Thần Y
Tác Giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 611: Có bao nhiêu giết bấy nhiêu!
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Thanh đến được trước cửa căn nhà gỗ đó, tiếng động bên trong nghe càng rõ rệt hơn , không chút nghĩ ngợi, phóng một cước đạp văng cánh cửa, sau đó, liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta cực kỳ phẫn nộ!
Chỉ thấy, một người đàn ông da đen cường tráng như con lợn rừng, toàn thân cơ thịt cuồn cuộn, thân thể lõa lồ, đè lên người một cô gái da đen gầy nhỏ, điên cuồng sờ nắn, mặc kệ cô bé khóc lóc, cầu xin, quả thực không khác nào loài cầm thú!
Tuy rằng, Diệp Thanh cũng từng làm qua việc này, nhưng lúc đó là do hắn trúng phải độc Cường lực xuân – loại độc dược cực độc biến nạn nhân trở thành kẻ dâm đãng, phóng túng vô cùng, không tự chủ được, sai sót ngẫu nhiên mới phát sinh quan hệ với An Tiếu Trúc, hơn nữa, cứ cho là hắn không làm chủ được bản thân, cũng còn nhẹ nhàng hơn người đàn ông này! Hai việc bản chất hoàn toàn không giống nhau!
Người đàn ông này, quả thực đúng là cầm thú, hơn thế lại còn là thứ cầm thú điên loạn, thú tính đến cực điểm, trên mình người con gái đó nơi nơi đều là dấu vết của ngón tay, lòng bàn tay to bản của hắn, ngay cả hiện tại, Diệp Thanh đã đá bay cả cửa, tên đàn ông đó cũng không chút bận tâm, còn vừa làm việc, vừa hung hăng đánh đập, cười lớn, thực sự không phải người!
Diệp Thanh không thể nhìn thêm được nữa, dường như vừa đạp cửa ra, mới nhìn thấy hành động thú vật của người đàn ông đó, đã lập tức phi người nhảy lên, phóng một cước nhanh như tia chớp, đá bay thằng cha da đen đó lên, đâm thủng cánh cửa sổ bằng gỗ, bay thẳng ra ngoài! Thiếu chút nữa, căn phòng cũng sập xuống!
Cùng lúc đó, Diệp Thanh cởi chiết áo đang mặc xuống, đắp lên người cô bé, sau đó ôm cô lên!
Cô bé nhìn thấy Diệp Thanh, mà như nhìn thấy người thân, dụi đầu vào ngực hắn khóc nức nở, thân mình nhỏ bé run lên từng hồi!
Sau đó, mấy người Nhiễm Vân Phi cũng chạy đến nơi, Diệp Thanh nói:
-Gọi mấy cô nữ bác sỹ lại đây, giúp cô bé đáng thương này xử lý vết thương!
Hắn không cần nhìn, đã biết, xương sườn của cô bé gãy mất mấy cái, đều là do thằng cha da đen đó làm gãy, quả thực không phải là người!
Nhiễm Vân Phi hướng về phía đoàn xe gọi lớn tiếng hét lên vài câu, trong xe liền truyền lại tiếng trả lời, sau đó, mấy cô nữ bác sỹ và nữ y tá liền từ trên xe nhảy xuống, đem theo một hòm thuốc đơn giản, cùng một chiếc cáng thô sơ, đi nhanh đến.
Đúng lúc này, sau căn nhà gỗ nhỏ, truyền lại một tiếng rống như tiếng của loài dã thú, thằng da đen cường tráng như lợn rừng đó đột nhiên nhảy mạnh ra!
Hắn ban nãy bị Diệp Thanh đá bay ra ngoài, đâm vỡ cửa sổ bằng gỗ, lại đâm vào một cái cây, nhất thời ngất đi, có điều cũng may hắn thể chất mạnh mẽ, không ngờ chỉ trong một hai phút ngắn ngủi đã tỉnh lại, sau đó, liền lập tức điên người giận dữ, nắm lấy một cây gậy, hăm hăm muốn đi báo thù!
-Thằng khốn kiếp nào dám đánh ông đây!
Tên này dùng tiếng thổ ngữ của người bản xứ lớn tiếng chửi bới, hùng hùng hổ hổ, chớp mắt đã lao tới, có điều, tức khắc thế tấn công liền ngừng lại, bởi vì, mấy họng súng đen đen, xa xa đã ngắm chuẩn hắn!
Người này tuy từ nhỏ đã sinh trưởng và lớn lên ở trong bộ lạc, nhưng Liberia quanh năm chiến loạn, nên hắn cũng đã từng nhìn thấy súng, lúc này hí hét muốn vồ lên, nhưng lại không dám, ngọ nguậy rục rịch, hai mắt đỏ bừng, nhe răng trợn mắt, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng toát, kết hợp với thân thể cường tráng đen sì như con lợn rừng, quả thực không khác gì với loài dã thú khát máu!
-Đứng im cho tao, còn tiến lên một bước, tức khắc bắn chết ngươi!
Nhiễm Vân Phi dùng tiếng anh uy hiếp nói.
Có điều, đối phương lại chỉ dùng thổ ngữ hí rống, cũng không biết rốt cuộc hắn có nghe hiểu gì không.
Sau đó, mấy cô nữ bác sỹ liền chạy lại, không ngờ Triệu Tiêu Tinh cũng có mặt, nhìn thấy thân thể lõa lồ của tên đàn ông đó, bên dưới còn bân bẩn, mấy cô nữ bác sỹ không khỏi phải ngoảng mặt đi, thật sự là chẳng muốn nhìn, sợ làm bẩn mắt!
Diệp Thanh đưa cô bé bị thương đang khóc lóc cho một cô nữ bác sỹ, ra hiệu bảo các cô chăm sóc cẩn thận.
Cô bé kia mở to mắt nhìn nhìn, cảm thấy mấy người trắng trắng này vô cùng hiền lành, trẻ con đứa nào cũng hết sức nhạy cảm, rất dễ cảm nhận được thái độ của người lạ, biết những người này là đến cứu bản thân, liền vô cùng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt, tiếng khóc cũng nhẹ đi một chút, có điều, nói cho cùng vẫn là người lạ, trong ánh mắt của cô nàng không khỏi lộ ra vài phần sợ sệt.
-Em gái nhỏ, đừng sợ, các anh chị sẽ chăm sóc em!
Triệu Tiêu Tinh xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi nói.
Cùng lúc đó, người đàn ông da đen đó quơ quơ chiếc gậy gỗ lớn, miệng vẫn đang liến thoắng, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì! Diệp Thanh liền nhìn về phía Triệu Tiêu Tinh.
Triệu Tiêu Tinh nhíu nhíu mày, khe khẽ nói:
-Người này nói, hắn là con trai của một tộc trưởng bộ lạc nào đó, thế lực vô cùng lớn mạnh, các anh dám đánh hắn, quả thực là mắt bị mù hết rồi, hắn thề là phải về tìm người đến báo thù, đem mấy người ra sa mạc chôn sống hết, còn nói rất nhiều từ địa phương mà tôi nghe chẳng hiểu, đoán chừng là lời chửi bậy, nói chung là ý này!
Diệp Thanh cùng Nhiễm Vân Phi lập tức giận tím mặt, lúc này, một cô nữ bác sỹ bên cạnh liền tiến lên báo cáo, thở dài một hơi, cau mày nói:
-Thật sự là thảm quá! Vết thương to nhỏ trên người cô bé da đen này ước chừng phải đến năm mươi bảy chỗ, xương sườn gãy mất hai cái, cánh tay trái đang nghi là nứt xương, chờ chốc nữa đem đi kiểm tra, hơn nữa.... màng trinh của cô ấy đã bị rách tan, cơ quan sinh dục non nớt cũng đã bị xé rách!
Vừa nói dứt lời, tất cả những người có mặt đều vô cùng nổi giận!
Ánh mắt Nhiễm Vân Phi trừng trừng như quả chuông đồng, lửa giận lóe ra, nhìn Diệp Thanh, dò hỏi:
-Giết hay không giết?
Diệp Thanh không chút nghĩ ngợi, vung tay lên:
-Giết!
Tức khắc, ba binh sĩ và Nhiễm Vân Phi gần như đồng thời nổ súng, “đát đát đát”, ngọn lửa phụt lên, cơ hồ trong một chớp mắt, tên đàn ông da đen cường tráng như lợn rừng đó tru lên thê thảm nằm trong vũng máu, cả người đều bị đạn xuyên qua, bị bắn tới mức giống như cái sàng rách, chết cứng ngắc!
Cô bé da đen đó nghe thấy tiếng súng, ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn một cái, hoảng sợ vô cùng, nhưng vẫn dũng cảm liếc nhìn thêm một lần nữa, chỉ trong một chớp mắt, ánh lửa căm hận phẫn nộ lóe ra từ ánh mắt, đã giảm bớt không ít.
Một cô bác sỹ nhìn thấy, sợ sẽ tạo nên vệt đen cho tâm hồn trẻ thơ của cô bé, liền che kín mắt cô lại, sau đó đỡ cô nằm lại xuống cáng.
Mấy nữ bác sỹ đó tuy rằng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me này, nhưng thằng cha này thực sự đáng chết, nên cũng không hoảng sợ đến mức đó, hơn nữa, các cô đều là bác sỹ, trước kia trong trường học qua giải phẫu, làm việc trong bệnh viện nhìn qua không biết bao nhiêu thi thể, nên cũng chẳng thấy gì là kỳ lạ, chỉ có Triệu Tiêu Tinh nói cho cùng cũng nhân tài nghiên cứu thuần chất, hơn nữa chuyên ngành lại là vi sinh vật học, thì mặt mày trắng bệch, nhưng nữ nhà khoa học siêu thiên tài này lại vô cùng kiên cường, cố nhịn, không ngờ lại không nôn mửa, khiến mấy người Diệp Thanh và Nhiễm Vân Phi phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa!
Nhiễm Vân Phi lau lau nòng súng, hướng về thi thể thằng cha da đen đó “phì” một ngụm nói:
-Loại người này, cặn bã, có bao nhiêu ông giết bấy nhiêu! Nếu chính phủ của chúng mày đã không quản, thì ông đây thay trời hành đạo! Không ngờ lại còn dám nói độc trước mặt chúng tao, đúng là tìm chết!