Trong một phòng riêng ở một tửu lầu xa hoa, mấy người nhà Hà gia đang chè chén thoải mái, lần này là Hà Minh Sơn làm chủ xị, mở tiệc chiêu đãi mọi người, nói cho cùng hắn cũng là người có địa vị cao nhất trong gia đình.
- Ha ha, Quốc Đống à, lần này làm tốt lắm, cái tên Lý Thanh Bình mà mày tìm đến, quả thực là một thằng được việc, ha ha, tốt tốt tốt..
Hà Minh Sơn vô cùng khoái trá, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu đầy ắp, ánh mắt nhìn Lý Quốc Đống đầy ý tán thưởng.
Lý Quốc Đống lập tức được sủng ái mà lo sợ, nịnh nọt tâng bốc nói:
- Tất cả là nhờ vào diệu kế vô song, bày mưu lập trận của anh hai, chúng ta mới có thể đạt được thắng lợi mang tính áp đảo này.
Anh hai ruột thực sự của Lý Quốc Đống, Lý Quốc Lương nghe xong câu này, không tránh được trong lòng khó chịu, thầm nói, ông đây mới là anh cả ruột của mi đấy, nghe đi, nghe đi, “anh hai” này “anh hai” nọ, gọi thân thiết thế chứ lị, từ bé đến lớn, sao chưa bao giờ thấy mày gọi ông đây thân mật như thế?!
Tuy nhiên, hắn đương nhiên không dám thể hiện dù chỉ một chút, sự bất mãn trong lòng ra mặt , chỉ dám cười nịnh nói:
- Lần này Y Minh Tần Hoài của chúng ta chỉ dùng một chiêu mà lại chiếm được thế thượng phong, hơn nữa lại là thế thượng phong tuyệt đối, nếu như không có tình huống ngoài ý muốn nào xuất hiện, Hiệp hội y sỹ Ninh Thành tuyệt đối sẽ không còn khả năng đảo ngược lại tình thế, cái tên tiểu tử thối họ Diệp đó, lần này không ngờ lại dám rước họa vào thân, đưa hai tên bệnh nhân ngu ngốc đó chuyển đến bệnh viện của hắn, đúng là ngu hết chỗ ngu haha.
Lý Quốc Đống tán thành:
- Hắn lần này, không muốn chết cũng không được, tôi dám cam đoan, không đến ba tháng, bệnh viện Hoa Đống của chúng ta nhất định có thể một tay thâu tóm đươc bệnh viện Ngân Hạnh.
Lý Quốc Lương tiếp lời:
- Còn không phải sao, bệnh viện Ngân Hạnh cũng chỉ do một mình tên Diệp Thanh giữ thể diện cho, hắn mà đổ xuống, thì sao lại còn có thể là đối thủ của bệnh viện Hoa Đống chúng ta được nữa.
Chúng hồn nhiên không biết, những người dưới quyền của Diệp Thanh, đều là những tinh binh cường tướng, cho dù không có hắn, bệnh viện Ngân Hạnh vẫn có thể hoạt động suôn sẻ một cách bình thường, có thể nói là đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa, tố chất tổng hợp này, đã cao hơn bệnh viện Hoa Đống cả một bậc, Lý Quốc Lương cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, huênh hoang tự đắc mà thôi.
Hà Diễm Xung trầm ngâm nói:
- Bác cả, cái tên Lý Thanh Bình đó trước sau gì cũng là một tai họa, phải nghĩ cách xử lý nó mới được.
Hà Minh Sơn còn chưa lên tiếng, Lý Quốc Đống đã quýnh đít, kêu lên:
- Như thế không được đâu, em với Lý Thanh Bình ít nhiều cũng có chút giao tình, lần này mặt giáp mặt cho hắn lợi lộc lớn cực như thế, nếu mà qua cầu rút ván, sau này em làm sao...
Còn chưa nói xong, liền bị Hà Minh Sơn cắt ngang, khiển trách nói:
- Coi, cái bộ dạng này của mày, là người làm đại sự sao, không biết là, thà rằng tôi phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ tôi à, Diễm Xung nói đúng, sớm muộn gì cũng phải giải quyết hắn, tránh khỏi tai họa về sau, tao tin, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Lời này vừa dứt, Lý Quốc Đống không khỏi rùng mình, còn Lý Quốc Lương lại có chút hối hận, tham dự vào trong chuyện này, thầm nói, nếu mà một ngày nào đó sự việc bại lộ, lão đây chắc không bị bọn bay giết người diệt khẩu chứ?
...........
Ánh trăng u ám, mây đen cuồn cuộn, gió lạnh từng cơn, trong không khí hơi nước rất nhiều, vô cùng oi bức, trên ngọn núi này lại càng rõ ràng, dường như bất kỳ lúc nào mưa cũng có thể ập xuống.
Một vùng biệt uyển bỏ không của Hà Gia, xây tại ngoại ô phía đông Ninh Thành, một mặt là sườn núi bạt ngàn rừng trúc, nơi này, vì địa thế xa xôi, giao thông không thuận tiện, nên bình thường rất ít có người đến, ngay cả Hà Minh Sơn, thời còn trẻ cũng chỉ đem Nguyễn Yến Thu cô nữ sát thủ này đến đây để phong lưu hoan lạc qua vài lần, Hà Phẩm Dật thằng con riêng này cũng chính là được sinh ra ở đây, việc đỡ đẻ? Cái đó thì đương nhiên là bác sỹ tư chuyên môn được mời đến rồi.
Có điều, lúc này, trong mảnh sân yên tĩnh, trong tiểu lầu bí ẩn, không ngờ lại có ngọn đèn xuyên qua màn đêm u tối, xa xa nhìn lại, giống hệt ma trơi.
Ở nơi vùng núi non hoang dã này, vốn dĩ có rất nhiều phần mộ, trên núi có xuất hiện ma trơi thì cũng là chuyện thường.
Lý Thanh Bình đương ngồi trong nhà ăn trong lòng lo lắng bất an, trước mặt đang đặt một đĩa lớn thịt bò hầm, một bát con gà muối lớn mang phong vị của Ninh Thành, một đĩa rau trộn với sứa thái thanh nhỏ dài, một đĩa đậu phộng, một đĩa rau trộn trứng muối, một đĩa dấm chua và đồ gia vị, còn có mấy chai rượu trắng mạnh ngon,
- Mẹ kiếp, bố đây lập công lớn như thế cho các người, mà lại coi ông như phạm nhân mà canh giữ thể này à.
Lý Thanh Bình nhồm nhoàm đầy miệng thịt bò, lại nhấp một ngụm rượu, mơ hồ không rõ mà chửi rủa, trong phòng khách ở ngoài phòng ăn, hai tên vệ sĩ mặc bộ vest đen từ đầu tới chân súng ống đạn dược trang bị đầy đủ đang đứng canh, cùng lúc đó, trong căn phòng phía sau khu nhà, cũng có hai tên nam tử mặc vest đen trên tay vác cây súng lục canh gác, dựa vào thân thủ của tên Lý Thanh Bình, muốn trốn ra, quả thực còn khó hơn cả lên trời.
- Có điều, ông đây cũng không phải thằng ngu, vừa hay có chúng mày làm lá chắn cho, tránh được sóng gió, hơn nữa, xảy ra chuyện, các người đáng nhẽ phải bảo vệ ông đây mới phải, bỏ đi, dù sao không khí ở chỗ này cũng tốt, có ăn có uống, thì cứ coi như là đi nghỉ phép xả hơi, đợi sóng gió qua đi, đến lúc đó, bất luận là di dân xuất ngoại, hay là tiếp tục về làm cái chức chủ nhiệm của ông đây, cũng đều là những chuyện quá đơn giản.
Đúng lúc này, ngoài phòng liền có tiếng động, tựa hồ như có người đến, dường như còn có tiếng nói của con gái, Lý Thanh Bình tức khắc liền trở lên vui mừng, thầm nghĩ, không phải là lão già Lý Quốc Đống kia cuối cùng đã đáp ứng yêu cầu của mình rồi chứ?
Hắn lần trước, lúc gặp Lý Quốc Đống từng phàn nàn qua, trên núi này cái gì cũng tốt, có ăn có uống, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có truyền hình cáp, chỉ là, sao mà cô đơn lạnh lẽo đến vô cùng, chỉ có bốn thằng đàn ông lạnh lùng với mình mình, bình thường còn chẳng nói với nhau một câu nào.
Cho nên, hắn liền yêu cầu Lý Quốc Đống bố trí cho hắn hai em, tốt nhất là hai em tiểu cô nương mười mấy tuổi, không cần phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng dáng người nhất định phải đẹp, ngẫm nghĩ, ở nơi “biệt thự sơn trang” này mà có hai em non tơ trẻ trung sexy sung mãn sức sống tuổi xuân hầu hạ bản thân, cùng uyên ương nghịch nước, song phi gì gì đó, thế thì quả thật đúng là cuộc sống nơi thần tiên.
Lý Quốc Đống lúc đó chẳng ừ chẳng hữ, chẳng nhẽ bây giờ thực sự lại cho hắn người đẹp đến đây rồi? ai za, người huynh đệ này, quả là hiểu ý nhau.
Sau đó, liền hấp tấp ra ngoài nghênh đón.
Ra đến ngoài, liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một cô gái đang đứng ở trong sân, lại còn đeo mặt nạ, tao Đ. Thế này không phải là có ý cám dỗ người ta sao.
Chỉ thấy, người con gái này, dáng người cao gầy, cả người mặc một bộ có họa tiết da báo bó sát lấp lánh, cặp đùi thon dài hút mắt, tuy là gương mặt bị chiếc mặt nạ kim loại che mất, dưới ánh trăng mờ ảo lại không thể nhìn rõ, nhưng vóc người đó, quả là yểu điệu, đường cong kia, lồi.lõm có trên có dưới, quả thực dịu dàng uyển chuyển, nghĩ đến chắc cũng là một cô nàng nóng bỏng , khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng ra.
- Ôi , tuy là chỉ có một em, trông lại là một cô nàng đanh đá, nhưng có ít vẫn hơn không có gì.
Lý Thanh Bình lúc trước cứ nghĩ đến việc này suốt, lúc này trong ánh mắt khó tránh khỏi ngọn lửa dâm dê đang cháy rực, bước về phía người con gái đó, rõ ràng là có chút nôn nóng không đợi chờ thêm được nữa.
Mà hoàn toàn không biết, bên cạnh cô gái đó còn có một người đàn ông đang đứng, tuy là vừa lùn vừa xấu, nhưng không ai có thể phủ nhận, cơ thịt cường tráng đó, sức bật bùng phát như con báo, tuyệt đối là một cao thủ dũng mãnh.
- Hừ
Cô gái kia lạnh lùng hừ lên một tiếng, Lý Thanh Bình liền nhanh chóng tỉnh táo trở lại, hắn tốt xấu gì cũng là một chuyên gia y thuật, chút năng lực quan sát này hắn làm sao lại có thể không có? Chỉ là lúc trước quả thực hơi có chút đói khát, có chút tình trùng xộc lên làm đầu óc choáng váng.
- Xin hỏi hai vị đến đây, là muốn truyền đạt tin tức gì sao?
Lý Thanh Bình lập tức lùi về sau hai bước, cẩn thận hỏi, dựa vào trực giác của hắn, cảm thấy hai người này không nên chọc vào, sát khí đằng đằng, một người con gái, sát khí lại mạnh như vậy, thì còn thằng đàn ông nào còn muốn ngươi nữa, mẹ nó, lại còn đeo cái mặt nạ kia nữa.
Trong suy nghĩ của Lý Thanh Bình, phụ nữ thì nhất định phải thùy mị dịu dàng, đàn ông muốn cô ta làm cái gì, cô ta phải làm cái đó, như thế mới được gọi là “người phụ nữ đủ tiêu chuẩn”.
Cái cô bé trước mắt này, rõ ràng là chưa hợp tiêu chuẩn, ít nhất là ở phương diện đó, nhưng lại thiếu đi sự thú vị, làm cho người ta mất hết cả tự tin.
- Ngươi chính là Lý Thanh Bình?
Cô gái đó nhìn hắn như nhìn người chết, lạnh lùng hỏi.
Cùng lúc đó, bốn tên vệ sỹ mặc vest đen xì ở trong sân, không chút tiếng động liền vây lại, cho tay vào trong túi áo, rõ ràng là đang cầm súng.
- Đúng vậy, sao?
Lý Thanh Bình lần nữa không khỏi bất giác lùi về phía sau một bước, có một dự cảm không tốt, thầm nói, mẹ nó chứ, không phải là tên chó chết Lý Quốc Đống kia muốn qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu đấy chứ? Khốn nạn, thằng cha đấy nó không độc ác đến như thế này chứ? Bình thường một chút cũng không nhìn ra mà, mẹ nó, nó còn là bác sỹ nữa không chứ? Ông đây quả là bị mù rồi!
Bốn tên vệ sỹ, rồi tên đàn ông dũng mãnh lùn tịt nhưng không kém phần cường tráng, còn cả tên nữ sát thủ cả người mặc một bộ bó sát hoa văn da báo, đeo một chiếc mặt nạ kim loại, đều cùng lúc hướng về phía Lý Thanh Bình từng bước từng bước ép sát vào, tức khắc liền tạo cho hắn một cơn khủng hoảng, áp lực trầm trọng về mặt tinh thần.
- Các người, các người muốn làm cái gì?
Lý Thanh Bình vào giờ khắc này, không còn một chút ý nghĩ thèm khát nào nữa, chỉ nơm nớp lo sợ, không ngừng lùi vào trong góc, lời nói cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp.
- Bắt lấy hắn cho ta.
Người con gái đó ra lệnh một tiếng, lập tức, bốn tên vệ sỹ cùng tên đàn ông cường tráng lùn tịt kia, liền thoáng cái đã lao thẳng tới, như hổ đói vồ mồi.
Tức khắc, không có một chút trì hoãn, Lý Thanh Bình đã bị chúng hung hăng đè trên mặt đất.
- Các ngươi giết người diệt khẩu, tao ..., mẹ khiếp.
Lý Thanh Bình tức đến nỗi sắc mặt đỏ thẫm lại như màu gan, gầm lên nói.
- Còn dám chửi?
Người con gái kia sắc mặt liền sầm xuống, liền đạp lên một cước, tức thì, Lý Thanh Bình kêu lên thảm thiết, khóe miệng chảy tràn máu tươi, thân mình co quắp, hắn cảm thấy, dường như các cơ quan nội tạng trong cơ thể đã bị người con gái kia đá vỡ mất rồi, hắn cũng là bác sỹ tây y mà, đối với nhân thể giải phẫu học cũng có sự nghiên cứu sâu, thế này đã biết bản thân đại loại là bị thương ở những bộ phận nào, nhất thời oán hận không ngừng.
- Con tiện nữ này, mày sẽ không được chết một cách yên lành, dám đá ông đây.
Lý Thanh Bình con người này tuy là trông có vẻ hèn kém, nhưng một khi đã trở nên dữ tợn, thì vẫn có vài phần khí phách.
- Còn chửi? cầm dao ra đây.
Người con gái này mắt nheo lại, liếm liếm môi, lộ ra ánh mắt khát máu dữ tợn, sau đó, liền nhận lấy con dao nhọn sáng loáng mà tên đàn ông lùn lùn đưa cho, chậm rãi chậm rãi rạch lên mặt tên Lý Thanh Bình.
Tức khắc, máu tươi chảy ròng như đang giết một con lợn kêu rống lên thảm thiết.
Trong giữa bụi cây, Diệp Thanh lắc lắc đầu, thở dài, ngọ nguậy xột xoạt, tư hình rồi có cả súng ống với sát thủ, nhà Hà gia này,thật không đơn giản, cái khối u độc này, không mổ ra vứt nó đi thì làm mà ổn được.
- Ai đó??!!
Tiếng động của hắn tuy là rất nhẹ, nhưng người con gái đó lại hung hăng ngoảnh đầu lại, lớn tiếng quát lớn, rất rõ ràng là đã phát hiện ra hắn.