Nhan Tuyết Khâm rất ngạc nhiên đón lấy, mở ra xem. Đột nhiên thấy tai mình nóng nóng, thấy trên giấy viết:
"Đơn thuốc: đan sâm 12g, hồng hoa 6g, phục linh 15g, hạ cô thảo 1 g, hải tảo 15g, côn bố 15g, tam lăng 10g, diên hồ sách 10 g, sài hồ 10g, đương quy 10g, nga thuật 10g, quế chi 10g, chế xuyên sơn giáp 10g, chế nhũ hương 10g, chế một dược 10g, sinh mẫu lệ 20g. Cách dùng: sắc nước uống ngày ba lần, mỗi lần một thang.
Công hiệu: thông khí hoạt huyết, thông tán ứ máu. Chủ trị ứ máu, u xơ tử cung.
Diệp Thanh nói:
- Lần này chó ngáp phải ruồi, làm bừa mà giữ được mạng cho chị, nhưng dù sao đây cũng là bệnh, không tốt cho sức khỏe. Đơn thuốc này là của tổ truyền. Kiên trì uống ba tháng thì có thể khỏi bệnh.
- Cảm ơn anh!
Nhan Tuyết Khâm ngượng ngùng nói
- Đơn thuốc gì thế? Cho tôi xem đi.
Tần Lam giơ tay định giật lấy nhưng Nhan Tuyết Khâm đã nhanh tay rút lại, giấu vào trong túi.
- Được lắm, em Tuyết, đến tôi mà em cũng giấu, thật chán quá đi!
Tần Lam ra vẻ không hài lòng nói, trong lòng cũng rất tò mò, không biết rốt cục đó là đơn thuốc gì nữa.
Nhan Tuyết Khâm cười đáp:
- Con người cũng phải có chút... chứ
Tần Lam nhìn Diệp Thanh đầy ẩn ý:
- Phải, là bí mật của em với bác sĩ Diệp!
- Này Lam, nói linh tinh cái gì thế hả?
Nhan Tuyết Khâm hơi giận, nhìn cô giận trông càng duyên dáng hơn.
Tần Lam khẽ mỉm cười, đang định đùa thêm mấy câu nữa thì có một đám người đi tới.
- Chú Tần, chú An, chú Thịnh, chú Tô!
Trương Hạo Kiệt chào hỏi một hồi. Diệp Thanh đứng ngây ra nhìn, là một loạt các vị lãnh đạo của thành phố tới.
- A ha, Hạo Kiệt, cháu cũng ở đây sao? Ồ, quên mất Tiểu Tần và Tiểu Nhan là bạn cùng học nhỉ.
Thị trưởng An Đông Phóng cười ha hả nói.
Những người khác cũng lần lượt chào hỏi Trương Hạo Kiệt.
- Tiểu Diệp, cháu cũng ở đây sao?
An Đông Phóng nhìn thấy Diệp Thanh, giọng vừa khách khí vừa thân thiết.
Tô Chấn vỗ vai Diệp Thanh, cười nói:
- Diệp Thanh, giỏi lắm!
Tần Ưu Quốc và Thịnh Triều Huy lạnh nhạt nhìn Diệp Thanh, gật đầu chào một cái rồi tất cả đi tới bên giường Nhan Tuyết Khâm, ân cần thăm hỏi.
- Tiểu Nhan à, cháu có còn thấy khó chịu ở đâu không?
Tần Ưu Quôc mỉm cười, hỏi han rất ân cần.
- Cháu vẫn khỏe, chắc cũng sắp bình phục hòan toàn rồi ạ, cảm ơn bí thư Tần đã quan tâm!
Nhan Tuyết Khâm nói rồi, có ý lễ phép, muốn ngồi dậy. Nói gì đi nữa, người ta cũng là lãnh đạo lão thành của thành phố. Tuy là chức vụ thấp hơn bố mình nhiều nhưng ít ra cũng phải giữ thể diện một chút chứ, đây là phép lịch sự tối thiểu mà.
Tần Ưu Quốc vội vàng ngăn lại, nói:
- Không phải ngồi dậy, không phải ngồi dậy đâu. Cháu cứ nằm đi!
Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn thấy mát mặt bội phần.
Tiếp đó, mấy người nhìn nhau, rồi người nào người ấy đem quà ra tặng. An Đông Phóng tặng một bó hoa, Tô Chấn tặng một giỏ trái cây, còn Tần Ưu Quốc và Thịnh Triều Huy thì tặng một món quà được bao gói cẩn thận. Xem ra thì có vẻ là một sản phẩm chăm sóc sức khỏe rất đáng tiền.
Nhan Tuyết Khâm vội vàng ngồi dậy, đẩy trả nói:
- Thế này sao được? Hoa và trái cây cháu xin nhận. Còn những quà quý giá thế này cháu tuyệt đối không thể nhận. Nếu để cha cháu biết, cha cháu sẽ trách mắng cháu mất.
Tần Ưu Quốc xua tay nói:
- Tiểu Nhan à, đây không phải là quà công gì cả. Là quà bọn chú tự mua, thể hiện chút thành ý thôi mà.
Thịnh Triều Huy cười nói:
- Quà cũng chẳng đáng giá gì, chỉ mất chút tiền nhỏ, cho dù cha cháu có biết cũng sẽ không trách cháu đâu.
Trước đây Thịnh Triều Huy từng làm thư kí cho Nhan Sâm Đương, mấy thứ này đối với tập đoàn thương nghiệp Thịnh gia mà nói, cũng chẳng đáng gì thật.
Thị trưởng An Đông Phóng và thư kí ủy ban Chính Pháp Tô Chấn không nói gì. Hai người họ, kẻ mua hoa, người mua trái cây, tiểu thư Nhan đã nhận rồi, đâu còn cần khuyên bảo gì nữa. Trong lòng cười thầm, đã bảo đừng mua gì đắt quá, không chịu nghe cơ, giờ thì hay rồi nhỉ, xấu hổ chưa! Haha.
Bàn tay mềm mại của Nhan Tuyết Khâm như thêm sức mạnh, đẩy trả quà về:
-Vậy thì cháu càng không dám nhận. Các chú tới thăm cháu, cháu đã vinh dự lắm rồi, phải cảm ơn các chí rồi. Sao cháu có thể khiến các chú phải tốn kém được ạ.
Tần Ưu Quốc và Thịnh Triều Huy lại cố khuyên một lần nữa, Nhan Tuyết Khâm vẫn nhất quyết không nhận. Hai người kia chẳng biết làm thế nào, đành bỏ cuộc.
Diệp Thanh đứng bên nhìn, cũng có chút cảm nhận khác về Nhan Tuyết Khâm, cảm thấy kính phục hơn vài phần. Con nhà danh giá, ấy vậy mà nhất quyết không chịu nhận mấy thứ quà đắt tiền. Một việc đơn giản như thế nhưng nhiều người không làm nổi.
An Đông Phóng nói:
-Tiểu Nhan à, cháu cố gắng nghỉ ngơi đi nhé. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ tới tìm Diệp Thanh. Y thuật cậu ấy khỏi chê, là thần y có tiếng của thành phố Phù Liễu đấy, cháu không cần phải khách khí với cậu ấy.
Nói xong câu này như thể đã coi Diệp Thanh là người của mình vậy, khiến cho Tần Ưu Quốc nghe xong càng thấy khó chịu.
Tô Chấn nói thêm:
-Y thuật của Diệp Thanh thần kì, người khác có học cũng không được, có cậu ấy thì bệnh của cháu sẽ sớm hồi phục thôi tiểu Nhan ạ!
Nhan Tuyết Khâm ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh. Không thể ngờ một người trông mặt mũi bình thường thế này mà lại có danh tiếng lớn đến thế. Đường đường là thị trưởng với cả bí thư ủy ban Chính pháp mà cũng nói giúp cho anh ta, lại còn khen ngợi là có năng lực nữa chứ.
Nói rồi, mấy vị lãnh đạo chào tạm biệt ra về.
Diệp Thanh len lén kéo Trương Hạo Kiệt ra hỏi:
-Này, cô tiểu thư Nhan này là người thế nào? Sao mấy ông lãnh đạo thành phố đến thăm hỏi mà cứ giữ ý thế, lại còn có vẻ rất thân thiết nữa?
Trương Hạo Kiệt cười ha hả đáp:
-Tôi còn tưởng cậu thân thiết với cô ấy lắm cơ. Thì ra đến xuất thân ra sao cậu cũng không biết à. Ồ, tôi quên mất, Tuyết Khâm cô ấy vốn không thích thổi phồng thân thế của mình.
Diệp Thanh hỏi:
-Thế rốt cục là người thế nào? Con gái tỉnh trưởng sao?
Trương Hạo Kiệt thừa nước đục thả câu nói:
-Cũng gần đúng rồi, chỉ hơi sai một chút.
Diệp Thanh hỏi tiếp:
-Là con gái bí thư tỉnh sao? Hay bồ nhí?
-Tôi chết đây, đến bồ nhí mà ông cũng nghĩ ra được, tôi phục ông quá đấy!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Diệp Thanh từ biệt Trương Hạo Kiệt, Tần Lam và Nhan Tuyết Khâm, rồi đi về phòng Mã Tiểu Linh. Giờ khu vực cách li đã được gỡ bỏ, bệnh nhân được đưa về các phòng bệnh. Những bệnh nhân bệnh nhẹ đã được xuất viện. Khoa cấp cứu không còn đông đúc nữa. Thêm nữa giường phòng cấp cứu giá đắt hơn giường thường rất nhiều, người thường cũng chẳng ai muốn nằm.
-Ơ, Tiểu Tĩnh, đi đâu thế này?
Bất ngờ, hắn gặp ba người Diệp Tĩnh, An Tiếu Trúc, Hàn Nhạn Băng đi từ cầu thang ra.
-Anh
Diệp Tĩnh vội chạy lại, cười hi hi, nói:
-Em tới thăm anh. Lần này thì anh uy phong lẫy lừng rồi!
-Haha, đứng giữa cái sống với cái chết, uy phong cái gì hả!
Diệp Thanh nhìn An Tiếu Trúc, trong lòng nghĩ, cô ta đến đây làm gì? Lẽ nào cũng tới thăm mình, haha.
-Em tới thăm chị Tiểu Linh!
An Tiếu Trúc đọc được lòng hắn, khinh khỉnh nói.
-Ồ!
Diệp Thanh hơi thất vọng, dẫn ba người đi vào phòng làm việc của Mã Tiểu Linh.
Diệp Thanh, Diệp Tĩnh dẫn đầu, An Tiếu Trúc buồn bực đi phía sau, Hàn Nhạn Băng đi sau cùng. Vốn dĩ thì cũng chẳng có việc gì đến hắn. Chẳng qua là Diệp Tĩnh cùng đi với chị họ nên đương nhiên hắn có cớ để đi theo. Đúng là cơ hội tốt để hắn tiếp cận Diệp Tĩnh. An Tiếu Trúc đâu còn cách nào, đành phải đưa tên ngốc này theo.
-Anh, anh không bị nhiễm bệnh đấy chứ? Em nghe nói một mình anh lao vào nguy hiểm cứu mọi người. Em sợ chết đi được. Bố mẹ và anh cả gọi điện thoại tới, em đều bảo anh không sao để mọi người khỏi lo lắng.
Diệp Tĩnh ríu ra ríu rít nói, thấy Diệp Thanh bình an vô sự, danh tiếng lẫy lừng thì phấn khích vô cùng.
-Nha đầu. Em có hiểu chuyện không đấy. Anh là người thế nào nào, có thể nhiễm bệnh được sao?
Diệp Thanh cười nói, trong lòng cũng thấy mình may mắn. Lúc ấy vì vội cứu Mã Tiểu Linh, mấy đồ cách li cũng không kịp mặc, cứ thế ở trong đó lâu thế mà không sao. Đây đều là nhờ công Thương lê chân khí. Có chân khí bảo vệ nên sức đề kháng và miễn dịch mới mạnh thế, những virut thông thường không cách gì xâm nhập được.
-Anh, anh biết không bây giờ trên mạng đang sôi sùng sục chuyện của bệnh viện Ngô Đồng, chỗ nào cũng thấy tin luôn.
Diệp Tĩnh nói.
-Ồ, sao lại thế? Mấy hôm nay anh bận cứu người, không có thời gian lên mạng.
Diệp Tĩnh nói:
-Đầu tiên không biết ai đó viết một bài lên diễn đàn, đến số người cụ thể rồi danh tính ra sao họ cũng biết. Bài viết này vừa ra, trong vòng ba giờ đồng hồ đã có mấy triệu lượt người kích vào xem. Xong còn được đưa sang các diễn đàn khác nữa cơ. Tuy sau đó đã bị gỡ xuống nhưng tin tức đã được truyền ra ngoài, thế là tin đồn nổi khắp nơi. Lúc đó em còn lo không được gặp anh cơ. Nhưng sau đó nghe tin anh vượt qua được nguy hiểm, tiêu diệt được virut, em và An Tiếu Trúc ra quán Inte làm rõ mấy tin đồn đó rồi.
Hàn Nhạn Băng chạy lên phía trước nói xen vào:
-Có cả công của em, em cũng đăng bài. Anh Thanh, anh lợi hại thật đấy! Đứng trước sự thật nhưng tin đồn vô căn cứ bị đá bay, còn anh Thanh, danh tiếng truyền khắp thiên hạ.
Diệp Tĩnh trừng mắt nhìn hắn. Hàn Nhạn Băng lập tức lui về sau, không dám ba hoa, nịnh hót nữa.
-Anh, lần nay may có Tiếu Trúc. Không phải cô ấy báo cho em, em cũng không biết bọn anh xảy ra chuyện lớn vậy.
Khuôn mặt xinh xắn của An Tiếu Trúc nóng bừng, nói:
-Là em nghe chị Tiểu Linh đổ bệnh nên mới biết đó chứ.
Diệp Tĩnh và Hàn Nhạn Băng nhìn Tiếu Trúc ngạc nhiên. An Tiếu Trúc trong lòng thấy hối hận. Làm gì thế không biết. Giải thích lại thành ra che dậy. Mình nhiều lời thế làm gì không biết. Nếu để tên xấu xa kia biết mình quan tâm đến hắn không phải mất mặt lắm sao.
...
-Chị Tiểu Linh!
-Ơ kìa, sao các em lại tới đây? Hôm nay không phải đi học à?
Mã Tiểu Linh vừa nhìn thấy An Tiếu Trúc còn cả em gái Diệp Thanh nữa thì vui mừng lắm, vội vàng mời họ ngồi.
-Chúng em xin nghỉ ạ!
An Tiếu Trúc ngồi trên giường, thân mật kéo tay Mã Tiểu Linh, cười hi hi đáp.
Diệp Tĩnh thì ngồi ở cái ghế đặt đầu giường. Hàn Nhạn Băng và Diệp Thanh không có chỗ ngồi, đành đứng bên.
Rồi mấy người trò chuyện rôm rả. An Tiếu Trúc giới thiệu người em họ Hàn Nhạn Băng.