- Bồi thường viện phí gì, Phan Quảng Tự loại người đó xứng đáng! Vô cớ đả thương người? Sao có thể! Là Phan Quảng Tự động thủ trước, Bác sĩ Diệp chẳng qua là tự vệ phản kích lại thôi!
- Đúng đúng đúng, mọi người chúng ta có thể làm chứng!
- Đúng vậy, Bác sĩ Diệp tính tình rất tốt, từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng, không như cái tên Phan Quảng Tự đó, cậy vào mình biết võ Karate, thường xuyên bắt nạt nhỏ yếu, còn móc bạn gái người khác ở góc tường, lần này bị đánh đáng đời!
Một Bác sĩ trẻ từng bị Phan Quảng Tự ức hiếp vỗ tay tỏ ý vui mừng.
- Bác sĩ Diệp giáo huấn rất được, sao không đánh thêm cho gã mấy quyền!
Một cô gái ngưỡng mộ suýt nữa bị Phan Quảng Tự câu mất bác sĩ cũng khen ngợi không ngừng.
Một y tá cực kì sùng bái Diệp Thanh trong lòng còn sợ hãi nói:
- Một quyền có thể đánh đến bán sống bán chết, đánh thêm mấy quyền nữa, Bác sĩ Diệp e rằng phải ra hầu tòa .
- Choáng, sợ như chuột thế còn đánh cái gì nữa? Đánh chết, đánh tàn phế mới tốt!
- Đúng vậy, đánh nhau phải như Bác sĩ Diệp, muốn đánh cho đối phương cả đời phải nhớ, mãi mãi không dám trêu chọc người khác.
- Đúng vậy, đánh cho gã đến mẹ đây cũng không quen, vừa thấy cô thì đi đường vòng mà đi.
- Củ chuối thật, các người đám này tàn bạo quá, xấu hổ vì đã làm bạn với các người.
- Thiết, giả chính nhân quân tử, anh chơi các trò đó không phải cũng là đánh đánh chém chém sao?
Tuy Diệp Thanh sớm bỏ đi, nhưng thính lực hắn rất nhạy cảm, những bàn luận này tất nhiên cũng truyền vào tai hắn, lập tức buồn bực , thầm nghĩ, về sau e rằng sẽ truyền ra một tên xấu “ bác sĩ bạo lực”? Đều trách lũ giặc kia luôn đến trêu ngươi mình, khiến mình không chịu được ra tay, làm ảnh hưởng đến hình tượng thần y hoàn mĩ của người cứu nhân cứu thế giới ngày tận thế.
ôi, anh thầy thuốc nho nhã lễ độ này, từ trước đến giờ đều lấy đức để phục vụ người! luôn luôn lấy y thuật để cứu người lấy y đức để phục người.
- Hôm nay anh lại đánh nhau với người khác?
Sau khi tan làm, Diệp Thanh đợi Mã Tiểu Linh ở cửa Khoa cấp cứu, đối phương vừa thấy hắn, câu đầu tiên là hỏi như vậy.
Khiến cho Diệp Thanh xấu hổ, day day mũi, ngượng ngùng nói:
- Điều đó bị em biết rồi à ?
- Đâu chỉ em biết, toàn bộ Bệnh viện Ngô Đồng đều đang lan truyền rồi! Đều nói anh Diệp Thanh anh dũng vô địch, võ công rất giỏi, là một công phu thần y!
Mã Tiểu Linh tức giận lườm hắn, nói thầm, người này nho nhã, cả mặt rất thật thà, sao có thể gây chuyện thị phi vậy? dường như lần đầu tiên thấy hắn, hắn ở bên ngoài bệnh viện đánh nhau.
- A , không phải là “ bác sĩ bạo lực”, cũng không phải tên xấu là “ công phu thần y” ?
Ha ha, tên này cũng có vài phần uy vũ!
- Đó, cũng là anh dũng!
Diệp Thanh vui vẻ chẳng biết xấu hổ nói.
- Choáng , nói anh béo, anh còn vui sao? Xấu đẹp?
Mã Tiểu Linh không vui nói. Tuy nữ nhi đều kì vọng vào người đàn ông củ mình là là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nhưng anh đánh nhau, còn đánh đồng nghiệp, nếu để ba mẹ mình biết được, nhìn hắn ra sao? Ba của mình la Phó viện trưởng Bệnh viện Nhất Trung Phù Liễu , từ trước đến nay đối nhân xử thế rất tốt, ghét nhất là học sinh hư ẩu đả đánh nhau!
Diệp Thanh vội vàng cam đoan:
- Về sau nhất định không đánh nhau nữa!
- Tin anh mới lạ!
Mã Tiểu Linh lườm hắn, con mắt tinh nhanh, dạt dào như nước băng, nhìn thái độ ngoan ngoãn nhận sai của Diệp Thanh, không kìm nổi “ cười khúc khích”.
- Ha ha, tối nay mời em đi ăn!
Diệp Thanh mời nói.
- Yêu, ăn chơi thoải mái một đêm mới về!
Mã Tiểu Linh vô cùng vui vẻ.
Diệp Thanh day day mũi:
- Coi những lời này, coi như anh rất keo kiệt lắm.
- Anh vốn rất keo kiệt mà!
Mã Tiểu Linh hờn dỗi một tiếng, vác vai túi đi lên phía trước vài bước, bỗng nhiên quay đầu nói:
- Hôm nay là sinh nhật của em!
- Hả?
Diệp Thanh lập tức xấu hổ, vỗ trán, hối hận không ngừng, nói thầm, coi cái đầu heo của mình, yêu người ta lâu như vậy rồi, không ngờ ngay cả sinh nhật của người ta là ngày nào cũng không quan tâm, khó trách trước kia không có bạn gái? Ai ya, cũng là Tiểu Linh coi trọng mình!
- Được rồi, được rồi, anh không phải giải thích nữa, em hiểu mà.
Mã Tiểu Linh vẻ mặt thông cảm nói.
Diệp Thanh ngỡ ngàng hỏi:
- Em hiểu gì cơ?
Mã Tiểu Linh nén cười nói:
- Tình cảm của anh, trước đây chưa yêu ai !
- Choáng, làm ra vẻ như trước đây đã từng yêu rồi.
Diệp Thanh chịu đả kích.
- Anh , anh chưa từng yêu, nhưng anh có lí luận tri thức! không giống em, ngốc nghếch!
- Thiết!
Diệp Thanh nhướn mày, muốn quàng vòng eo nhỏ nhắn của Mã Tiểu Linh , Mã Tiểu Linh vội chốn chạy, cô là kiện tướng thể thao, chạy rất nhanh, Diệp Thanh không ngờ không tóm được, lập tức cười ha ha đuổi theo, tất nhiên không thể vô lễ với cô, nhiều người như vậy, sao không biết xấu hổ chứ.
- Đi ăn ở đâu?
Lên xe rồi, Mã Tiểu Linh vừa mở động cơ, thắt dây an toàn vừa hỏi Diệp Thanh.
- Ừ, tùy em!
Diệp Thanh đáp.
- Là anh mời em ăn mà?
Mã Tiểu Linh tức giận lắc lắc đầu, đôi mắt to nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
- ách, nào đi ăn món tây nhé. Anh thấy trên đường Hồ Tân mới mở một tiệm tây “ cây nấm nhỏ, cảm thấy môi trường cũng không tồi!
Diệp Thanh nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ ra một địa điểm.
- Anh ăn ở đó chưa? Đi cùng ai?
Mã Tiểu Linh con mắt nhanh nhạy lộ ra vài tia bỡn cợt, cười nói.
Cô xinh đẹp thướt tha mĩ lệ, động lòng người, mái tóc đen nhánh mềm mại như lụa, quả thực so với Audrey Hepburn cũng đẹp hơn vài phần.
Diệp Thanh vô tình liếc cô một cái, có chút ngẩn ngơ, lúc này thề thốt phủ nhận:
- Không có, không có, anh nào đã đi, chỉ đứng từ bên ngoài xem qua thôi!
Trong lòng liền hơi sợ, nghĩ rằng từ trước tới giờ mình chưa bao giờ đi ăn cơm tây, đến lúc đó không thể làm trò cười trước mặt Mã Tiểu Linh, vậy thật xấu hổ!
- Vậy được, anh chỉ đường, ngồi xong chưa!
Mã Tiểu Linh trên tay thao tác điều khiển, nhấn ga đạp, xe liền tiến ra ngoài, xe của cô là loại điều khiển tự động, nhưng cô thích dùng tay điều khiển một chút.
Quán tây cây nấm nhỏ vì mới khai trương, trang hoàng rất lãng mạn, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh chọn chỗ gần cửa sổ, có thể quan sát được toàn cảnh đêm của Đông Hồ, ánh trăng như lân lân như sóng nước, dường như cách xa trần thế huyên náo, khiến cho người cảm thấy đặc biệt yên tĩnh, ấm áp, có rất nhiều tình ý!
Hai người gọi rất nhiều món, bit tết tất nhiên không thể thiếu, bit tết thăn bò của cửa hàng này đặc biệt ngon, Diệp Thanh ăn xong không ngớt khen, còn có canh đuôi bò cũng rất tuyệt, đuôi bò rất mềm, vừa ăn thì đã trôi luôn, nước dùng cũng vô cùng đậm đà, nhè nhẹ mềm mềm, khiến người cảm nhận được hương vị, còn có bánh tráng thịt bò cũng ngào ngạt hương thơm, hương vị đó khiến người càng muốn ăn thêm.
Bánh mì chiên nấm bơ, còn được tô thêm tương đặc chế rất ngon! Thêm một tầng là tôm nõn phủ tương trứng cá khiến cho miệng người chảy nước miếng, suýt chút cắn bay đầu lưỡi.
Ừ, món canh môi cá tuyệt nhiên không có vị tanh, còn có mùi sữa nhè nhè, thực không tồi. Canh nấm rơm dùng dạng cao mà thành, tươi mát thanh nhã. Còn có bánh kem ý, cá tuyết ngân, Pizza hải sản, hoa quả dầm … Bảy tám món ăn xong hai người cơm no rượu say, bụng no nê căng tròn quả thực đủ chết!
Còn rốt cuộc mọi lo lắng của Diệp Thanh là vấn đề tay trái cầm dao, tay phỉa cầm dĩa, quả thực là truyện cười, anh đến là để thưởng thức nhé, muốn ăn thế nào thì ăn như thế, còn để ý đến ánh mắt của người khác? Hắn vốn tính tình hào phóng, sau đó càng vui mừng, dao dĩa tùy tiện cầm, mà Mã Tiểu Linh lại tính tình thoáng, cũng không quản hắn rốt cuộc lễ nghi đúng hay không, hai người ăn rất vui vẻ, nói chuyện rất sảng khoái, thỉnh thoảng nổ ra những trận cười vui.
Không ít người xung quanh ghen tị thỉnh thoảng liếc nhìn hai người.
Một gã độc thân người nước ngoài ngồi ở đó ăn cơm trông thấy liền trào dâng nỗi nhớ quê vô tận, nghĩ đến năm đó, mình và bã xã cũng như thế, đáng tiếc, vì cuộc sống mưu sinh, xa xôi chạy đến Trung Quốc, ngay cả con gái bảo bối ba tháng cũng chưa gặp rồi!
Dùng cơm xong, hai người liền đi xem phim! Hứa hẹn mà, dù sao Diệp Thanh các chiêu yêu đương rất thấp, chỉ nghĩ được vài chiêu như vậy, Mã Tiểu Linh chỉ khẽ cười, tùy hắn điều khiển.
Tục ngữ nói, con gái xem phim, phim có hay hay không cũng không sao, quan trọng là đi cùng ai! Bộ phim “kim lăng thập tam sai “ này dù rạp chiếu phim chiếu Mã Tiểu Linh đã xem rồi, hơi chút nặng nề, có chút bi thương không phải là phim văn nghệ thích hợp để nói chuyện tình cảm nhưng vẫn như trước xem thấy có mùi vị mùi mẫn, đến sau không nén nổi lại rơi lệ, Diệp Thanh cũng không ngừng thổn thức không ngừng, vội vàng đưa khăn tay.
Nói thật, bộ phim này tuy hay, nhưng hắn hối hận! anh không dễ dàng mới chọn được góc khuất, còn là chỗ ngồi bầu bạn tình yêu, chuẩn bị sờ sờ Mã Tiểu Linh, tốt nhất là đem nàng đi xử, đến rạp chiếu phim để kích thích tình cảm? sao, toàn bộ đều bi phẫn như vậy, khiến người ta làm sao nói yêu đương được! rạp chiếu phim đặc biệt gì, buồn ói!
Ra khỏi rạp phim, Diệp Thanh thấy mắt của Mã Tiểu Linh đều khóc đỏ mắt, lập tức tức giận bất bình! Chuyện này làm ngay cả một chút cảm xúc cũng không có! ừ, lần sau xem phim, nhất định phải chọn đúng phim, đặc biệt là loại nồng ấm, có giường, có hôn nhau, như thế mới có thể thiên lôi câu động đất hỏa ?
- Ha ha, thời gian không còn sớm nữa, muốn em đưa anh về không ?
Mã Tiểu Linh lau khô nước mắt, nín khóc, mỉm cười, nói.
Diệp Thanh lập tức buồn bực:
- Lời này phải là anh nói mới đúng chứ?
Mã Tiểu Linh nói:
- Ai bảo anh không có xe chứ? Mỗi lần đều để phái nữ tiễn.
Diệp Thanh liền nghĩ, không phải vậy chứ, đã làm nửa ngày tình cảm của chính mình là công tử bột, ăn cơm nát.
- ách, vài ngày nữa anh đi thi lấy bằng, sau đó mua xe!
- Anh có tiền không ?
- Tất nhiên là có rồi, không sợ nói với em, anh ở tỉnh ơ công ty! Lập tức kiếm được khoản lớn!
Diệp Thanh không khỏi nói rắn.
- Thật không ? vậy Tổng giám đốc là ai? Ai xử lí mọi việc trong công ty giúp anh?
Mã Tiểu Linh chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng trong cực kì, vẻ đẹp như một khối ngọc bích trong suốt, hỏi.