- Hả , sao lại là người này?
Diệp Thanh liền lập tức đau đầu, cái con bé ngạo mạn này không có dễ chọc vào nó!
- Sao anh biết cô ấy?
Lí Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt to đen nháy đầy tò mò của mình hỏi.
Mã Tiểu Linh nghe thấy, cũng hướng ánh nhìn qua, không biết là Diệp Thanh ảo giác hay là gì khác, nói tóm lại là cảm thấy rất rõ trong con mắt của cô ấy như có một màn sương, lộ ra một chút ghen tuông.
Lông mày Diệp Thanh hơi chau lại nói:
- có biết nhưng không quen lắm! Cậu quên rồi à, lần trước gặp ở quán rượu đấy!
- Không ấn tượng!
Lí Tiểu Miêu nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói, sau đó nhè lưỡi ra cười lêu lêu nói:
- Ai dà, Diệp Thanh, sao anh chỉ toàn nhớ người đẹp thôi vậy?
...
An Tiếu Trúc xuống xe, chạy ra phía sau lấy hành lí. Lưu Châu Lệ cũng vội vàng chạy ra giúp đỡ, đoạn nói:
- Tiểu An sao mà lâu vậy?
An Tiếu Trúc nói:
- tối qua mất ngủ, sáng nay lại dậy sớm đi mua chút đồ nên đến muộn!
Nói đoạn chạy ra sau xe lấy ra hai cái rương hành lí to đùng!
- Tôi đến giúp cô!
Bác sĩ nhi khoa Hoàng Húc Quân là một nam thanh niên độc thân đẹp trai mới hai năm hai sáu tuổi, vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy là mắt không chớp, nhanh chóng chạy ra mỉm cười nịnh nọt muốn lấy hành lí giúp An Tiếu Trúc .
- Không cần!
An Tiếu Trúc lạnh lùng bỏ qua , hếch cao đầu, một tay lấy hành , thậm chí cũng không có nhờ Lưu Châu Lệ giúp đỡ.
- Đầu ngẩng cao như vậy không sợ bị đau cột sống cổ à!
Diệp Thanh lại một lần nữa oán thầm trong bụng
- Không ngờ lại nghĩ là đi chơi thật à, mang cái rương to như thế kia, đến lúc đến vùng núi thì, của cô cô tự mang! Nhưng mà, cái con bé kiêu ngạo này thân phận là tiểu thư mà cũng tham gia cái hoạt động như thế này, thì đúng là khó mà có được, để cho người ngoài cũng được một phen nể...! Nhưng mà cũng khó nói à, không biết chừng nguyên nhân có khi còn là do cãi nhau với bố xong, nên cũng muốn tiện cơ hội này đi du lịch để giải sầu!
Vừa mới nghĩ đến đây, Diệp Thanh liền tức giận, chúng ta là đi khám bệnh tình nghĩa, tặng hơi ấm, hiến tình thương, người ta lại đi du lịch!
Mọi người đều đến đủ cả, người người nối đuôi nhau lên xe!
Đây đâu có phải là loại xe buýt của công nhân viên bệnh viện, các chỗ ngồi đằng sau đều trải phẳng ra, bên trên cách các khí cụ là dược phẩm, phí trước có tầm năm đến sáu hàng ghế, có thể ngồi được tầm hai mươi người , Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh tìm một chỗ ngồi đôi cho hai người, Lí Tiểu Miêu cũng cùng với một y tá có mối quan hệ tốt với mình tìm một chỗ khác ngồi cạnh nhau, trước khi đi còn nháy mắt với Diệp Thanh ra hiệu lắm chắc cơ hội!
Hà Phẩm Dật ngồi một bên nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh nói chuyện vui vẻ,tức khí nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt như muốn phát hỏa ra, ghìm chặt tay trong túi, thúc một cái bình thuốc nhỏ màu trắng. Chỉ nghĩ tìm một cơ hội nào đó chén Mã Tiểu Linh!
- Còn thằng nhóc Diệp Thanh nữa, phải tìm một cơ hội nào đó để xử lí hắn! Vùng núi non hiểm trở , hê hê, nếu mà hắn có không cẩn thận rơi xuống núi thì cũng không có liên quan gì đến mình!
Hà Phẩm Dật từ sau khi giết Dư Chính Khí xong , có tật giật mình nên càng lúc thái độ càng trở nên mơ hồ, ám muội và biến thái, đến lúc này không ngờ lại nghĩ đến việc giết Diệp Thanh!
- Má , đứa nào đang rủa tôi?
Diệp Thanh đột nhiên thấy rùng mình, ngó trái ngó phải, trong bụng mắng thầm.
An Tiếu Trúc lên xe muộn, chỉ nhìn thấy phía sau cùng xe còn dư một chỗ, lại còn bị xếp đầy chặt thuốc và bị chiếm đến gần muột nửa chỗ ngồi, thế là tiểu thư nha ta liền lập tức không vui giậm chân nói to:
- Sao lại hết chỗ rồi?
Diệp Thanh nhìn thấy khó chịu liền nói:
- Kia không phải là có chỗ ngồi sao!
Anh ta vốn dĩ đã không ưa cái tính cách tiểu thư bướng bỉnh , lại thêm vào hai người đã từng có xung đột với nhau nên lúc này cũng chẳng có bận tâm đến thể diện của cô ta.
Anh!
An Tiếu Trúc hướng về phía phát ra tiếng nói ngạc nhiên ngây người ra, không ngờ lại là thằng đó! Nghĩ bản thân mình lớn đến tầm này, bạn bè, xung quanh, hoặc bố mẹ và đến cả đồng nghiệp của bố mẹ cũng đều coi mình như công chúa nhỏ, thế mà hắn nhìn cũng không thèm nhìn lại còn ra vẻ dạy dỗ mình nữa, đương lúc đó không nhịn được nói:
- Đâu có chỗ ngồi chứ? Bẩn như thế, sao anh không ra đó ngồi đi!
- Khỉ gió, đến đây lâu như vậy giờ mới thấy mình? Lại còn không thèm nhìn anh mày!
Anh bạn Diệp Thanh của chúng ta, cảm thấy khó chịu, tựa hồ như lòng tự tôn bị đả kích nghiêm trọng vậy, thế là ngay lúc đó, liền cười giễu cợt nói:
- Tất nhiên là , đến trước ngồi trước đến sau ngồi sau rồi, tự cô đến muộn không có chỗ, còn trách ai nữa?
- Các anh có còn một chút phong độ đàn ông nữa không vậy, đều cướp hết chỗ tốt rồi!
An Tiếu Trúc vừa oan ức vừa tức giận nói, hai mắt đỏ lên như muốn khóc, Hoàng Húc Quân ngay lập tức đứng dậy , vẻ ân cần nói:
- Đây đây đây, chỗ của tôi nhường cho cô!
- Hừm!
An Tiếu Trúc nhìn hắn một cái, chán không thèm để ý, chỉ vênh mặt lên!
Hoàng Húc quân, vô cùng ngượng ngùng, ngồi cũng không được mà đứng cũng chẳng xong!
Diệp Thanh nhìn những đám mây dài dằn dặc ngoài cửa sổ, cười nhạt nói:
- Người thì chưa lớn, tính tình thì lại bướng bỉnh! Lần này là chúng ta đi khám bệnh từ thiện ở vùng núi đó, trùng độc, rắn rết, bùn đất còn bẩn hơn chỗ này nhiều ! Nếu mà đến một chút khó khăn thế kia mà cô cũng không có chịu được thì tốt nhất là bây giờ vẫn còn sớm, mau lẹ mà xách hai cái vali của cô cút về luôn đi!
An Tiếu Trúc liền lập tức nổi giận, bướng bỉnh nói:
- Sao anh không biến về đi hả? Tôi bướng bỉnh đấy! Tôi không ngồi chỗ đó đấy thì sao nào!
- Vậy thì cô đứng luôn đấy đi!
Diệp Thanh bĩu môi không thèm chấp nhặt nói.
Mã Tiểu Linh có một cái nhìn sai về anh ta, liền đứng dậy nói:
- em gái nhỏ, chị nhường cho em chỗ của chị nhé!
Hứ, ai muốn ngồi cạnh cái đống rác kia chứ!
An Tiếu Trúc hất mái tóc đuôi gà của mình lên, tự thân mình ngoan ngoãn đi về cái chỗ còn trống đó ngồi, mắt lườm lườm Diệp Thanh, nhỏ giọng mắng:
- Cái người này sao mà đáng ghét thế! Hứ, để xem đến lúc đó ai không chịu được trước! Không biết chừng lại là cái loại đàn ông như anh không chịu được thì có?
... ... ... .... .... ... ... ... ... ...
Chiếc xe chạy như bay dọc theo đường cao tốc, chạy được khoảng chừng ba bốn tiếng sau, là có thể nhìn thấy theo hai bên đường phong cảnh đẹp như trong tranh vẽ, núi non sông nước hùng vĩ cùng với chiều dài hẹp của đường hầm!
Xe chạy thêm tầm hai tiếng nữa thì dừng lại tại một nơi gọi là “Thiết Bình Trấn”, nguyên nhân vì đi tiếp về phía trước không còn đường để đi nữa, chỉ có một con đương nhỏ ngoằn nghèo như con giun vậy, đi khoảng chừng mười hai đến mười ba cây sỗ nữa là đến bên ngoài thôn Mạc Gia Cốc gần Cửu Long Trại nhất.
Nghe đồn rằng Cửu Long Trại là do chín con rồng rơi xuống nơi đây hình thành lên mạch núi, núi non hùng vĩ hiểm trở vô cùng! Ở chính tại nơi đây, đã sinh ra và truyền lại bao nhiều đời con cháu, lập lên thành chín thôn: Trương Gia Bình, Lí Gia Ổ, Mai Gia Thôn, Lệ Gia Thái, Quý Gia Lĩnh, Chu Gia Trang, Trần Gia Cương, Mạc gia Cốc, Cam Gia Thôn!
Vùng đất nơi đây cũng có liên hệ rất nhiều đến truyền thuyết long mạch, ở đây lâu dần, có thể có hoàng đế, tướng quân, vẫn là điển hình của phong thủy ngọc bảo nơi đây, nhưng, sự hừng vĩ hiểm trở của núi non đã ngăn cách Cửu Long Trại với thế giới bên ngoài, nên khó tránh khỏi sự yếu kém và lạc hậu trong y học và giáo dục!