân.
Diệp Thanh Tuyền và Tôn Tuệ Phân đi vào thị trấn mua ít đồ, cũng chỉ là vài con cá, ít thịt, ít đồ khô, ít hoa quả, bộ lịch năm mới, những bức tranh, câu đối, pháo, rồi những thứ linh tinh phục vụ ngày tết.
Diệp Tĩnh liền về phòng đọc sách, đang là năm cuối cấp, sang năm là thi đại học rồi, có thể nói cũng gấp gáp rồi, học tập phải gấp rút, hơn nữa, cô và Diệp Thanh đều là những người cần cù chăm chỉ, lúc nhàn dỗi liền lao vào học ngay.
Xà Tư Na dẫn theo Táo đi dọn vệ sinh trong nhà ngoài ngõ, mấy ngày tết là những ngày lễ to nhất mà, nhà nào cũng phải giặt ga màn cho mới, quét dọn mạng nhện, phủi bụi, những đồ vật linh tinh cũng dọn gọn gẽ lại, tóm lại, phải để cho trong nhà ngoài ngõ được sạch sẽ.
Như vậy mới có không khí của những ngày giáp tết.
Đây là tập tục truyền thống, những nơi thôn dã mới có, thậm chí, 24 tháng chạp, được mọi người đặt cho ngày dọn dẹp.
Dân Ngạn nói:
- Ngày 24, là ngày dọn dẹp nhà cửa.
Ngày 23 tháng chạp là ngày tiễn ông công ông táo, sau đó chuẩn bị đón năm mới.
...
...
Tuy Diệp Thanh ở nhà bận rộn, nhưng trong lòng cảm thấy rất bình yên, ngủ sớm dậy sớm, lúc rảnh rỗi thì vào Y Linh bảo tháp học tập những y thuật tiên tiến, cảm thấy rất thoải mái.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, sau khi Diệp Thanh dậy, luyện tập thái cực quyền, ăn sáng xong, Diệp Thanh cùng bố Diệp Thanh Tuyền tới thôn Mã Gia cách đó tám dặm để khám chữa bệnh.
Ở thôn đó có một ông lão, sức khẻo yếu rồi, chân cũng yếu rồi đi lại không tiện nữa, không biết lấy từ đâu ra số điện thoại của Diệp gia, liền gọi điện, mời Diệp Thanh Tuyền tới khám cho.
Diệp Thanh Tuyền liền vác hòm thuốc tới đó khám chữa bệnh miễn phí, đó cũng là việc mà ông đã làm lâu nay rồi.