- Chị Não Nhi, bệnh đau nửa đầu của chị bây giờ đỡ chưa vậy?
Sáng sớm, Diệp Thanh đã tới công viên Đông Hồ để luyện Thương Lê Luyện Thần Quyết, không ngờ lại gặp người mà đã lâu lắm không gặp, Ninh Não Nhi.
Cô đang chạy chậm quanh hồ, cứ chạy ba bước lại hít một hơi thật sâu, khi chạy đôi ngực cứ lắc lư đưa đẩy, phập phồng không ngừng rất gợi cảm.
Cô mặc một bộ quần áo thể thao mỏng màu vàng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, nhìn rất trẻ trung năng động, khuôn mặt nhỏ xinh xắn hồng hào, nhìn như cố bé hơn mười tuổi vậy, nhưng nhìn thân hình thì khiến người khác phải thèm muốn, đôi ngực căng tròn, quyến rũ.
Khuôn mặt của thiế sứ, thân hình thì mê hồn, nên thu hút được rất nhiều ánh mắt nhòm ngó.
Những gã đàn ông chạy qua cô đều cố đầu ngoái lại nhìn, chỉ có những thằng mù mới không ngoái đầu lại nhìn mà thôi, ngay cả con gái có khi còn phải liếc nhìn ý chứ, huống hồ gì là tên Diệp Thanh này.
- Uống thuốc cậu kê đơn cho và ăn phối hợp với cháo và những động tác xoa bóp cậu dạy tôi nữa, bây giờ đã đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn có những lúc còn đau.
Ninh Não Nhi dừng lại, khẽ thở hổn hển, đi tới chỗ Diệp Thanh.
Diệp Thanh vẫn không đứng dậy, vẫn ngồi trên một tảng đá bên hồ, cười nói:
- Cứ từ từ, chỉ cần cô kiên kỳ, chắc chắn sẽ có hiệu quả.
Còn những động tác chạy chậm kiểu này cũng là do Diệp Thanh dạy cô.
Nghiên cứu cho thấy, thường tiến hành vận động nhất là chạy chậm, có tác dụng tăng cường công năng của hệ hô hấp, nâng cao lượng hoạt động của phổi, nâng cao năng lực thông khí và trao đổi khí, khi chạy chậm có thể cung cấp lượng oxy cao gaaos 8-12 lần khi ngồi yên tĩnh, mà oxy là một vật chất không thể thiếu được trong việc duy trì sự sống, khả năng hấp thụ oxy nhiều hay ít có ảnh hưởng đến công năng của tim và phổi.
Chạy bộ có khả năng tăng cường hoạt động của cơ tim, làm tăng độ dày của cơ tim, có tác dụng rèn luyện tái tim, các tạc dụng bảo vệ tim, thời gian hoạt động tốt nhất là vào 9-10h sáng, ngoài ra vào tầm 9h tối cũng được.
- Ừ, thực ra chạy bộ này cũng thú vị phết, tôi cảm thấy khí lực của bản thân mình cũng tốt hơn nhiều rồi, ha ha.
Ninh Não Nhi hiếu kỳ liếc nhìn Diệp Thanh một cái, hỏi:
- Cậu đang luyện cái gì thế? nội công à? Hay là dưỡng sinh công?
Diệp Thanh cười nói:
- Dưỡng sinh công đó, cô có muốn học không?
Ninh Não Nhi nói:
- Có, nếu cậu rảnh thì dạy tôi, hôm nay thì không được rồi, tôi phải về tiệm xem thế nào.
- Buổi sáng cô không mở tiệm sao?
- Mở rồi, đều để cho Trần Du quản lý, con a đầu này, làm cũng tốt lắm.
Ánh mắt Ninh Não Nhi chuyển động, liền cười nói:
- Trần Du cậu chắc cũng gặp rồi nhỉ? Rất xinh đẹp, chân dài nhé, môi quyến rũ.
- Ừ
Diệp Thanh gật đầu.
Trần Du thì cậu đã gặp qua rồi, làm sao mà chưa gặp chứ, hơn nữa, cô gái đó cũng có ấn tượng sâu đậm với Diệp Thanh nữa, không ngờ dám ngăn cái tên Thịnh, Thịnh thiếu gia nào đó ở ngoài cửa, không cho vào trong, cứ nghĩ tới chuyện đó là Diệp Thanh lại buồn cười, đồng thời cung cảm thấy có chút đắc ý, xem ra, có thể vào trong phòng làm việc và phòng ngủ của Ninh Não Nhi chắc chỉ có mỗi mình cậu.
- Giới thiệu để cậu làm quen nhé? Muốn phát triển mối quan hệ không? Cô bé đó mới 21 tuổi, vẫn chưa có người yêu.
Ninh Não Nhi cởi búi tóc, vừa vuốt tóc vừa cười nói.
Diệp Thanh:”...”
Sao cái cô này, lúc nào cũng thích giới thiệu bạn gái cho mình nhỉ, sao không giới thiệu bản thân cô ấy cho mình nhỉ? Nếu nói về xinh đẹp, thì ai có thể so được với cô ấy nữa chứ.
Thấy vẻ mặt vẻ xấu hổ của Diệp Thanh, Ninh Não Nhi liền cười toáng lên, dùng tay vỗ nhẹ vào đầu Diệp Thanh nói:
- Cậu em, cậu cũng thú vị quá, đi nào, theo chị về tiệm nhé.
- Làm gì?
Diệp Thanh cảnh giác hỏi, không lẽ, giới thiệu Trần Du cho mình thật sao?
- Choáng, làm gì mà như là đi vào hang cọp vậy? Yên tâm đi, chỗ của chị là chỗ rất đảm bảo đó, cũng chẳng phải hang cọp, ở đó lại có người đẹp, đảm bảm cậu sẽ không bị thiệt đâu.
Ninh Não Nhi liếc nhìn cậu một cái, có ý trách cứ nói:
- Có bao nhiêu người muốn tới đó còn không có cơ hội đâu đấy, cậu lại còn sợ này sợ nọ sao?
Diệp Thanh có vẻ như không nói nổi người phụ nữ này, chỉ biết cười ngượng ngùng.
- Đi nào, chị muốn mời cậu châm cứu cho chị một lần nữa, như vậy có được không vậy? Dù sao, có danh y khám miễn phí thì cũng không phải là đơn giản.
Ninh Não Nhi chải tóc, buộc lên nhìn rất đáng yêu.
- Đúng là một người phụ nữ thây đổi khí chất cũng nhanh thật, lúc nãy thì còn là một cô bé, bây giờ đã là một thiếu phụ rồi.
Diệp Thanh thầm nghĩ, sau đó còn nghĩ, người đẹp định biến mình thành người lao động lao lực miễn phí đây mà, nhưng, đều là bạn bè cả, có lấy tiền hay không cũng chẳng quan trọng.
- Được thôi, cô đi dẫn đường đi.
- Ừ, không lái xe tới đây, chạy tới, vậy cậu đi bộ cùng tôi tới đó nhé.
Ninh Não Nhi mỉm cười, rồi cũng không gọi taxi, dù sao cũng không xa lắm, hai người đi dọc bên hồ này cũng hay.
...
- Này, bà chủ của các người đã trở về chưa vậy? Tôi đã uống hết ba cốc cafe rồi, cũng đang vội phải đi làm nữa.
Trong tiệm Spa Đại Nghiên, một khách hàng thường gọi là chị Hàn đang ngồi vắt chéo chân trên sa pha, vẻ không kiên nhẫn được nữa kêu lên.
Trần Du vội chạy tới, mặt vẫn tươi cười, nói:
- Sắp rồi, cô ấy đi tập thể dục. Thường thì 10h20 phút là trở về rồi, ý, chi bằng tôi pha cho chị một cốc cafe nữa nhé...
Đang nói chuyện, thì thấy Ninh Não Nhi và Diệp Thanh hai người họ bước vào.
- Sao thế?
Ninh Não Nhi là người thông minh, chỉ cần đảo mắt nhìn qua, là biết có khách hàng đang trách cứ gì, nhưng thấy trong lòng kỳ lạ, từ ngày mình mở cái Spa này, vân chưa có khách hàng nào tới đây phàn nàn gì cả, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ngay sau đó, Trần Du liền nói những sự tình cho cô nghe một lượt.
Ninh Não Nhi vẻ buồn bực nói:
- Không phải chứ, cái tinh dầu đó là do một người bạn thân của tôi giới thiệu mà, hàng hóa thương mại khác cũng là cậu ấy cung cấp mà, những giấy tờ chứng thực đều có đủ cả, làm sao có vấn đề được chứ?
Chị Hàn vừa nghe được lời này xong, lập tức không vui vẻ gì, nói:
- Lẽ nào các người cho rằng tôi lừa các người sao? Nếu không tin, tôi sẽ lấy kết quả xét nghiệm ở bệnh viện nhân dân thành phố cho chị xem, bệnh da liễu kiểu này rất khó chữa, ngay cả những chuyên gia da liễu của bệnh viện nhân dân đều nói, hiện tại chưa tìm được biện pháp nào.
Ninh Não Nhi vẻ cầu cứu nhìn Diệp Thanh.
- Ý, mình lại phải ra tay rồi, lại còn miễn phí nữa chứ.
Diệp Thanh bất đắc dĩ cười, đúng là không chịu nổi vẻ đáng thương của Ninh Não Nhi, liền tiến lên, nói với chị Hàn:
- Chi bằng để tôi xem giúp chị nhé, nhà tôi làm nghề y học cổ truyền, những loại bệnh khó chữa đều đã từng nghiên cứu quá.
Chị Hàn có vẻ động tâm, thứ nhất, cái tên Diệp Thanh này nhìn cũng rất đẹp trai tuấn tú, để hắn khám cho mình cũng không thiệt thòi gì, thứ hai, thường nghe mọi người nói, đông y cũng có nhiều phương thuốc kỳ diệu lắm, không biết chừng có thể giải quyết được cái bệnh mà tây y phải bó tay này ý chứ, chỉ có điều, tên tiểu tử này nhìn còn trẻ măng thế kia, xem ra còn không tới 20 tuổi ý, có khi còn chưa tốt nghiệp đại học.
- Cậu?
Cho dù chị Hàn có chút động lòng, nhưng vẫn tỏ ra sự hoài nghi.
- Đúng, chính là tôi.
Diệp Thanh mỉm cười giới thiệu mình:
- Tôi là phó chủ nhiệm khoa chấp cứu bệnh viện Ngô Đồng, về phần y thuật thì cũng tương đối tự tin.
Có lẽ là do vẻ tự nhiên thản nhiên của Diệp Thanh làm cảm nhiễm, cũng có lẽ là do cậu là một phó chủ nhiệm khoa cấp cứu cả bệnh viện Ngô Đồng, tóm lại, những cái đó đều làm cho chị Hàn động lòng rồi, cuối cùng cũng đồng ý.
- Dù sao cũng chỉ là thăm khám thôi, nếu khám không được, mình cũng chẳng thiệt thòi gì lắm.
Chị Hàn thầm nghĩ.
- Vậy được thôi, chúng ta khám ở đâu đây?
“...”
Diệp Thanh nhất thời không phản ứng kịp, hiếu kỳ nói:
- Thì khám ngay ở đây đi.
- Ở đây sao?
Chị Hàn nhìn xung quanh, thấy ngoài đường người đi lại rất nhiều, trong tiệm còn có mấy nhân viên phục vụ nữa, tuy đều là nữ cả, nhưng để mình lộ ra những chỗ nhạy cảm trước mặt mọi người, thì có vẻ ngượng lắm.
Lần trước tới bệnh viện nhân dân thành phố, vị bác sĩ nữ kia đã gọi mình tới phòng của cô ấy, mới để mình cởi hết quần áo ra.
Ninh Não Nhi dường như đã đoán được ý của chị Hàn này, lúc đó không kìm nổi liền cười trộm.
Chị Hàn đỏ ửng mặt, vẻ bực tức liếc nhìn Ninh Não Nhi một cái.
Cho dù Diệp Thanh có ngu ngốc cỡ nào đi chăng nữa, lúc này cũng biết đối phương đang nghĩ gì, lúc đó liền nói:
- Tôi là bác sĩ đông y, tui có vọng chẩn, nhưng trong tình hình chung, chỉ cần thiết chẩn là đủ rồi.
Lúc đó liền đưa tay ra.
Khuôn mặt của chị Hàn vẫn ửng đỏ, lúc đó đưa cánh tay của mình cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh bắt mạch, nhắm mắt lại đang suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Đưa tay kia đây.
Chị Hàn lại đưa tay kia ra.
Lần này, Ninh Não Nhi có vẻ lo lắng, bắt mạch mà bắt cả hai tay, xem ra Diệp Thanh có lẽ không chẩn đoán được rồi, choáng, nếu ngay cả hắn còn không khám ra, thì quả thật mình không biết phải làm sao nữa, các bác sĩ bệnh viện nhân dân thành phố còn bó tay, lẽ nào phải tới những thành phố lớn hơn trên cả nước để chữa sao? Vậy thì tiền khám chữa bệnh làm sao mình lo được chứ.
- Thế nào rồi?
Thấy Diệp Thanh vẫn cứ nhắm mắt lại, chị Hàn cũng cảm thấy lo lắng, không kìm nổi mở mồm hỏi, thầm nghĩ, không phỉa mình đen đủi thế chứ, nếu ngực mình bị hủy hoại, thì sau này làm thế nào để lập gia đình đây.
Ban đỏ, là những chấm ban nhỏ, gồ lên trên da, giống như từng mảnh đỏ vậy, nhưng cũng có những chỗ không gồ lên trên da, dùng tay sờ vào cũng không thấy có cảm giác gì.
Trong “ Dịch Bệnh Thiên”, nói:” đại giả vi ban, tiểu giả vị chẩn” chính là những nốt to là do ban, những nốt nhỏ là chẩn, chỉ cần nhìn hình thái ngoài có thể phân biệt được ban và chẩn.
Đông y chi rằng, bệnh này phần nhiều là do ăn uống mất cân đối, thấp nhiệt nội uẩn, ngoại thụ phong thấp nhiệt mà dẫn tới bệnh.
- Nhưng, sao mạch của chị Hàn này quái lạ vậy, chắc chắn không phải là ban đỏ, mà là thấp chẩn..., cũng giống như bị trúng độc hoặc là dị ứng, chỉ có bắt mạch không cũng không ổn lắm, vẫn phải vọng trẩn mới được, phải chính mắt xem mới chẩn đoán đúng được.