Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 599: Gặp mặt thủ trưởng.
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-Kương Lão à, lâu lắm rồi không nhìn thấy bác, bác dạo này sức khỏe vẫn tốt chứ ạ?
Vương Hữu Sơn cố nặn ra một nụ cười, thay đổi giọng điệu, nói.
-Haha, vẫn khỏe vẫn khỏe, Lão Vương à, tính khí của cậu tôi biết, giống hệt như quả pháo, một chút thôi là nổ rồi! cậu nghe tôi khuyên một câu, mấy chuyện của bọn trẻ con ấy, thì cứ để chúng nó thích làm gì thì làm, chúng ta bằng này tuổi rồi, còn hùa theo chúng nó làm gì chứ! Cậu nói có phải không?
-Haha, vâng phải, phải...
Vương Hữu Sơn quả thực muốn khóc thét lên mất, đối mặt với ông già này, tuy là người ta chẳng lớn hơn bản thân bảy tám tuổi, nhưng thân phận địa vị của người ta còn đang bày ra đó, không thể không nghe theo, hơn nữa bên trong quân ủy, cũng kiêm nhận chức vụ, tương đương với cái chức lãnh đạo trực thuộc của hắn.
Mặc dù hắn là ủy viên quân ủy, cấp bậc thượng tướng, so với cấp bậc Thượng tướng chính đại quân khu có cao hơn là một chút ít, nhưng, so với sự tồn tại của một người thường xuyên xuất hiện trên truyền hình, hội kiến Tổng thống các quốc gia, thì lại kém không phải chỉ có một chút một ít, Vương Hữu Sơn còn chưa có được cái năng lực phản kháng đó!
Người khác chủ động làm kẻ giảng hòa, mình còn có thể ương ngạnh chống đối sao? Cứ cho là ương ngạnh, thì có thể chống đối nổi sao? Nói cho cùng ở địa bàn của người khác, thì khí thế sao mạnh được bằng người!
Đầu giây điện thoại bên kia, Lão Khương cũng là một người tinh tường thế sự, giỏi về phỏng đoán lòng người, nếu không cũng chẳng ngồi lên được địa vị cao như vậy, ông ta chỉ cần đoán qua là có thể biết được đại thể sự tình, chỉ là, ông tuyệt nhiên không biết được, hai bên người ngựa không chỉ mới dương cung bạt kiếm, mà đã động chân động tay rồi, thậm chí Vương Hữu Sơn cũng đã bị ăn đánh, đạn cũng đã nổ, nếu không ông tuyệt đối không chỉ nói vài câu trấn an ít ỏi này! Nhất định sẽ đòi cho Vương Hữu Sơn một chút lợi ích đại loại như bồi thường chẳng hạn!
Có điều, việc mất mặt kiểu này, Vương Hữu Sơn hiển nhiên không dám tự nói ra, cũng tuyệt đối không cho phép người khác nói ra ngoài, cũng chỉ đành chịu cái thiệt đau này, chỉ là trong lòng ngầm hận, bản thân nhất định phải thúc đẩy hành trình Phi Châu của thằng Diệp Thanh đó, tên tiểu tử này nếu như có chết “ngoài ý muốn” ở nước ngoài, thế thì chẳng thể oán trách được ai rồi! chẳng liên quan quái gì tới mình, haha!
Tính toán trong lòng Vương Hữu Sơn đã định, liền trở lên vui vẻ, sau đó, cùng Khương Lão truyện trò cười nói, chốc lát sau, hàn huyên vài câu liền cúp máy.
Sau đó, khuôn mặt tươi cười lập tức trở lên trầm ngâm!
-Nhiễm Dực Phủ, việc ngày hôm nay, chúng ta cứ đợi đấy mà xem! Thiên Đôn, chúng ta đi!
Vương Hữu Sơn lại trừng mắt nhìn Diệp Thanh lần nữa, khoát tay một cái, dẫn cậu con trai nuôi cùng hai gã cảnh vệ ảo não ra về!
Diệp Thanh đứng dậy, cảm thấy vô cùng ngại ngùng nói:
-Nhiễm tướng quân, Vân Phi huynh, tạo thêm phiền toái cho hai người rồi!
Nhiễm Vân Phi cười lớn nói:
-Việc này là cái gì chứ! Thân là quân nhân, thì cần phải có loại khí khái này! Nếu như Diệp Thanh cậu không làm bác sỹ, đến tiểu đội chúng tôi, chắc chắn sẽ là một người sói dũng mãnh quả quyết đấy!
Nhiễm Dực Phủ cũng vỗ vỗ vào vai hắn, an ủi vài câu.
Diệp Thanh ngượng ngùng cười, tính cách của hắn trước kia mặc dù có chút “yếu đuối”, nhưng trong xương tủy lại không hề có chút yếu đuối nào, đối với sự cay nghiệt của chị dâu Dư Tư Na thì có thể khoan nhượng, đó là bởi vì là người nhà của bản thân, lại nể mặt anh cả, vì đại cục, không muốn cha mẹ lo lắng mà thôi, nhưng người ngoài, dựa vào cái gì mà phải khoan nhượng?
Hơn nữa, lúc đó bản thân cũng chưa có gì, chống lại cũng không được không phải sao? Bây giờ, muốn tiền có tiền, muốn gái có gái, muốn vũ lực có vũ lực, muốn trí tuệ, thì chỉ số thông minh của anh đây cũng tuyệt đối không thấp, bản thân sớm đã không còn là một quả hồng nhũn mà ai thích véo thì véo rồi!
Một người chỉ cần có thực lực, sức mạnh tự nhiên sẽ có đầy đủ! Nó giống như cậu sau khi trúng giải thưởng tiền triệu vậy, thì tuyệt đối sẽ không phải nhìn sắc mặt của ông chủ nữa!
Tiếp đó, Diệp Thanh sau khi xin Nhiễm Dực Phủ địa chỉ Khương Lão, liền ra về! Nhiễm Dực Phủ nhiều lần ngỏ ý, muốn phái người đưa anh ta đi, nhưng bị Diệp Thanh khéo léo từ chối, bản thân đã lớn đến từng này rồi, lại chẳng phải là nơi khỉ ho cò gáy, làm gì mà phải làm phiền người khác đưa đón chứ, về phần đánh lén, báo thù, hì hì, dựa vào thân thủ của hắn, còn có người đánh lén nổi hắn sao?
...
Khoảng chừng hơn kém sáu rưỡi tối, Diệp Thanh đã đến được một tiểu viện nhỏ thần bí ở phía tây ngoại ô Yến Kinh, tiểu viện này không xấu, khá bình thường, có điều, những kẻ bình thường lại hoàn toàn không tiếp cận nổi.
Nơi này, chính là nhà của Khương Lão, những cấp bậc không đủ, căn bản ngay đến địa chỉ cũng không có được, tuy Khương Lão ở Trung Nam Hải cũng có chỗ ở, nhưng chỗ đó, ngoài những lúc làm việc mệt mỏi đến nghỉ ngơi một chút, bình thường trên cơ bản là không ở, điểm này cũng là giống với những vị lãnh đạo khác, xuất phát từ suy xét về sự an toàn.
Diệp Thanh vừa đến gần, còn cách xa vài trăm mét nữa, thì đột nhiên xuất hiện một người, đến vặn hỏi, kiểm tra giấy tờ, sau khi Diệp Thanh nói rõ tình hình, liền đưa lệnh bài “Viêm Hoàng” ra!
Đối phương cầm vào trong tay, nhìn sơ qua, vừa sờ vào đã biết được đây là đồ thật, tức khắc rất lễ độ dẫn hắn đi vào trong viện, cùng lúc đó, vị cảnh vệ áo đen này trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, cái tên tiểu tử trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch ra sao, không ngờ lại có được “Viêm Hoàng long lệnh”, mà Khương Lão lúc trước khi dặn dò, sao mà vui tươi hớn hở, cứ giống như là đang nói đến một người con cháu vô cùng thân thiết với mình vậy? Chẳng nhẽ, chàng trai trẻ này lại đúng là cháu trai của Khương Lão, nhưng mà, mình chưa từng nghe nói qua bao giờ mà? Hay là bà con xa?
Diệp Thanh cùng người cảnh vệ trầm tĩnh ít nói đi vào, vừa vào trong sân, xa xa đã nhìn thấy, trong phòng một ngọn đèn dịu dàng thắp sáng, một ông lão tóc mai hoa râm đương trông cậu cháu trai.
Là một ông lão dáng người không cao, hơi gầy, hết sức vui vẻ hòa nhã! Diệp Thanh lập tức liền nhớ ra, người này thường xuyên xuất hiện ở các chương trình tin tức, bình thường cảm giác xa vợi ngoài tầm với, nhưng hiện tại lại cảm thấy như rất gần gũi tưởng chừng như chỉ trong gang tấc, khiến người ta có một loại cảm giác không thật lắm.
Người này, quen cha của mình, còn có giao tình rất tốt?
-Thủ trưởng, Diệp Thanh đến rồi!
Người cảnh vệ cung kính nói.
-ồ, cậu chính là Tiểu Diệp.
Khương Lão nhìn Diệp Thanh một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vẫy vẫy tay, nói:
-đến đây, đến đây, ngồi, ngồi xuống! không cần câu nệ, cứ coi như nhà của mình là được rồi!
Sau đó, tự nhiên có nhân viên nữ y tế phụ trách chăm sóc các sinh hoạt hàng ngày của ông mang hoa quả, điểm tâm, trà vân vân đến tiếp đãi Diệp Thanh.
Cậu cháu trai của ông lão lập tức từ đùi ông trườn xuống, nhảy vào lòng một cô bảo mẫu, có điều ánh mắt thông minh sau khi xem xét Diệp Thanh, liền lập tức đưa miếng lê trong tay lại, giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên:
-ca ca, anh ăn đi!
-haha, ngoan quá!
Diệp Thanh nhận lại, xoa xoa đầu cậu nhóc, hỏi:
-em trai nhỏ, em năm nay mấy tuổi rồi?
-Năm tuổi, anh gọi em là Tiểu Bảo được rồi!
Cậu bé trông khá khôi ngô tuấn tú, cười rất lễ phép với Diệp Thanh, trả lời, sau đó, lại tự cầm lấy một miếng lê, chạy ra ngoài!
-Tiểu Bảo ngoan quá!
Diệp Thanh nhìn ông lão cười cười, khen, tuổi nhỏ như vậy, đã biết cầm lê mời khách, sắp đuổi kịp Táo Nhỏ nhà mình rồi! Diệp Thanh trong lòng vui vẻ, lại nhớ đến cháu gái của mình, thầm nói, cái con nha đầu đó, lúc này đoán chừng chắc đang ngồi trên bàn làm bài tập nhỉ.
-Đứa nhỏ này, nghịch ngợm lắm, hôm nay là thấy người ngoài đến , nên mới nghe lời như thế đấy!
Ông lão cười ha hả, tình yêu dành cho cậu cháu nhỏ thể hiện rất rõ ràng, nhìn Diệp Thanh một cái, nói:
-Cháu quả với bố cháu quả thực giống như đúc cùng một khuôn ra, có điều, cháu so với ông ấy lại thêm một phần thanh tú và lẫm liệt!
Diệp Thanh cười hơi chút ngượng ngùng, nói:
-Ai cũng nói như vậy, đáng tiếc, cháu không có duyên được gặp cha! Thậm chí đến tên ông cháu còn không biết.
Sau đó, thần sắc liền có chút ảm đạm.
Ông cụ nói:
-Thân thế của cháu ta cơ bản là nắm được, tên của mẹ cháu thiết nghĩ cháu sớm đã biết rồi, chính là cô tài nữ nổi tiếng chốn Kinh thành năm đó, nha đầu nhà Tằng gia, còn về phần bố cháu, họ Niếp, tên Băng!
Thân thể Diệp Thanh tức khắc có chút chấn động, không ngoài điều gì, chính là lần đầu tiên nghe đến tên bố, trong lòng rất xúc động!
-Chỗ bác có một tấm hình năm đó của ông ấy, tặng cho cháu, làm kỉ niệm vậy!
Ông cụ nói xong, liền cầm lấy một quyển sách ở trên bàn, mở ra, sau đó liền rút từ bên trong ra một bức hình đen trắng kiểu cũ, đây là bức hình chung của hai người, hai người đàn ông!
Diệp Thanh đón lấy trong tay, có thể phân biệt rõ, người đứng bên trái vóc dáng hơi thấp, mặt hơi tròn, chính là vị Khương lão đang đứng trước mặt đây, chỉ có điều lúc đó đương còn trai tráng, hiện ra vẻ hăng hái, thần thái phấn chấn, còn bây giờ lại là sóng yên biển lặng, đôn hậu nhưng hết sức thận trọng, còn người bên phải kia, Diệp Thanh nhìn thấy ông, mà dường như nhìn thấy mình trong gương, trừ trang phục không giống ra, khóe miệng thêm một nốt ruồi, ngoài ra, trong ánh mắt cũng hơn mình vài phần tự tin và phóng khoáng.
-Đây chính là bố cháu, Niếp Băng!
Diệp Thanh âm thầm mặc niệm, lấy tay sờ sờ, dòng nước mắt nóng hổi bỗng đột nhiên rơi xuống cuồn cuộn, về phần ảnh chụp của mẫu thân Tằng Vũ Lạc, Tằng Gia cũng giữ lại một ít, Tằng Mẫn San đều lấy hết ở trong rương ra, tặng lại cho hắn.
Điều khiến người ta tiếc nuối là, lại không có bức hình nào hai phụ thân và phụ mẫu chụp chung, Diệp Thanh quyết định,cầm mấy bức hình này về, đặt ở quê Diệp Gia giữ gìn, ở ngoài tuy là có nhà, nhưng nhà tổ của Diệp Thanh mới khiến hắn có được cảm giác gia đình thực sự.
Khương Lão lại thở dài một tiếng, nói:
-Bố cháu năm đó đã từng cứu mạng ta, ta luôn luôn ghi nhớ ân tình này, đáng tiếc, Niếp Lão đệ đi một cái đã mấy chục năm, bặt vô âm tín, cũng không biết được bây giờ như thế nào.
Diệp Thanh nói:
-Tình hình của phụ thân, vãn bối cũng không biết.
Khương Lão gật gật đầu, lại hỏi:
-Lần này cuộc hành trình đến Châu Phi, khó khăn chồng chất, cháu có lòng tin không?
Diệp Thanh ngẩng đầu, gạt nước mắt, nói:
-Châm pháp vãn bối thường luyện tên là “Thương lê thần châm”, ý nghĩa chính là muốn hành y tế thế, xóa bỏ nỗi đau khổ cho trăm họ là nhiệm vụ của bản thân, dịch bệnh có nghiêm trọng thế nào đi chăng nữa, vãn bối nhất định sẽ tận lực đối phó! Chỉ là đối với tình hình bên châu Phi vẫn chưa nắm rõ, tiểu tử cũng không dám huênh hoang!
Tuy nói là không khoác lác, nhưng lông mày lại lơ đãng nhíu lại, rất rõ ràng, lờ mờ có một chút kiêu ngạo và tự tin, phát ra từ trong xương tủy.
Vẻ mặt này, làm sao thoát ra khỏi ánh mắt của kiểu người tinh tường như Khương Lão, cười cười nhìn Diệp Thanh, trong con người liền lộ ra một tia tán thưởng, thầm nói, hai bố con giống hệt nhau, không chỉ y thuật siêu quần, hơn nữa đều có tấm lòng yêu thương mọi người, nếu như tất cả bác sỹ đều giồng như cậu ta, thì đúng là phúc đức của nhân dân!
Không giống một số người, uổng công tự nhận là chuyên gia, vừa nghe đến dịch bệnh, đã tìm mọi cách để trốn tránh!