- Cậu làm gì thế?
- Mã Tiểu Linh hiếu kỳ hỏi.
- Không, không có gì.
Mặt Diệp Thanh có chút ửng đỏ, rất ngượng ngùng, chuyện đó không nói vẫn hơn, nếu nói ra thì khó xử lắm.
- Không hiểu ra sao cả.
Mã Tiểu Linh khẽ nói, rồi bỗng nghĩ ra cái gì đó, giống như Diệp Thanh, tự nhiên ửng đỏ mặt, trong bụng nghĩ vừa tức vừa buồn cười, đưa mắt nhìn Diệp Thanh rồi quay người rời đi.
Diệp Thanh bỗng ngẩn người ra: mình cũng đâu có lỗi gì chứ, đều là do công việc thôi mà.
- Hừ, tên tiện nhân, sao cô ấy lại nhìn hắn với ánh mắt quyến rũ như vậy chứ.
Bên kia, Hà Phẩm Dật tức chết đi được, phủi tay dậm chân mà đi.
Người đẹp vẫn là người đẹp à, cứ nháy mắt thoải mái với ai đó, cũng gây ra mâu thuẫn giữa hai tình địch. Cổ nhân đã từng nói, hồng nhân là mối họa bên người, quả không sai chút nào.
- Bác sĩ Mã, đợi tôi chút, đi nhanh vậy làm gì chứ.
Diệp Thanh vội chạy theo, lúc tới cửa khoa cấp cứu mới đuổi kịp Mã Tiểu Linh, rồi hai người sóng vai bước vào.
Vừa bước vào, rồi bị mọi người vây lại.
- Tiểu Diệp à, sự việc giải quyết thế nào rồi? Không bị khai trừ chứ?
- Đúng đấy, Tiểu Diệp, viện phó Dư nói gì thế?
- Diệp Thanh, bác sĩ Mã, chúng tôi đang tụ tập để đến phòng viện phó Dư để nói đỡ cho hai người.
- Chị Tiểu Linh, rốt cuộc là thế nào? Nói gì đi chứ, bọn tôi cũng đang lắng nghe mà.
- Diệp Thanh, nếu cậu bị khai trừ, tôi cũng không làm ở đây nữa.
Lý Tiểu Miêu mắt đỏ lòe, khẽ nói.
...
Trong lầu cấp cứu, Lão Trịnh, bác sĩ Cao, Lý Tiểu Miêu, còn rất nhiều y tá, bệnh nhân đều vây quanh hai người họ hỏi han rốt cuộc thế nào.
Diệp Thanh nhìn những khuôn mặt quen thuộc, nghe thấy những lời quan tâm tới mình, suýt nữa thì ứa nước mắt ra, quả thật rất cảm động.
Không ngờ làm nghề này cũng dễ bị hiểu lầm quá.
Lý Tiểu Miêu nói:
- Thế nào rồi, Diệp Thanh? Cậu đừng khóc nữa, viện phó Dư quả thật sẽ khai trừ cậu khỏi bệnh viện sao?
Lão Trịnh khua tay, kiên quyết nói:
- Như vậy không được, chúng ta cùng đến phòng viện phó Dư để nói lí lẽ nào.
Bác sĩ Cao nói:
- Đúng đó, bệnh viện sao lại làm thế chứ, không biết trắng đen tốt xấu thế nào mà tự tiện khai trừ người khác vậy.
- Mẹ kiếp, cái mụ thiếu phụ kia quả cũng lằm trò cơ, đã đuối lí còn không chịu buông tha người khác, khiến bác sĩ Tiểu Diệp của chúng ta phải mất việc.
Một bệnh nhân đứng một bên nói lớn lên, không chỉ người trong cuộc thấy vô lí ngay cả người ngoài cuộc còn thấy khó chịu thay.
- Bác sĩ Diệp, đừng lo lắng quá, nếu không thể làm việc tiếp nữa, có thể làm ở bệnh viện khác mà, những người tài như cậu, đi đến đâu mà không tìm được việc chứ.
Một bệnh nhân hơn ba mươi tuổi an ủi nói.
Diệp Thanh đang định nói, mình tài năng như này thì đến đâu chẳng tìm được việc.
Thấy đám người đang định đi tìm viện phó Dư để nói lí lẽ, trong lòng Mã Tiểu Linh thấy vui vui, thầm nghĩ: thật không ngờ, tên Diệp Thanh này, xem ra cũng nhiều người quý mến ra phết, xảy ra chuyện này mà ai nấy đều đứng về phía cậu cả, thật là đáng quý.
- Ha ha, mọi người không phải lo lắng nữa, Diệp Thanh không sao rồi.
Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh khóc mắt đỏ lòe, chắc không nói được lên lời nên cười và giải thích với mọi người:
- Vốn dĩ, viện phó Dư muốn giải hòa với thiếu phụ kia nên dự định khai trừ Diệp Thanh khỏi bệnh viện, nhưng đúng lúc quan trọng nhất, thì vị viện trưởng yêu quý của chúng ta xuất hiện, đã nói cho thiếu phụ kia phục và hóa giải nỗi oan ức cho Diệp Thanh rồi.
- Á, vậy thì tốt quá rồi. Vậy bác sĩ Mã có biết viện trưởng Trương làm thế nào để thuyết phục thiếu phụ kia không?
Một bệnh nhân đứng bên cạnh rất hiếu kỳ hỏi.
Mã Tiểu Linh lắc đầu nói:
- Cái này tôi không rõ lắm, hình như viện trưởng Trương gọi cô ấy đến phòng làm việc, nói với cô ấy vài phút rồi đi ra, sau đó thiếu phụ đó rất hài lòng rồi rời khỏi bệnh viện.
- Viện trưởng Trương của các người quả lợi hại, chỉ nói vài câu đã thuyết phục được mụ đan bà chanh chua kia rồi, quả thật là cao nhân.
Một vài người bên cạnh nghe vậy đồng loạt tán thưởng viện trưởng Trương.
Chuyên gia khoa xương Trịnh Thường Mẫn khua tay nói:
- Vậy thì tốt rồi, mọi người không phải lo lắng cho Diệp Thanh nữa, thôi trở về làm việc đi, những người bệnh cũng xin mời về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi. Giải tán nào.
Diệp Thanh cúi chào đám người đó, rất cảm kích nói:
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người.
Một bệnh nhân quay đầu lại nói:
- Không phải khách khí đâu, bác sĩ Tiểu Diệp, chỉ cần sau này cậu quan tâm chăm sóc chúng tôi nhiều hơn là được rồi.
- Đúng đấy, bác sĩ Tiểu Diệp là người tốt, nên không sao là phải rồi. Bây giờ lấy đâu ra những người giỏi như bác sĩ Tiểu Diệp nữa chứ.
Nghe thấy những lời tán thưởng của mọi người, khiến Diệp Thanh càng ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu, Trịnh Thường Mẫn và Cao Lệ Bình đều vui thay cho Diệp Thanh.
Chỉ có Phương Xạ Lỗi và Mai Song Song đứng một góc xa xa quan sát là tức muốn chết thôi, Mai Song Song tức giận nói:
- Những người này là ai chứ? Đều là đồ tiện nhân, sao lại tốt với tên Diệp Thanh kia thế chứ. Thật không hiểu sao cả, hai người đều là bác sĩ thưc tập, hơn nữa bằng cấp của anh còn cao hơn, có gì mà không bì được với tên Diệp Thanh kia chứ. Hừ, lại còn con mụ Lý Tiểu Miêu kia nữa, nhìn thấy mà ghét.
......
Đêm hôm đó, kênh thời sự đài truyền hình thành phố Phù Liễu đồng loạt phát tin.
“ Hôm qua cơ quan công an thành phố đã bắt được một số lượng lớn ma túy tổng hợp, bắt được tám nghi phạm, 21 viên ma túy tổng hợp, 568g hererroin, đó là một sự kiện lớn nhất trong mười năm gần đây ở thành phố Phù Liễu này.
Theo lời giới thiệu của đội trưởng đội cảnh sát Đông Hồ Vương Binh, ngày 23 tháng 4 đội cảnh sát hình sự nhận được manh mối, có một người đàn ông họ Lôi đến một vũ trường trong thành phố giao dịch ma túy. Đêm đó, các cảnh sát hình sự đều cải trang mặc thường phục, trà trộn vào trong vũ trường, sau một thời gian chờ đợi gian khổ, cuối cùng đã tóm gọn được tên tội phạm tên Lôi Nghĩa Bình, Mai Hồng Bân và đồng bạn.
9 giờ tới, biên tập viên xinh đẹp Lý Giai Giai, với giọng đọc truyền cảm, đọc bản tin nóng hổi đó.
Nhưng, trong tin tức đó không đề cập đến việc, sau khi tóm gọn Lôi Nghĩa Bình, Mai Hồng Bân và đồng bọn xong, nên đã điều tra mở rộng và phát hiện canh sát hình sự Lưu Hùng Quân là người bao kê cho bọn họ, bởi vì Lưu Hùng Quân là cảnh sát nên nếu tin tức được phát đi thì hình ảnh người công an sẽ bị ảnh hưởng nên được cắt lược đi.
Đương nhiên, đối với bối cảnh của nhà họ Điền, trong bản tin cũng không hề nhắc tới tên vũ trường đó, nhưng, những người làm chứng ở đó rất nhiều, ngay lập tức có người đã lên mạng truyền thông tin này đi rồi, trên trang mạng đó còn đưa lên hình ảnh những người đẹp trong vũ trường, lại còn hình ảnh Diệp Thanh và đám người đánh lộn nữa, và cảnh công an bắt người nữa.
May mắn là, đối phương dùng điện thoại quay, mà lúc đó ánh đèn ở vũ trường thì tối nên chất lượng hình ảnh không được rõ nét lắm, khó mà nhận ra ai được, nếu chú ý xem thì mới phát hiện ra được.
Cái tin tức đó vừa phát đi, chưa đầy nửa tiếng đã là chủ đề nóng nhất khắp thành phố này rồi, việc kinh doanh của vũ trường đó cũng bị tụt dốc không phanh, vô cùng vắng vẻ lạnh tanh, điều này khiến quản lý Phạm của vũ trường rất căm tức, lại càng uất hận Diệp Thanh hơn.
- Mẹ kiếp, cái thằng nhãi ranh bác sĩ kia, đừng để bố mày nhìn thấy, không thì chết với bố mày đấy...
- Đã lâu không đi dạo phố, cảnh tượng ngoài này thật náo nhiệt.
Tối hôm nay, Diệp Thanh không vào trong Bạch Ngọc bảo tháp để tu luyện y thuật, mà đi dạo ở quảng trường lớn nhất thành phố Phù Liễu, đi dạo vòng vòng, mua vài bộ quần áo nữa.
Tuy cái plaza này quy mô rất hoành tráng, những thứ như điện máy, đồ gia dụng, phục trang, túi xách, giày dép... cái gì cũng có, nhưng giá cả có chút cao hơn, với túi tiền của Diệp Thanh thì cố lắm mới mua được một hai bộ, hơn nữa, mình đã đi làm rồi thì cũng phải ăn mặc cho ra dáng một chút, nhất là, mỗi ngày đều gặp những người đẹp nữa, cũng cần phải tỏ ra phong độ một chút.
Diệp Thanh nhanh chóng đi dạo được một vòng, sau đó đi ra, vì chủ quán những cửa hàng đó đều là những cô gái xinh đẹp lại nhiệt tình nữa, cậu vừa bước vào, vẫn chưa xem được gì, đối phương đã hỏi cậu có muốn thử không, rồi lại giới thiệu hết cái này đến cái khác cho cậu, cửa hàng nào cũng vậy, khiến Diệp Thanh không thích chút nào.
- Những người này thật lộm cộm, không để cho mình tự chọn bộ đồ mình thích mà cứ liến thoắng giới thiệu này giới thiệu kia, bực cả mình.
Diệp Thanh đi ra than thở.
Vừa đi tới cửa một buiding, bỗng có người gọi cậu lại.
- Diệp Thanh, sao bây giờ cậu mới tới thế/ người ta đợi cậu đã lâu lắm rồi đấy.
Giọng nói này rất ngọt ngào uyển chuyển như chim hót vậy, nói như kiểu người tình của Diệp Thanh đang đợi cậu vậy, sao lại có người đẹp đợi mình nhỉ? Liền quay đầu lại nhìn, lập tức Diệp Thanh ngẩn người ra.