Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chính tôi đánh mụ đấy!

Nguyễn Diễm Thu gào lên, lại lao đến giơ chân lên đá!

- A!

Tha Uyển Vân không có biết võ vẽ gì, bị Nguyễn Diễm Thu đa cho một phát ngã lăn quay ra đất không ngừng rên la!

- Tiện nhân!

Nguyễn Diễm thu vân muốn lao lên bồi thêm mấy phát nữa thì Hà Minh Sơn hét lớn “đủ rồi”, thế là ngay lúc đó đứng chắn trước Tha Uyển Vân đưa tay ra đây Nguyễn Diễm thu ngã xuống đất!

- Hà Minh Sơn ông dám đọng thủ với tôi?!

Nguyễn Diễm Thu vừa giận vừa tức, hận đến ngứa cả răng!

- Tôi...

Hà Minh Sơn trong lòng có chút áy náy, đối mặt với người phụ nữ này có chút lúng túng!

- Hà Minh Sơn tôi hỏi lại ông một lần nữa, ông có thay con trai ông báo thù không?!

Ánh mắt đầy thù oán của Nguyễn Diễm Thu lạnh ùng và điên cuồng!

Tha Uyển Vân bò dậy, chỉ cảm giác trên mắt rất dát, trong bụng cũng mơ hồ đau như bị viêm ruột vậy, thế là đương lúc liền chửi lại:

- Báo thù cái gì , nhà họ Hứa không có cái loại nghiệt chủng đó!

- Con tiện nhân là giết mày!

Một ánh sáng lóe lên, không biết từ lúc nào trong tay Nguyễn Diễm Thu có một cây liêt chùy bóng loáng!

- Diễm Thu cô quá đáng quá rồi đấy!

Hứa Minh Sơn hét lớn, ngữ khí ác liệt! Liền tức thì “soạt soạt soạt”! khoảng tầm ngoài ba mươi mét, từ một gốc cây xa, có hai người đang ông mặc đồ đen, giương súng ngắm thẳng vào đầu Nguyễn Diễm Thu!

Dường như chỉ cần người đàn bà kia động đậy thì tức khắc sẽ có vô số viên đạn bay đến bắt nát đầu bà ấy!

- Được được! Được! Hà Minh Sơn! Thế là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của ông rồi! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ không đến tìm ông nhờ ông báo thù cho Phẩm Nhi nữa, tự tôi thân làm mẹ sẽ báo thù cho nó!

Nguyễn Diễm Thu bi thương dị thường, chưa nói dứt lời thì bỏ đi mất!

Ở nơi xa hai tay súng kia vẫn chưa có lơi là, vẫn còn cảnh giác! Rất rõ ràng, hai người này cũng biết sự lợi hại của Nguyễn Diễm Thu, sơ bị bà ta phản đòn lại!

- Uyển Vân, chúng ta đi về thôi!

Hà Minh Sơn nhìn về hướng Nguyễn Diễm Thu cho đến khi bóng hình bà ấy biền mất rồi âm thầm thở dài một cái, đỡ Tha Uyển Vân đứng dậy rời đi!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

- Hừm, đồ đàn ông thối tha, mặt dày không ngờ dám động thủ với ta? Lại còn để bảo tiêu cầm súng chĩa vào mình? Hừm, con trai mất rồi, cái tên không có lương tâm, một chút cũng không động lòng! Cái con Tha Uyển Vân chết tiệt dám bắt nạt ta ( mặc dù là lúc nãy chính bà ấy đã tát cho Tha UYển Vân một cái lại còn bồi thêm một đã nữa), hắn lại dám đẩy mình ra bảo vệ mụ đó?!

Cắm đầu đi một mạch, Nguyễn Diễm Thu thấy những cảnh vật bên đương bì đẩy lùi lại nhanh như bay, nước mắt trên mặt mình cũng không không ngớt rơi và như còn nhanh hơn cả cảnh vật đang bị lùi lại! Nỗi oan khuất và phẫn uất trong lòng đúng là dùng biển lớn cũng không thể đong đếm được!

- Ông không trả thù Phẩm Nhi! Tự tôi trả! Tôi sẽ giết hết tất cả bọn chúng! Giết hết bọn chúng!

...

Nguyễn Diễm Thu đi nhanh như điên, không cần đoai hoài đến luồn xe trên đường, thân pháp nhanh như chớp, vượt ngang qua đường! Lập tức nhận lấy rất nhiều lời nhiếc móc của những lái xe!

- Con đàn bà điên kia không muốn sống nữa à!

Một chiếc xe dù “ két két két~~~” vội vàng phanh lại gấp, thế là ngay sau đó một chiếc audi màu đen đâm ngay vào sau đít chiếc xe dù đó, tiếp đó lại một chiếc chevrotlet húc ngay sau chiếu audi!...

Nguyễn Diễm Thu một chút cũng không hề hay biết, vẫn cứ thoắn thoắt băng qua đường, dẫn đến cả bảy chiếc xe tông vào nhau, làm một người trọng thương và năm người thương nhẹ!

- Con trai tôi chết rồi, các người đều phải chết theo! Tất cả, không trừ một ai, các người phải xuống địa ngục, bù đắp cho con trai ta!

Nguyễn Diễm thu hoảng loạn điên cuồng đi về nhà, lấy ngay ra từ một góc bí mật ở dưới đáy tủ lạnh ra một cục băng!

Để nó xuống đất rồi qua ra tìm một cái chùy, “ầm” một cái, cái chùy nện xuống, cái cục băng đó vỡ bung ra làm mấy mảnh , để lộ ra một cái hộp sắt nhỏ mau đen!

Nguyễn Diễm Thu từ từ cần cẩn thận mở chiếc hộp sắt đó ra, sau đó lại gạt tấm chống nước lên, hiện ra một chiễc ống bằng thủy tinh trong suốt!

Trong cái ống thủy tinh trong suốt đó có một chút bột phấn nhỏ run run chuyển động, tản ra từng đợt từng đợt sáng chói mắt!

- Bảo bối, mười năm rồi! Mày cũng nên ra ngắm ánh mặt trời rồi! Bệnh viện Ngô Đồng, hừm, bà mày tới đây, chô cúng mày nến thử cái gọi là virut S này?! Há bọn người phàm tục như các người có thể bì được với thần dược sao?!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Bệnh viện trung y Phù Liễu, vẫn là một trong ba bệnh viện lớn của thành phố Phù Liễu cùng với bện viện Nhân Dân thành phố Phù Liễu và bệnh viện Ngô Đồng thành phố Phù Liễu, mỗi năm, những cuộc thi lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ của cả tây y lẫn trung y đều được cử hành tại đây!

Hôm nay , sáng thứ sáu tháng chín ngày hai hai, Diệp Thanh đến trước bênh viện trung y thành phố! Trương Hạo Kiệt đã giúp anh ta giải quyết rắc rối về vấn đề báo danh đi thi, để anh ta kịp thi đợt thi năm nay!

Điều này làm cho anh ta lại một lần nữa thở dài, nếu là đổi sang người khác thì chắc chỉ có ngoan ngoãn mà chờ đến năm sau đi thi thôi! Tuy rằng anh ấy không có để ý đến cái chứng chỉ đấy, nếu có nó rồi thì đi hành nghề y cứu người cho thuận tiện!

Hình như tất cả những bệnh viện lớn ở thành phố Phù Liễu đều như vậy, phong cảnh thoáng đãng đẹp mắt, giao thông thuận tiện, bện viện trung y thành phố cũng không có ngoại lệ, đặc biệt lại dựa vào trung y làm chủ nên vừa mới bước vào qua cửa Diệp Thanh đã ngửi thấy rất nhiều mùi hương quen thuộc của các vị thuốc!

- Ồ , có ma hoàng, cam thảo, quế chi, bạch chỉ, độc hoạt, phòng phong,...

Diệp Thanh vừa đi vừa dùng mũi phân biệt các mùi hương mà gió đưa tới, trong chốc nhát phân biệt được ra đầy đủ hơn bảy tám loại vị thuốc!

Sao mà cái mũi của tôi sao lại linh đến như vậy nhỉ? Hay là tại tác dụng của Y Linh bảo tháp? Ồ, không, có thể đó là tác dụng của chân khí? Chẳng trách, lần nào mình cũng ngửi thấy những mùi hương đặc biệt trên người phụ nữ!

Diệp thanh được phen toát mồ hôi! Nghĩ bụng hình như mìn giống như người có tiền chất sát gái vậy! Không ngờ có thể ngửi mùi hương để nhận biết phụ nữ!

- Một người bạn của cậu tôi cũng ở trong bệnh viện trung y thành phố này ! Vừa may lại ở trạm chủ khảo thứ hai, lát tôi sẽ ra chào hỏi cái, đảm bảo tất cả mọi người đều qua được!

Diệp Thanh đang từ ngửi mùi hương của các vị thuốc chuyển đên phân biệt hương thơm phụ nữ, bất ngờ nghe được câu nói kiêu ngạo đó! Trong lòng không khỏi bị đè nén, mẹ nó, lại còn làm cái trò khỉ này nữa sao? Cái cuộc thi lấy chứng chỉ bác sĩ này cũng đểu giả quá đi!

Theo tiếng nói đó nhìn qua bên đường thì thấy một đám tầm năm sáu thanh niên dáng vẻ sinh viên, chắc là sinh viên của học viện trung y thành phố! Thành phố Phù Liễu thì cũng chỉ có duy nhất một trường đại học Trung Y!

- Ồ, tốt quá anh Giai nhỉ, cậu anh giỏi thật đấy, chùm khắp thiên hạ! Đến cả trong bệnh viện thành phố cũng có đàn em trong đó!

- Thật à! Vậy tốt quá rồi! Anh Giai, tiểu đệ đành nhờ anh vậy! Xong việc mời anh đi ăn bữa cơm!

- Anh Giai, anh cũng nói giúp tôi với đàn em của cậu anh một tiếng! Không biết vị giám khảo đó có hút thuốc không nhỉ? Để tôi chạy ra mua một bao Nhuyễn Trung Hoa!

- Anh Giai, đừng quên người anh em này nhé!

...

Mấy cậu sinh viên kia đều hướng về phía thanh niên trẻ tuổi mang kính kia không ngừng nịnh nọt khen tặng!

Cái cậu thanh niên mang kính kia vỗ ngực kiêu ngạo nói:

- không vấn đề gì cứ để anh lo!

Đột nhiên bên đường có một tiếng thở dài vọng lại, làm cho mấy cậu thanh niên kia thấy khó chịu!

- Ôi, lại một đám lang băm, không biết sau này sẽ hại chết bao nhiêu người đây!

Chính là lời than thở của Diệp Thanh!

Những người này đến một cái kì kiểm tra nhỏ như vậy mà cũng còn làm trò mèo này thì rõ ràng là trình độ không có rồi, sau này có chứng chỉ hành nghề rồi, xem bệnh lung tung lừa tiền người khác, không biết còn làm nhốn nháo thêm bao nhiêu chuyện nữa, làm ảnh hưởng đen sức khỏe của bao nhiêu người!

Lũ lang băm đáng chết! Đối với hạng người này thì Diệp Thanh căm thù đến tận xương tủy! Mạng người không phải là chuyện nhỏ!

- Đồ thối tha kia, nói gì đấy? Chửi ai là lang băm?!

Đám thanh niên kia bực dọc vây Diệp Thanh lại, lời lẽ uy hiếp!

Diệp Thanh gương mặt tương đối trẻ trung, xem ra còn có phần trẻ hơn đám thanh niên đó nữa, không ngờ lại dám giây vào chung, đám thanh niên kia tất nhiên là vô cùng tức giận! Sắn áo, nắm tay chuẩn bị lao vào đập cho Diệp Thanh một trận!

- Đúng vậy, mẹ mày mới chính là lang băm thì có!

- Không sợ nói cho mày nghe, bọn tao đều là thiên tài ở Học Viện Trung Y thành phố, cái thằng nhóc như mày thì là cái gì chứ? Dám nói xấu bọn ông mày à?!

- À, cái thằng mất nết này nhìn mặt quen thế!... À à, nhớ ra rồi, bọn mày xem có phải là cái thằng mà trên ban tin ti vi đang là bác sĩ hành nghề y phi pháp, thầy thuốc vô lương tâm không?

- Ôi , má nó, đúng là có giống, càng nhìn càng thấy giống ghê cơ!

- Giống cái gì, là nó chứ cò ai nữa! Cái đồ ẻo lả như là mấy thằng bóng vậy! Hình như là được một bà chủ tiệm thẩm mỹ nào dưỡng làm đồ chơi rồi, đúng là mất mặt đàn ông chúng ta qua đi!

- Này, cái loại hành nghề không giấy phép như mày đến đây làm cái gì thế? Cũng đến đi thi à?

Thằng cu thanh niên đeo mắt kính đắc ý cười đểu nói, trong bụng nghĩ, tốt nhất là đừng có cùng tổ với ông mày, không thì ông cho mày chết!

- Ha ha, nghe nói cái thằng này không có theo học trường lớp nào cả, mà chỉ là ở dưới thôn theo cha nó học bừa bãi một chút y thuật, rồi chạy ra lừa tiền người ta! Chúng mày nói xem, cái loại như nó thi có đậu được không?

- Qua được cái con khỉ! Nếu mà nó qua được thì đương nhiên là chúng qua được từ lâu rồi!

- Chúng mày nói hết chưa?

Diệp Thanh có chút tức giận nói. Sao mà cứ đem cái chuyện hành nghề không có giấy phép của mình ra mà nói vậy, chuyện cũng đã qua rồi mà cứ nói mãi! Không phải là giờ anh mày cũng đến đây thi sao? Thêm nữa là giờ anh có hành nghề đâu! Ờ cơ mà lên ti vi dễ bị người ta nhận ra thật, điểm này không có tốt, anh vẫn thích lên báo hơn, có chút tiếng tăm mà lại không bị đăng hình lên, ha ha ha!

- Nói hết rồi! Mày ngoan ngoan xin lỗi rồi mua cho mọi người ở đây mỗi người một bao thuốc Vân Yên, thì chuyện này coi như qua!

Thằng nhóc thanh niên đeo kính kia cười nhạt nói.

Diệp thanh nheo mắt, choáng, đây có phải là sinh viên không? Làm sao mà nói như là mấy thằng đầu đường xó chợ không không vậy, anh chẳng qua là khó chịu không nhịn được thì buột miệng than thở có một câu mà om sòm bao nhiêu chuyện thế này? Lại còn mỗi thằng một bao Vân Yên nữa, cai anh như cỏ rác vậy!

- Mày bệnh rồi!

Diệp Thanh trừng mắt nhoẻn miệng cười khinh bỉ nói.

- Thằng bố mày mới có bệnh thì có! Nói câu nữa xem, bố mày đập chết mày!

Thằng thanh niên mang kính kia giương tay lên muốn đấm!

- Mày có bệnh thật đấy! Thận hư đó!

Diệp Thanh uýnh lộn thường xuyên, tất nhiên là không có sợ hắn, nhưng đương lúc lại nhìn thẳng vào mặt hắn, lần này có chút nghiêm chỉnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK