Thực ra, những thành tích và sự trưởng thành của Diệp Thanh thì ai cũng biết rồi, chỉ có những số ít như Hoàng Húc Quân, Bạch Tinh, Phan Quảng Tự, lại còn Hà Phẩm Dật trước kia nữa chứ, đều quá coi thường cậu.
Chỉ nhăm nhăm xem khuyết điểm của người khác, không khi nào thấy được ưu điểm của họ cả, đó cũng là thói hư tật xấu của đại đa số người mà.
- Chào chủ nhiệm Diệp.
- Chủ nhiệm Diệp, cậu quả là quá lợi hại đó.
- Chủ nhiệm Diệp, chỗ tôi có một bệnh nhân tình hình có vẻ phức tạp, tôi có chút đắn đo không biết chẩn đoán thế nào, phiền cậu đích thân đến chỉ bảo một chút được không?
...
Cả một buổi sáng, Diệp Thanh đang sống trong sự nồng nhiệt của bạn bè đồng nghiệp, khiến cậu cũng có chút ngại ngùng, không dễ dàng gì làm hết những phần việc lớn, nên khó có thể trở về phòng làm việc của mình được, định pha cốc trà, rồi gọi một cuộc điện thoại cho Mã Tiểu Linh, hỏi cô ấy xem hiện tại có bận gì không, thì y tá Tiểu Tiên gõ cửa.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi có thể vào được không ạ?
Giọng của Tiểu Tiêu rất trong trẻo dễ nghe, mang chút kích động và lo lắng, đúng là cảm giác của người hâm mộ khi gặp thần tượng vậy.
- Vào đi.
Diệp Thanh cười rồi lắc đầu, thầm nghĩ, cái cô Tiểu Tiêu này, ở ngoài thì rất hoạt bát năng động, sao gặp mình lại sợ mình thế nhỉ? Mình cũng chẳng phải kẻ trộm cắp gì, cũng chẳng phải ăn thịt người, lẽ nào còn làm cái ấy với cô sao? Không biết chừng, đó là điều Tiểu Tiêu mong muốn ý chứ.
Chủ nhiệm Diệp, không hiểu trái tim con gái rồi.
- Hi hi, chủ nhiệm Diệp.
Tiểu Tiêu khẽ đẩy cửa, rồi chậm rãi bước vào, khuôn mặt cười tươi như hoa, môi đỏ răng trắng đều, cười vẻ ngượng ngùng nhìn Diệp Thanh, sau đó cười hi hi rồi quay người đóng cửa lại, rồi thong dong đi vào.
Sao nhiều cách đi như là muốn phô diễn những gì đẹp đẽ của cơ thể cho Diệp Thanh xem hay sao ý.
- Có chuyện gì không? Cô ngôi đi.
Diệp Thanh nhìn cô, không khỏi buồn cười rồi hỏi.
Tiểu Tiêu gật đầu như gà mổ thóc, nhưng không ngồi xuống, liếc thấy chiếc cốc trà không của Diệp Thanh trước mặt, vội cầm lấy quay người đi pha trà.
Không phải cô mới pha trà cho Diệp Thanh một hai ngày mà hầu như ngày nào cũng thế nên đã quá thông thuộc đường lối rồi, lúc đó rất tự nhiên mà lấy gói trà trong ngăn kéo ra, sau đó lấy nước nóng từ máy nước nóng cho vào cốc, lập tức, một cốc trà khói bay nghi ngút đậm mùi thơm trà bốc lên.
Vốn dĩ, uống trà cũng phải đơn giản như vậy, ít nhất cũng phải có vài cái cốc và cái ấm chuyên để pha trà, nhưng Diệp Thanh thì vẫn vậy, cứ sống đơn giản cho thanh thản.
- Cảm ơn cô.
Diệp Thanh cầm lấy cốc trà, khách khí nói.
- Đây là vinh hạnh của tôi mà.
Tiểu Tiêu pha cốc trà, cũng làm tâm trạng cô thoải mái hẳn, nhìn Diệp Thanh, hé miệng nói.
- Cô ngồi xuống đi.
Diệp Thanh chỉ vào chiếc ghế trước mặt, rồi nói với Tiểu Tiêu.
Tiểu Tiêu ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp, thực ra, tôi bị mọi người đẩy đến đây đấy ạ, bọn họ cứ ép tôi vào đây.
- Ha ha, có chuyện gì vậy? Không phải muốn tạo phản đó chứ?
Diệp Thanh nói đùa, thực ra, cậu đã sớm đoán được, nhìn kiểu dáng, chắc là Tiểu Tiêu đại diện cho mọi người đến để báo cáo tình hình, ai cũng nghĩ Tiểu Tiêu và mình có mối quan hệ tốt lắm ý.
- Sao có thể như thế chứ, chủ nhiệm Diệp, anh hài hước quá.
Tiểu Tiêu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên cũng lấy dũng khí nói:
- Chỉ cần có chủ nhiệm Diệp, chúng tôi đều sẽ không bao giờ tạo phản cả, anh nói gì thì tôi làm cái đó mà, à, chúng tôi làm cái đó chứ.
Tiểu Tiêu cảm thấy có gì ám muội quá, vội bỏ chữ tôi, thay vào đó là chúng tôi, nếu anh nói gì tôi sẽ làm cái đó, chẳng bằng mình nhận làm nữ nô của anh ấy sao? Vậy cũng xấu hổ lắm, Tiểu Tiêu nghĩ ngợi linh tinh, vẻ mặt đột nhiên ửng đỏ.
- Ha ha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi.
Nghe thấy thuộc hạ đều nhất mực trung thành, Diệp Thanh cũng rất vui mừng, đàn ông mà, nhiều khi hư danh cũng có lúc chẳng kém gì đàn bà đâu.
- Chủ nhiệm Diệp, anh thật sự lên chức viện trưởng chứ?
Tiểu Tiêu lấy hết dũng khí, vào vấn đề chính, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thanh, nhìn như vẻ mặt cậu mặt cái gì vậy.
- Nói thế nào bây giờ nhỉ, xem tình hình đi, đây là vấn đề của các lãnh đạo bệnh viện, không phải một hai người là quyết định được.
Diệp Thanh mỉm cười nói.
Nói thật, tuy cậu trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng số cổ đông đó dành được không được quang minh chính đại lắm, cậu còn nghĩ, có nên tặng hết số cổ phiếu đó cho Trương Hạo Bác không nữa, dù sao, bệnh viện lớn thế này, gần như một tay viện trưởng Trương gây dựng lên cả, mình chỉ là người qua đường mà lại ăn trái chín luôn, thì chẳng khác gì đám ăn trộm cả.
Tuy Thịnh gia ép bán, ép giá trị cổ phần xuống, nhưng dù gì cũng tốn kém, bản thân không tốn một binh tốt mà chiếm được 42% cổ phần, lại còn kiếm thêm của họ tám triệu tệ nữa chứ, cứ nghĩ là thấy xấu hổ rồi, tuy làm chuyện này không được chính đáng lắm nhưng cũng do bị ép, cũng chẳng còn cách nào khác, không thể để Thinh gia đè đầu cưỡi cổ mình được.
- Ha ha, chủ nhiệm Diệp, tôi biết rồi.
Tiểu Tiêu hi hi cười, rồi đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi bước ra cửa cũng quay lại liếc nhìn Diệp Thanh rồi cười cười.
- Cái cô bé này, biết cái gì chứ?
Diệp Thanh không hiểu, cầm cốc trà lên uống vài ngụm, rồi gọi điện thoại cho Mã Tiểu Linh.
Ngoài hành lang, Tiểu Tiêu bĩu bĩu đôi môi đỏ hồng như trái đào, thầm nghĩ, cái tên thần tượng này, thật chẳng thành thực gì cả, rõ ràng là sắp lên viện trưởng rồi, lại còn dấu diếm người khác nữa chứ, lại còn nói xem tình hình đã, không phải một hai người quyết định là được đâu, thử hỏi ngoài viện trưởng Trương và anh ra, còn ai có quyền lên tiếng nữa chứ? Cho dù không được làm viện trưởng thì ít nhất cũng phải làm chức phó viện trưởng, như vậy chẳng hay sao.
......
Gọi điện nói vài câu với Mã Tiểu Linh, hẹn trưa nay gặp nhau chỗ cũ, rồi cùng nhau ăn cơm, sau đó Diệp Thanh dùng chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi để xem y thuật thế nào.
Y thuật chi đạo, vô cùng thú vị, đặc biệt là người như Diệp Thanh y võ hợp bích, y thuật tiến bộ, công phu đương nhiên cũng tiến bộ theo, công phu tiến bộ, thì trong phương diện y thuật cũng lĩnh ngộ được nhiều.
Nói trắng ra, y thuật cũng là nghiên cứu cái mầu nhiệm của con người, mở ra những cái mầu nhiệm trên cơ thể con người, còn công phu, tương thông chút cũng có thể hỗ trợ y thuật rất nhiều, đó cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thanh chưa hề luyện tập qua võ nghệ mà võ nghệ lại có duyên với bản thân cậu thế chứ, ví dụ, lúc ở Cửu Long trại thôn Quý Gia Lĩnh, cùng tỉ thí y thuật với Quý lão thần y, nếu lúc đó không có chút công phu tại thân thì làm sao cậu có thể châm cứu với tốc độ thần tốc như vậy được chứ/
Đang chìm đắm trong bảo điện y thuật, thì cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Diệp Thanh cao giọng nói, thầm nghĩ, lần này lại là ai đến dò tin nữa đây? Lẽ nào vẫn là Tiểu Tiêu sao?
Cửa vừa mở, Diệp Thanh liền ngẩn người ra.
Chỉ thấy, một người có khuôn mặt chữ điền, đeo kính, thân hình nhỏ bé, tầm ngoài bốn mươi tuổi, mặt luôn tủm tỉm cười, nhìn có vẻ rất ôn hòa, bước vào, đó chính là phó viện trưởng Chư Quốc Bình.
Người này sau khi Dư Chính Khí chết, đích thân Trương Hạo Bác tuyển vào, cũng là một chuyên gia nổi tiếng, trước kia Diệp Thanh và hắn quan hệ cũng tốt, cảm thấy người này cũng khá ổn, nhưng đúng lúc quan trọng thì lộ ra bản tướng, lần bệnh viện Ngô Đồng đổi chủ, hắn lập tức trở mặt luôn, trước khi viện trưởng Trương rời khỏi vị trí thì hắn liền theo phe của Thịnh Tuấn Phong và Thịnh Triều Cẩm, nên Diệp Thanh liền có cái nhìn khác về hắn.
Cái tên này, không biết đến đây làm gì nữa? Không còn phỉa nói, chắc lại đến để nịnh bợ rồi đặt quan hệ với mình đây mày, Diệp Thanh bĩu bĩu môi, ánh mắt nhìn hẳn vẻ rất khinh bỉ.
Cái gã này không thể nghe hắn nịnh bợ, rồi cứ ai sắp lên làm lãnh đạo là hắn đặt quan hệ với người đó được, thầm nghĩ tên này ngày trước ở vị trí nào thì cho hắn về nguyên bản, lần này chắc chắn mình có quyền tài phán rồi, gì thì gì mình cũng là người có cổ đông cao nhất mà.
Tình hình của Chư Quốc Bình và Hoàng Húc Quân không giống nhau, Hoàng Húc Quân chỉ là một phó chủ nhiệm khoa bé xíu, bởi vì trước kia có thành kiến với mình nên mới thế, nhưng cái tên Chư Quốc Bình này, thân trọng trách phó viện trưởng, lúc bình thường thì không sao, khi viện trưởng Trương gặp họa là quay ra đã kích ngay, quả thực rất độc ác, nhân phẩm tương đối có vấn đề.
- Ha ha, chúc mừng, chúc mừng nhé, Tiểu Diệp à, cậu đúng là thiếu niên xuất anh hùng, không ngờ đơn thương độc mã mà đã đoạt được số cổ phiếu từ tay nhà họ Thịnh, tôi quả thực rất khâm phục.
Chư Quốc Bình vừa bước vào, mặt cười rất tươi, chẳng khác gì hoa cúc nở rộ cả, Diệp Thanh nhìn, thấy vẻ rất giả dối.
Mẹ kiếp, mi đến làm gì chứ? Lại còn gọi mình là Tiểu Diệp nữa chứ. Có người tự cao tự đại như mi sao? Đúng là đầu đất, bình thường thông mình lắm cơ mà, sao lần này ngộ tính lại thấp vậy, ngay cả tên Hoàng Húc Quân còn chẳng bằng nữa là.
Thực ra, Chư Quốc Bình cũng có khổ trung, hắn cũng có tuổi rồi, mà lại đi đặt quan hệ với mình, thì cũng là việc không dễ dàng gì rồi, lẽ nào để hắn phải gọi mình là anh Diệp, chủ nhiệm Diệp, hay là viện trưởng Diệp sao? Như vậy làm sao người ta gọi được chứ, ít nhiều cũng phải giữ thể diện chứ, nếu có trách cũng chỉ biết trách Diệp Thanh quá trẻ mà thôi, khiến người ta chẳng có mặt mũi gì mà gọi long trọng hơn được.
Lúc này, Hoàng Húc Quân rõ ràng là chiếm ưu thế hơn hẳn, dù sao, tuổi của hắn với Diệp Thanh cũng gần gần nhau, hạ thấp bản thân với Diệp Thanh thì cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.
- Tôi không phải thiếu niên mà là thanh niên.
Diệp Thanh trợn mắt lên, không vừa nói.
- Ha ha, đúng đúng, cậu là thanh niên.
Chư Quốc Bình không hề thấy khác lạ, cứ ha ha cười lớn, sau đó ngồi vào chiếc ghế đối diện với Diệp Thanh.
Hai tay Diệp Thanh đan vào nhau nói:
- Xin lỗi, không có thuốc và trà mời anh rồi.
- Không sao, không phải tôi đến tặng thuốc đâu, Tiểu Diệp à, cậu không hút thuốc tôi cũng biết mà.
Chư Quốc Bình xua xua tay, cười nói.
Diệp Thanh uống một ngụm trà lớn, lấy giọng nói:
- Không biết phó viện trưởng Chu đại giá quang lâm, có viện gì sai bảo không nhỉ?
- Lẽ nào cứ có việc mới đến đây sao? Anh em mà, trước kia quan hệ tốt thế mà, lại còn cùng nhau ăn uống nữa chứ, đúng không nào?
Chư Quốc Bình dùng những chuyện hoài cổ để mở đầu câu chuyện.
Diệp Thanh thản nhiên nói:
- Tôi rất bận, nếu anh không có việc gì, thì tôi cũng thất lễ vậy.
Diệp Thanh nói như vậy chẳng khác gì đuổi khách đi.
- Cậu...
Lập tức, Chư Quốc Bình có vẻ không hài lòng ra mặt.