Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 549: Hành lang đại chiến.

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

- Sư huynh, anh nhẹ chút mà, rõ xấu!

Cô sư muội đó đau tới mức gần như phát điên, run rẩy nhức nhối, có điều vần cố chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng văn vẹo vòng eo nhỏ mềm mại như rắn nước, giọng điệu hờn dỗi mê hoặc vô hạn.

Song có điều, Liệt Cương lại không chút hứng thú, còn bực mình quát lên:

- Được rồi, lè nhè ít thôi, còn không hành động nhanh lên!

Cô sư muội đó liền vô cùng oan ức tủi thân mà mặc quần áo vào...

Ước chừng ba phút sau, trên hành lang bước vào căn phòng nơi ở của Liệt Cương, liền tập trung chừng hơn ba mươi đệ tử tinh anh của Thần dược cốc, đều gọi nhau là sư huynh sư đệ, đương nhiên, địa vị của bọn họ vẫn còn xa mới so sánh được với hai người Liệt Cương và Niếp Tiểu Ẩn.

- Sư huynh, anh nửa đêm triệu tập chúng em đến rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?

Một cô sư muội tóc dài xưa nay vẫn lấy làm tự hào vì bộ ngực của mình hướng về phía Liệt Cương ném một cái nhìn quyến rũ nói.

Liệt Cương trầm giọng:

- Mấy tên nô lệ mà chúng ta lừa đến, có thể đã phát hiện chân tướng, bây giờ đang náo loạn lên, các người nói, chúng ta nên làm thế nào?

Đám đông vừa nghe, không ngờ không chút sợ hãi phản lại lại cảm thấy sung sướng!

Một tên thanh niên trẻ tuổi không kìm được hưng phấn nói:

- Còn có thể làm gì được nữa, đương nhiên là xông đến đó, trấn áp cho một trận, dùng roi quất chết chúng nó, dám không nghe lời, đánh đến nghe lời thì thôi!

- Đúng đấy, cái bọn tiện nhân, lũ ăn hại này, không đánh không được!~

- Wa, các người thật là máu tanh bạo lực đấy, nhưng mà tôi thích, hì hì.

- Sư huynh, đây chỉ là việc cỏn con, dù gì, bây giờ cũng là đang ở trên biển rộng, chúng nó muốn chạy cũng chẳng chạy nổi, đối phương số người tuy nhiều, nhưng chúng ta cũng không ít, thêm mấy tên vệ sỹ nhà Hà gia vào, cũng phải gần 200 người, mà lại toàn là những cao thủ được trang bị đầy đủ, cứ đến giết trước một hai trăm người xem chúng còn ai dám phản kháng lại! chỉ cần đợi đến được đảo Thần dược, thì càng không có chỗ cho chúng nó ra điều kiện nữa rồi! chúng ta có thừa các thủ đoạn tra tấn bọn họ.

Một tên đàn ông ba lăng nhăng, cười lạnh lùng luyến thắng nói:

- Đây quả thực là một cơ hội quá tuyệt vời, đến lúc đó, đàn ông thì giết chết, phụ nữ thì cưỡng hiếp, ông đây nhất định phải làm việc mấy con đàn bà mới được! Đặc biệt là, cái tên Liệt Cương này cậy thân thủ cao cường địa vị cao mà ôm hết cả mấy em sư muội cùng ngành này, không để lại cho ông đây một em nào, ông đây sớm đã không nhịn nổi rồi! Dù gì, mấy cô nữ bác sĩ bị lừa đó, sau khi lên đảo, sớm muộn gì cũng suy lạc trở thành món đồ chơi của một ai đó, ông đây có chơi trước một tẹo cũng chẳng có gì là ghê ghớm! Cứ hưởng thụ trước ở trên thuyền một trận rồi tính tiếp!

- Được, nếu mấy người đã có lòng tin như thế, thì chúng ta bây giờ sẽ xuất phát luôn, người đã đến đủ chưa?

Liệt Cương nhìn quanh một lượt, không nhìn thấy Niếp Tiểu Ẩn, không khỏi có chút thất vọng liền thuận miệng hỏi.

Trong đám người lập tức có kẻ sợ hãi kêu lên:

- Phương Lôi không có ở đây!

- Lý Cường cũng chưa đến!

- Tào Nhận Bân cũng không thấy tung tích đâu!...

Liệt Cương tức khắc trở nên hung dữ, quát to:

- Còn không mau đi gọi ba tên đó đến đây cho ta!

Lập tức, liền có người chạy về phòng của ba người đó, nói cho cùng, người ta đều đi “làm”, ba người này trốn trong phòng mà ngủ thì quả thực là không còn gì để nói nữa, những người có mặt không có ai chịu phục cả.

Cùng lúc đó, ẩn núp ở một góc mãi cuối hành lang, Diệp Thanh đã nghe rõ ràng hết những lời của mấy người này, sự căm phẫn và tức giận trong lòng tưởng chừng như cuồn cuộn ngất trời, ban đầu hắn còn muốn nương tay một chút, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết rồi, những kẻ này là hạng người gì chứ, quả thực là một lũ cặn bã!

Tuy nhiên, trong tay những kẻ này đều có súng, kế sách duy nhất bây giờ là, chỉ có hỗn chiến, trong lúc hỗn chiến, áp sát đối phương, mới không sợ đối phương bắn lén! Bởi vì cách nhau quá gần, tốc độ lại nhanh, dưới sự thay đổi phương hướng, kẻ dùng súng đánh rất dễ ràng bắn vào chính bản thân mình!

Rất nhanh, ba tên đến muộn cả nam cả nữ, Phương Lôi, Lý Cường, Tào Nhận Bân vội vàng mặc chiếc áo hành động vào, đặc biệt là cô Phương Lôi đó trong lúc chạy nhanh, ngực trước phập phồng lúc lắc, quả thực như là không mặc nội y vậy, Diệp Thanh liếc mắt mộ cái, bất ngờ phát hiện, cô gái này chình là cô gái lúc trước bị hắn thôi miên, sở dĩ đến muộn, chắc là do sau khi bị mình thôi miên, ngủ sâu quá! Diệp Thanh lúc đó sau khi hỏi rõ chân tướng, không hề sát hại cô, chỉ khiến cô lâm vào trạng thái mê man mà thôi!

- Đi đi đi! Nhanh lên đi hành hạ mấy tên không nghe lời đó đến chết thì thôi!

- Nghe lời cũng phải hành hạ một chút!

- Tôi thấy, cậu cũng quá biến thái rồi đấy, bọn nghe lời đó hành hạ một chút thì có bõ bèn gì, muốn hành hạ thì đương nhiên là phải hành hạ mấy tên cầm đầu rồi! như thế mới có thể phát huy được tác dụng giết gà dọa khỉ chứ!

- Haizz, chẳng buồn tranh luận với ngươi, chỉ là thú thưởng thức của mỗi người không giống nhau mà thôi!

- Hì hì, lúc nữa, lão đây phải chọn mấy em nữ nô trong số nữ bác sĩ đó mới được!

- Lúc trước tôi nhìn thấy bốn con phạm nhân nữ, một con tóc ngắn mê người, ngũ quan tinh xảo, một con xinh như baby, thân hình khuôn mặt đều ngon tuyệt, có thể nói là xinh như yêu tinh, còn một con thì đôi môi mỏng cong tớn, cặp chân đẹp thon dài, còn có một con, trông có vẻ như thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý, chẹp chẹp chẹp, lão đây nhìn thấy mà chảy cả nước dãi, lần này vừa hay mượn cơ hội tóm lấy các em, sung sướng một trận thỏa thích!

- Mấy người con gái đó tôi cũng gặp qua, để lại một em cho tôi đi, cái em mà đầy đặn xinh như yêu tinh ấy là tôi thích nhất, quả là có cảm giác xác thịt!

- Để cái gì mà để, đây là tài nguyên cả nhà dùng chung, tôi chơi xong thì đến lượt cậu, cậu chơi xong lại đến lượt tôi!

Đám người hưng phấn mà hướng về phía mấy người Mã Tiểu Linh đang có mặt xông lên, Diệp Thanh nghe thấy quả thực tức giận đến mức như muốn nổ tung, bốn người con gái vừa nhắc đến lúc nãy, không chính là Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi, Trần Du với Ngô Viện Viện sao, mẹ kiếp, dám có ý đồ với người con gái của ông đây, còn nhổ ra một tràng ô ngôn uế ngữ, chỉ dựa vào điểm này thôi, là mày đã chết chắc rồi con ạ!

Vành tai Diệp Thanh động một cái, tính chuẩn khoảng cách, trong tầm bắn của ngân châm, lập tức hai mắt nhíp lại, khí lực tăng vọt, hét lớn một tiếng, tiếng vọng ầm vang rung động, cùng lúc đó, chân liền đạp lên tường, vách tường làm bằng gang đều biến thành một hố lõm lớn, sau đó thân hình tựa như sao băng bắn vụt ra ngoài, lại giống như phi long tại thiên, rắn độc xuất động, khí thế linh hoạt sắc bén, không thể địch nổi, hai tay mỗi tay đều cầm một nắm to ngân châm “xoạt” một cái liền phóng ra!

- Vù vù vù! Vù vù vù!

Những chiếc ngân châm dài nhọn tựa như mưa tên, bạo phát ra tiếng xé gió nặng nề, dựa vào thị lực của người bình thường thì khó có thể phân biệt được tốc độ nhanh đến mức nào cấp tốc bắn thẳng vào trong đám người!

Lập tức, bảy tám tên chạy đầu tiên bóng người đều nhao nhao thét chói tai rồi đổ rạp xuống, không có tên nào mà cổ họng không trúng châm, chết đắc kỳ tử! Mấy tên đàn ông lúc nãy khinh nhờn mấy người Mã Tiểu Linh, Ninh Não Nhi đương nhiên là những kẻ trúng chiêu đầu tiên, chết đến mức không thể chết lại!

Người con gái của Diệp Thanh, không cho phép bất kỳ một kẻ nào sỉ nhục!

Những kẻ còn lại nhao nhao hét lên sợ hãi né tránh, như có vụ nổ không bằng, có điều, lúc bọn họ phát hiện chỉ có mình Diệp Thanh, tức khắc liền trấn tĩnh trở lại, trong ánh mắt lóe lên một tia khát máu!

Liệt Cương đi sau cùng, không phải hứng chịu sự tấn công của ngân châm, lúc này trong con mắt dường như cháy ra lửa, vung tay lên, quát lớn:

- Lên hết cho ta, giết chết hắn!

Mấy tên sư đệ sư muội đó liền ào ào gào thét, như hổ như sói vồ lên, Diệp Thanh vui mừng không sợ, đạp mạnh lên bức tường, tăng thêm tốc độ, dường như chỉ trong chớp mắt đã xông vào đám người, cùng bọn họ ác đấu!

Liệt Cương liếc Diệp Thanh một cái, thầm nói, tên tiểu tử này cũng có bản lãnh phết, thân thủ cũng khá linh hoạt, chắc chắn đây là tên viện trưởng bệnh viện Ngân Hạnh lẻn vào thuyền, tên là Diệp Thanh, hừ hừ, dám giết thuộc hạ của lão đây, hôm nay lão cho mi biết thế nào là có đường đến mà không có đường về!

Cùng lúc đó, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tên Phương Lôi nhìn thấy thân hình của Diệp Thanh, lập tức liền tức đến run rẩy lẩy bẩy, cũng hét lên một tiếng chói tai, rút ra một con dao găm, phất phới lao lên!

Trong lòng cô có cơn thịnh nộ và nỗi uất hận vô tận, tuy rằng kỹ thuật thôi miên châm cứu của Diệp Thanh có thể khiến đối phương quên đi quá trình xảy ra của sự việc, nhưng những việc trước đó thì lại không thể nào quên được, lúc ấy, Diệp Thanh đè trên thân thể lõa lồ của cô, thân dưới nóng hừng hực cọ xát nơi đó của cô, quả thực như là muốn cắm vào trong, cái cảm giác “cưỡng hiếp” đó, cả đời này cô đều nhớ như in! Không giết tên này thì cô không nguôi hận!

Hơn nữa điều quan trọng nhất nhất là, không biết thằng ranh này sau khi đánh ngất mình, có thật là thực hiện cưỡng bức hay không, nói cho cùng, đối mặt với thân hình lõa lồ tuyệt mỹ của mình, rất ít thằng nào có thể chịu đựng được!

Nếu mà Diệp Thanh biết được suy nghĩ của cô, chắc là phải kêu oan thấu trời, anh đây đến sờ còn không sờ em đó, biết không hả!

Vù vù vù!

Diệp Thanh vững vàng bình tĩnh, hai tay mỗi tay nắm chắc một bó niết châm sắc bén, bay múa như bướm như ong, hắn của hiện tại, bất kể là thể lực, chân khí, hay tốc độ đều cao xa vời vợi so với những người đương có mặt, có điều, kiến nhiều thì cắn chết voi, đối phương suy cho cùng thì người đông thế mạnh, cùng một lúc lại có tận mấy cái nắm đấm với dao găm bay tới, căn bản là không đỡ hết được, cũng may là, mỗi một khắc trôi qua lại nghe thấy có người hét lớn rồi ngã xuống đất, đều là bị Diệp Thanh đánh thương hoặc là giết chết tại chỗ!

Đây cũng là vì hành lang nhỏ hẹp, thế mạnh người đông của đối phương không thể phát huy hết tác dụng, nếu không, Diệp Thanh nói không chừng chẳng chiếm nổi thế thượng phong!

Phịch

Một chân của Diệp Thanh đạp thẳng vào cổ của một tên đàn ông, đá bay tên này ra, đập vào hai tên khác, cùng lúc đó, nghe thấy phía sau có tiếng xé gió,biết ngay là có dao găm đang bay tới, không hề nghĩ ngợi, ngoảnh phắt đầu liền né thoát, ngay sau đó, đột nhiên quay lưng, vung cánh tay ra, liền bóp chặt lấy cổ họng của người phía sau đó!

- A, là ngươi!

Vốn dĩ, Diệp Thanh là muốn tiện tay vặn gãy cổ đối phương, nhưng liếc mắt một cái, không ngờ đó lại là cô gái lõa thân đại chiến với hắn, không khỏi nhất thời mềm lòng, nói cho cùng, mình đã lợi dụng người ta, từng có sự thân mật xác thịt không phải sao?

Chính là một lúc thất thần này, lập tức, bị người khác nện một quyền vào lưng, quả thực đến xương cũng sắp bị đánh gãy mất rồi, Diệp Thanh gầm lên một tiếng giận giữ, thẳng tay quăng một phát cô gái tên Phương Lôi đó ra tận chỗ xa, quay người một cước, hung hăng đá thật mạnh vào chỗ hiểm dưới thắt lưng quần của tên đàn ông lợi dụng cơ hội đánh lén hắn!

Lập tức, dường như có âm thanh của hàng loạt những quả trứng vỡ vụn, tên đàn ông đó co rúm người tự ôm chặt bản thân lại, hệt con tôm bay ra ra ngoài, đập thẳng vào tường, cả nửa ngày sau mới rơi xuống đất, không biết sống chết!

- Tiểu tử, ngươi đúng là đâm đầu vào chỗ chết rồi đấy!

Liệt Cương thấy chỉ trong chớp mắt, bọn sư đệ sư muội của mình đã tử thương đến bảy tám người, không kiềm chế được nữa, nhảy lên phía trước, bàn tay hung ác chảo long hướng về phía Diệp Thanh mà vồ đến!

Kình khí linh hoạt, chụp xuống đầu, giống như mãnh thú thời cổ đại đang vồ giết con mồi, những người xung quanh đều nhao nhao tránh ra!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK