Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 660: Có phải anh đem cô ấy giấu đi rồi không?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
.... ..... ....
-Bác sỹ Diệp, bác sỹ Diệp, có bệnh nhân cần cấp cứu gấp, nhanh lên! Nhanh lên!
-Cái gì? Có cấp cứu?
Lúc đầu, Diệp Thạnh nghe thấy tiếng Trần Du còn ngẩn người ra, thầm nói, cô nàng này sao lại đến góp vui chứ? hắn mặc dù thi thoảng cũng có chút suy tư đối với đôi chân dài eo thon, đôi môi mỏng cong vểnh của cô nàng Trần Du này, nhưng đó cũng chẳng qua cũng là thói hư tật xấu chung của bọn đàn ông! Chung quy, quan hệ của hai người vẫn còn kém xa so với quan hệ của hắn đối với mấy cô bạn gái khác!
Lúc này, vừa nghe có cấp cứu, bệnh nghề nghiệp của thằng nhãi Diệp Thanh này lại tái phát, dẹp hết mấy cái suy nghĩ tâm tư kiều diễm ấy đi, đầu óc chỉ có mỗi ý nghĩ duy nhất là cứu chữa cho người bệnh! Nhảy phắt một cái từ trên giường xuống, vớ lấy một chiếc áo khoác ngoài rồi liền bước về phía cửa!
Hiện tại Hoa Hạ đang là mùa đông, tuy trong khách sạn có điều hòa, mặc đồ ngủ mỏng cũng không thấy lạnh, nhưng mặc một chiếc áo khoác ngoài dài cũng không cảm thấy nóng ngay được!
Diệp Thanh chạy được mấy bước, đột nhiên đứng khựng lại, vì hắn đột nhiên nhớ lại, chiếc quần sexy viền hoa còn đương vất trên giường, liền hấp tấp quay lại tìm, sau đó cấp tốc giấu nó xuống dưới gối, trong lúc vội vàng, không ngờ lại đặt nó vào cùng một chỗ với chiếc quần của An Tiếu Trúc, hai cái đều ươn ướt, dính đầy chất dịch, có điều mùi thơm lại không giống nhau.
-Cấp cứu cái gì? Bệnh nhân ở đâu?
Diệp Thanh lôi cánh cửa ra hỏi.
Ngoài cửa, Trần Du dáng vóc cao gầy, thân hình yểu điệu, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, một tay chống vô tường, một chân đương co lên, trông dáng điệu bước đến tựa hồ vô cùng gian nan, lườm xéo Diệp Thanh một cái, nói:
-Người bệnh cần cứu gấp là tôi nè! Sao anh lại chẳng tinh mắt tẹo nào nhỉ! Nhanh, nhanh giúp tôi với, chân tôi đau chết mất!
Sau đó, có chút đứng không vững.
-Việc gì xảy ra vậy!
Diệp Thanh tức khắc đỡ cô vào phòng, tiện tay bật điện trong phòng lên.
Trần Du nói:
-Không biết kiểu gì, tôi đương ngủ ngon thì đột nhiên chân trái bị chuột rút, thực sự là đau chết đi được, ôi, đấy, lại lại bị rút rồi...
Còn chưa nói hết câu, đã không nhịn nổi mà rên lên! Thanh âm êm ái du dương, khiến trí tưởng tượng của người ta bay bổng đến vô hạn!
Diệp Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cô nàng Trần Du này, trên vầng trán trơn bóng lấm tấm đầy những hạt mồ hôi nhỏ, lập tức biết được bệnh tình thực sự nghiêm trọng, chứ không phải giả vờ, hơn nữa người ta cũng chẳng cần thiết phải diễn kịch đúng không?
-Đừng lo lắng, chỉ là bệnh vặt, không có trở ngại gì lớn, nào, tôi đỡ cô lên trên giường!
Diệp Thanh lúc này một tay đỡ vòng eo thon nhỏ của Trần Du, một tay nắm chắc cánh tay khác, gần như ôm lấy một nửa người cô, bước về phía chiếc giường, chiếc chân thon dài của Trần Du bị chuột rút khủng khiếp, đến nỗi bước còn không bước nổi, dường như hơn nửa thân thể thơm tho phải dựa hẳn vào người Diệp Thanh!
.... .... ...
Góc nhà, trong chiếc tủ quần áo, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc trợn trừng đôi mắt nhỏ, ngơ ngác nhìn nhau!
Ninh Não Nhi dùng tay che miệng, đây là động tác được thực hiện từ lúc nãy khi nhìn thấy An Tiếu Trúc suýt chút nữa thì thì hét lên, cứ như thế vẫn chưa bỏ tay xuống, trong lòng đối với Diệp Thanh quả thực là hận đến tận xương tủy:
-Thằng cha háo sắc này, không ngờ lại giấu Tiếu Trúc con nha đầu nhỏ tuổi thế này ở trong phòng, hai người chắc chắn sớm đã từng làm chuyện đó rồi, Tiếu Trúc chắc mới mười chín tuổi, đúng là trâu già ăn cỏ non mà, quá dâm đãng rồi!
Sau đó liền có chút phát điên:
-A~~ nếu sớm biết là cô nàng Trần Du vào , mình đã không phải trốn rồi, bây giờ cũng không phải xấu hổ thế này mà đối diện với An Tiếu Trúc!
An Tiếu Trúc nghiến nghiến răng, cũng phẫn hận không thôi:
-Diệp Thanh à Diệp Thanh, khẩu vị của anh cũng không ít mà, anh gian díu với Ninh Não Nhi thì em biết, không ngờ ngay đến cả bạn thân của Ninh Não Nhi, cái cô Trần Du đó anh cũng câu được vào tay, lần này, nửa đêm khuya khoắt còn chủ động đưa đến tận cửa cho xơi cơ đấy! Chân bị chuột rút? Chắc là giả vờ bị bệnh thôi! Hừ, lừa được ai chứ? Cứ cho là hơi bị chuột rút một chút, cũng không cẩn nửa đêm canh ba mò đến đây tìm Diệp Thanh chứ?
-Diệp Thanh, anh mau mau giúp em xem thế nào, có cách nào có thể giảm nhẹ đi không? Bắp chân của em ngày trước cũng từng bị chuột rút, nhưng bắp chân với đùi cùng lúc bị rút thì đây là lần đầu tiên đấy, hơn nữa từ trước tới giờ chưa lần nào thời gian lại lâu như vậy!
Trần Du nằm trên giường, bộ ngực gồ ghề dữ dội, tương đối hấp dẫn.
Có điều, Diệp Thanh cũng không dám nghĩ quá một chút nào, một là chữa bệnh quan trọng, hai là trong phòng này còn có tận hai cô gái khác nữa cơ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, không ngờ lại có thể nhịn được mà không bùng nổ chiến tranh, chắc là xấu hổ ngượng ngùng lắm đây!
-Không sao, anh giúp em mát xa, cho khí huyết linh hoạt một chút là được ý mà!
Diệp Thanh vén váy ngủ của Trần Du lên, tức khắc, liền lộ ra đôi đùi non trắng nõn bóng loáng đều tăm tắp cực kỳ quyến rũ, thon dài, cân xứng, nhẵn nhụi, không có một sợi lông chân nào, không phải bị cạo sạch đi, mà vốn dĩ đã không nhìn thấy!
Mà trên làn da non mỡ, trắng nõn như sữa ấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy những gân xanh li ti, tựa như những sợi tơ nhỏ, khiến người ta liên tường đến thêm một bước, phía trên nữa, chỗ mà bị váy ngủ che mất, cơ thịt cũng đẹp như ở bên ngoài không!
Cái gì gọi là chân đẹp? Đây chính là chân đẹp, không cần đến sự tô điểm của tất da chân, vẫn cứ đẹp như thường, vẻ đẹp tự nhiên! Không giống một số cô gái, đi tất chân vào thì cực kỳ quyến rũ, lột ra thì lại bình thường, chẳng có gì đặc sắc, vẻ sexy suy giảm khủng khiếp! Vóc người của phụ nữ chính là như vậy, mặc quần áo vào nhìn thì đẹp, nhưng thực tế thì chưa chắc đẹp thật, chỉ có cởi hết ra mới có thể nhìn ra cái nào là thật cái nào là giả!
Những ý niệm này của Diệp Thanh thoáng hiện lên trong đầu rồi biến mất luôn, rất nhanh, liền đặt hết sự chú ý tập trung vào chân trái của Trần Du, chỉ thấy có thể qua sát một cách rõ ràng sự các cơ bắp đang co giật, co rúm, lấy tay chạm vào, thì cực kỳ cứng!
-Đau, đau! anh nhẹ tay một chút!
Trần Du tức khắc la to lên.
Diệp Thanh nói:
-Anh phải bắt đầu đấy, em cố nhịn nhé!
Nói xong, hai tay liền tách ra, vận chuyển y linh huyền khí mới luyện, bắt đầu dùng thủ pháp độc môn Quy xà mật thôi trung, xoa bóp cho Trần Du!
Vừa xoa, vừa rất nghiêm chỉnh giải thích cho Trần Du một số kiến thức về phương diện này:
-Cái chứng chân bị chuột rút này, phần lớn là do thiếu canxi , cảm lạnh, hoặc là khu vực mạch máu thần kinh bị đè nén dẫn đến, về mặt y học còn được gọi là: cơ thịt co giật!
-Em chủ yếu là do quá mệt mỏi, hơn nữa thân thể lại có chút suy nhược, bình thường có thể cung cấp đủ lượng canxi, phơi nắng nhiều một chút, ngoài ra phải chú ý giữ ấm, sự thay đổi của tư thế cũng vô cùng quan trọng, chẳng hạn như tư thế ngồi, tư thế ngủ đều phải cân đối nghiêm chỉnh, đặc biệt không được nằm sấp ngủ quá lâu, bời vì khi em nằm sấp ngủ quá lâu, sẽ khiến một số cơ thịt trên chân rơi vào trạng thái được thả lỏng tuyệt đối trong thời gian dài, dẫn đến hiện tượng “co rút bị động” của cơ thịt, từ đó dẫn đến các mạch máu thần kinh chịu áp lực, em cũng có thể thường xuyên tự chườm nóng, mát xa cho bộ phận bắp thịt, gia tăng sự tuần hoàn máu của chúng....
Trần Du vừa nghe vừa gật đầu, đồng thời lại hưởng thụ sự xoa bóp của Diệp Thanh, thầm nói, sớm đã nghe Não Nhi bốc phét, công phu nắn bóp của Thanh rất giỏi, hôm nay được nếm thử, quả nhiên danh bất hư truyền! Hì hì, cũng nhờ hôm nay bị chuột rút, nếu không còn không biết lúc nào mới được hưởng sự đãi ngộ này đây! Ôi, quả thực chẳng khác nào nữ hoàng, ừ, hắn mới xoa bóp có một chút, quả thực đã thoải mái hơn rất nhiều, hình như cũng không đau nữa rồi!
Cô lại không biết, cái gọi là công phu xoa bóp mà Ninh Não Nhi nói, không phải là chỉ phương diện này...
Trong tủ quần áo, An Tiếu Trúc lặng lẽ nghiến răng, thầm nói, tên vô lại Diệp Thanh này, đúng là tay dài nhỉ, bây giờ chắc chấm mút sướng lắm nhỉ? Sướng thì sướng đi, làm thêm bộ dạng nghiêm chỉnh nữa, nói cho quỷ nghe à! Phì phì phì, mình còn lâu mới là quỷ ý!
Cô là biết, Diệp Thanh giải thích một cách đứng đắn như vậy, không phải chỉ nói cho một mình Trần Du nghe, cũng là có ý muốn chứng minh với mình và Ninh Não Nhi, chứng tỏ rõ ta đây là xem bệnh một cách thuần túy!
Có điều, rất rõ ràng, Ninh Não Nhi và An Tiếu Trúc đều không tin!
Người này ấy à, hình tượng đã một khi bị hủy,muốn cứu vãn lại, thì không phải đơn giản như vậy đâu! Trong những người con gái mà hắn quen thuộc, Diệp Thanh sớm đã trở thành một tên “dê già”, “lăng nhăng” rồi.
Ninh Não Nhi mím mím môi, trong lòng âm thầm oán giận, cái con lãng ngư nhi nhà cậu khá lắm, lợi dụng cơ hội quyến rũ Diệp Thanh chứ gì, có điều ngay sau đó lại giật mình hoảng hốt, bởi vì cô đột nhiên nhớ ra, con nhỏ Trần Du này ngủ dậy không thấy mình đâu, nhất định sẽ nghĩ mình đến chỗ Diệp Thanh, là cố ý viện cớ đến đây bắt quả tang sao? Sau đó lại lắc lắc đầu, bởi vì cô hiểu Trần Du, cũng lắm thì sáng sớm ngày mai sẽ giễu cợt mình một trận để đời, chứ không phải đến thẳng đây để phá hỏng việc tốt của mình! Xem ra, con nhỏ này đúng là chân bị chuột rút thật!
Nhớ tới “phá hỏng chuyện tốt”, Ninh Não Nhi không kiềm được nhìn An Tiếu Trúc một cái, cười xin lỗi với cô, ý là muốn nói, tôi thực sự không phải cố ý, sớm biết cô ở đây, có đánh chết tôi cũng không tới!
Này, cô nhìn tôi như thế làm gì chứ?
Ninh Não Nhi thấy An Tiếu Trúc nhìn chằm chằm vào thân dưới của mình, không khỏi hiếu kỳ cúi đầu nhìn xuống, ối, ngay tức khắc thẹn thùng đỏ mặt! Hóa ra, bước vào vội vàng quá, một góc váy của cô bị kẹp vào kẽ tủ, khu rừng tam giác tươi tốt còn lộ hết cả ra, hơn nữa còn trong trạng thái lõa lồ chưa mặc quần con, làm sao mà không ngại ngùng được chứ!
Đôi mắt phượng lại không kìm được cũng liếc một cái vào chỗ đó của An Tiếu Trúc, thấy cô bé này tuy mặc đồ ngủ, nhưng bên dưới cũng rất rõ ràng không nhìn thấy dấu vết của chiếc quần con đâu, thiết nghĩ chắc cũng bị tên háo sắc Diệp Thanh kia lột xuống rồi!
An Tiếu Trúc để ý tới tầm mắt của Ninh Não Nhi, mặt nóng lên, liền kéo kéo váy một cách vô cùng không tự nhiên, chiếc tủ quần áo tuy là có cửa, nhưng những tấm mành bên cạnh lại được trang trí bằng từng hàng từng hàng dài hoa văn tựa như cửa sổ thời cổ đại, hơn nữa gia công cũng không phải vô cùng tinh sảo, kẽ cửa và bản lề trước mặt, đều có những tia sáng nhè nhẹ xuyên thấu vào bên trong, cho nên hai cô gái mới có thể cùng quan sát đánh giá đối phương.
... .... .....
Bên ngoài, trên giường, Trần Du thấy Diệp Thanh chăm chú nhìn không chớp mắt, tựa hồ đương cực kỳ nghiêm tức, không khỏi yên lặng có chút hụt hẫng, thầm nhủ, thằng cha này sao lại đáng nghi thế, mát xa chân đẹp cho mỹ nhân một công việc đầy cám dỗ thế này, mà hắn lại chẳng khác nào một lão tăng mộ đạo, không chút động lòng! Chẳng nhẽ, đôi chân mỹ miều mà mình bấy lâu nay lấy làm tự hào này, lại không có một chút hấp dẫn nào với hắn sao?
Kỳ thật, cô đã hiểu lầm rồi, không phải là không hấp dẫn được Diệp Thanh, mà là bây giờ trong chiếc tủ quần áo ở góc tường kia còn đang cất giấu hai mỹ nhân nữa, Diệp Thanh trong lòng lo sợ, còn không biết sau này hai người đẹp đó sẽ tính sổ với mình thể nào đây, đương lo sốt vó, cho nên tâm tư vớ vẩn đối với chiếc đùi thon đẹp của Trần Du mới mờ nhạt đi một chút!
Hơn nữa, Diệp Thanh cũng lo lắng, mình mà có làm gì Trần Du, chẳng may cô nàng này mà hét lên, bị hai mỹ nữ trong tủ nghe thấy, xông vù ra ngoài, thì chẳng phải hết đời rồi sao!
-Này , Diệp Thanh, sao Ninh Não Nhi lại không ở trong phòng anh, cô ấy không chạy đến chỗ anh sao?
Trần Du đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh giật mình hốt hoảng, vội vã bác bỏ:
-Đương nhiên không ở đây, muộn thế này rồi, cô ấy còn chưa ngủ sao?
-Chưa, lúc tôi tỉnh dậy đã không thấy cô ấy rồi, còn tưởng là lén lún trốn đến phòng anh cơ đấy! Hì hì, Diệp Thanh, có phải anh đem cô ấy giấu đi đâu rồi không?
Trần Du xem xét bốn phía, cuối cùng, ánh mắt liền rót vào chiếc tủ quần áo ở góc tường.