- Bà, cháu đến thăm ba đây.
Diệp Thanh và Ninh Não Nhi lái xa hơn ba mươi cây số, đên một thôn nhỏ tên là Chung Gia Trang, đi vào một ngôi nhà ngói cũ kĩ, Ninh Não Nhi liền đi tới bên giường có một bà lão tóc bạc phơ, gọi rất thân thiết.
Ngôi nhà này rất ẩm thấp, tối om om, Diệp Thanh bước vào, được một lát, mới thích nghi được ánh sáng mờ ảo này, trên giường có một bà lão gày trơ xương, da vàng như nến, mặt đầy nếp nhăn, chắc cùng tâm tám chín mươi tuổi rồi.
- Cô là ai vậy?
Bà lão thấy có khách vào, cố ngẩng đầu lên, gượng dậy dựa lưng vào thành giường, sau đó uể oải nói.
Trong lòng Ninh Não Nhi cảm thấy hơi đau xót, vội tiến lịa gần đỡ bà lão rồi nói:
- Cháu là Ninh Não Nhi đây, là bạn thân của Tĩnh Nghi mà, hồi nhỏ hay mua kẹo của bà đấy.
- Ồ, nhớ ra rồi, là cháu à, đã lớn thế này rồi sao?
Ánh mắt và lão cũng đã mờ đục rồi, lúc đó cầm lấy hai tay của Ninh Não Nhi, nhìn cho kỹ một chút.
Đôi tay của Ninh Não Nhi trơn bóng như ngọc, bao trùm vẻ thanh xuân mê hồn, còn tay của bà lão thì nhăn nhó đều gân guốc, còn có rất nhiều ban đen của người già nữa, càng khiến người khác phải chua xót, nếu không phải là thân thích gì thì chắc chẳng ai muốn nhìn thấy như vậy, còn Ninh Não Nhi thấy bà lão cứ nắm tay mình vậy nhưng cũng không hề tỏ ra khó chịu.
- Tốt, tốt, tốt.
Bà lão nói liền ba từ tốt, rồi nói tiếp:
- Nha đầu, càng lớn càng xinh đẹp, bà cũng không còn nhận ra nữa rồi.
Ninh Não Nhi cười nói:
- Sức khỏe của bà vẫn tốt chứ ạ?
Thần sắc của bà lão có vẻ buồn bã, nỉ non:
- Không được tốt... bà yếu lắm rồi...
Sau đó không kìm nổi ho lên vài tiếng.
Nụ cười của Ninh Não Nhi bỗng chốc vụt tắt, nhíu mày lại quan tâm hỏi:
- Bà làm sao thế?
Trong lòng Diệp Thanh cũng buồn cảm thầm nói:
- Bà bị bệnh ung thư gan, lại còn bị sơ cứng gan nữa, bệnh tình tương đối khó giải quyết.
Ninh Não Nhi lập tức ngẩn người ra:
- Cái gì? Ung thư gan á?
Đúng là ác mộng, bệnh ung thư có nghĩ là sao? Với giai đoạn này, dường như là tử vong rồi, hơn nữa bà lão thì cũng đã già cả rồi, nhưng Ninh Não Nhi vẫn có chút không thể chấp nhận nổi.
- Con người có sinh lão bệnh tử, chị nhìn thoáng một chút.
Diệp Thanh an ủi nói.
Ninh Não Nhi mấp mé miệng, cố gắng không để khóc lên lời, dìu bà lão nằm xuống.
Tiếng ho của bà lão khó khăn lắm mời ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, vẻ rất yếu ớt hỏi:
- Chàng trai, cậu là bạn trai của nha đầu này à?
Vẻ mặt Ninh Não Nhi có chút hửng đỏ, Diệp Thanh cũng không nói gì.
Bà lão thấy hai người không nói gì, vẻ vui mừng gật đầu, sau đó nói với Diệp Thanh:
- Chàng trai, cậu học y à?
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Dạ, cũng hiểu một chút về y thuật ạ.
Ánh mắt bà lão như sáng bừng lên, khen:
- Vậy cậu cũng giỏi lắm đó, không có bắt mạch cho lão mà đã đoán được tình trạng bệnh tình của lão rồi.
Ninh Não Nhi cũng định lại thần, nghĩ tới y thuật xuất thần của Diệp Thanh, lập tức có chút hi vọng, dường như nắm lấy tay của Diệp Thanh cầu xin:
- Diệp Thanh, cậu tìm cách chữa cho bà nhé?
Diệp Thanh cũng tương đối hổ thẹn, cúi đầu, bất đắc dĩ nói:
- Bệnh này, hiện tại y học chưa tìm được cách chữa trị.
Tuy linh đan cứu mạng có thể có công hiệu nhất định, nhưng không phải bệnh nào cũng chữa được, nếu mà bệnh nào cũng chữa được thì đã không gọi là bậc thấp rồi. Vừa rồi cậu dùng những thiết bị kỹ thuật cao mà lướt qua thân thể của bà lão, biết là bà cũng như ngọn đèn trước gió vậy, không như đứa trẻ lúc trước, khả năng sinh tồn còn có.
- Ồ!
Lúc này Ninh Não Nhi mới biết là mình đã quá đường đột, y thuật của Diệp Thanh dù có cao siêu thế nào thì cũng không chữa được những bệnh y học phải bó tay thế này.
Bà lão ho khan nói:
- Lão đã ngần này tuổi rồi, sống cũng đủ rồi, chết hay không cũng vậy thôi.
Nói xong, rồi cố gắng sờ sờ tay của Ninh Não Nhi, biểu thị không nên đau buồn làm gì.
Ninh Não Nhi lấy ra những vật phẩm mình mang tới, đưa cho bà lão, từ trong đó lấy ra một hộp yến mạch mà người già thường hay ăn, từ trong nhà tìm được một cái cốc sứ và ít nước sôi, tự tay pha cho bà lão, sau đó đút từng thìa cho bà lão ăn.
Diệp Thanh lẳng lặng nhìn người phụ nữ này, trong lòng thấy rất tôn trọng, đây chẳng phải là bồ nội của cô ấy, thế mà lại hiếu thuận như vậy, chắc với những người thân trong gia đình của cô ấy thì còn hiếu thuận phải biết.
- Oẹ~, Oẹ...
Đáng tiếc, sức khỏe của bà lão không tốt, ăn được vài thaifm thì liền buồn noonm sau đó nôn tháo hết ra, Ninh Não Nhi vội lấy ống nhổ hứng vào.
- Để tôi làm cho.
Diệp Thanh đi tới, móc ra ngân châm, nói:
- Bà, cháu châm cứu cho bà một chút nhé.
Cũng không xem đối phương có đồng ý hay không, lúc đó liền lấy ra cồn và bông sát trùng để sát trùng, liền châm vào huyệt Túc tam lý.
Huyệt vị này là huyệt kiện thân,chỉ cần nội tạng có bệnh là có thể châm vào huyệt đó, và hiệu quả cũng rõ ràng.
Huống chi, Diệp Thanh lại dùng bộ Thương Lê Thần Châm, vận dụng cả chân khí của cậu, rồi châm vào huyệt, khiến dạ dày của bà lão cũng đỡ đi nhiều...
Gần như công phu trong nháy mắt, bà lão liền ngừng nôn mửa, lông mày cũng không còn nhíu lại nữa, cũng không buồn nôn nữa, năm phú sau, sắc mặt cũng đã hồng hào lên một chút rồi, khiến Ninh Não Nhi nhìn thấy mà ngạc nhiên, nhìn Diệp Thanh mà khâm phục.
Người đàn ông này, không những có tài mà nhân phẩm lại tốt nữa, những lúc mình nguy hiểm nhất đều ra tay trợ giúp, bị liên lụy không biết bao nhiêu lần, đúng là..., nhưng thật đáng tiếc hắn lại có người yêu rồi.
Ninh Não Nhi nhìn vẻ mặt nghiên túc đang châm cứu cho bà lão, trong lòng lại thấy buồn buồn, rồi khẽ thở dài.
Chừng mười phút sau, Diệp Thanh rút ngân châm ra, trán cũng có chút mồ hôi, bộ Thương Lê Thần Châm này thật hao tốn chân khí quá, xem ra sau này phải cố gắng tu luyện nhiều hơn.
Ninh Não Nhi lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cậu, rồi lại đưa chai nước ép đang uống dở đưa cho cậu.
Diệp Thanh cứ nghĩ đó là chai nước của mình, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ừng ực uống cạn. Hai người họ đều mua loại nước giống nhau, đều để trong túi của Ninh Não Nhi, còn túi thì do Diệp Thanh cầm rồi, có điều lúc châm cứu thì đặt sang một bên thôi.
- Chàng tai, làm phiện cậu quá rồi.
Bà lão rất cảm kích nói với Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
- Cháu cũng chỉ giúp bà đỡ một chút thôi ạ, chỉ trị biểu không trị bản được.
Bà lão nói:
- Lão biết, bệnh của lão không có cách nào chữa mà.
Ninh Não Nhi tức giận nói:
- Bà bệnh như vậy, Chung Tĩnh Nghi cô ấy không ở nhà hầu hạ bà sao?
Bà lão nói:
- Con bé đó hiếu thuận lắm, nó ra ngoài kiếm tiền để đưa lão vào thành phố làm hóa trị, lão khuyên nó mà nó không nghe, cũng đã mấy ngày nay chưa về nhà rồi.
Ninh Não Nhi thầm nghĩ, cô vì chữa bệnh cho bà mình, số tiền đó cũng không hề uổng, nhưng vì sao lại lừa tôi chứ? Cứ nói cần tiền, vay tôi thì có phải tốt hơn biết bao không?
Cô không biết, Chung Tĩnh Nghi lừa cô cũng không hề đơn giản, cũng được sự hỗ trợ của một vị thiếu gia nào đó, lúc đầu vị thiếu gia nào đó nói với Chung Tĩnh Nghi, loại tinh dầu này không ảnh hưởng gì tới sinh mạng cả, mà lại có lợi nhuận lớn, nên Chung Tĩnh Nghi mới miễn cưỡng đồng ý.
- Bà, vậy sinh hoạt của bà thì làm thế nào?
Ninh Não Nhi lo lắng hỏi. Trong nhà này chỉ có mỗi mình bà lão, ăn uống vệ sinh ai mà quản đây.
Bà lão nói:
- Tĩnh Nghi, nó nhờ cô Vương bên cạnh sang chăm sóc lão mà.
Đang nói chuyện, cô Vương kia liền bước vào, bón thuốc cho bà lão.
Xảy ra chuyện này, Ninh Não Nhi và Diệp Thanh cũng ngại nên không hỏi gì nhiều nữa, từ biệt bà lão rồi về thành phố.
Trong xe, Ninh Não Nhi bĩu môi nói:
- Thôi bỏ đi, cô ấy muốn trốn tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cũng không thể đi tố cáo cô ấy được.
Diệp Thanh cười nói:
- Cho dù chị có tố cáo, cũng không có chứng cứ mà.
Ninh Não Nhi nói:
- Ý, cho dù không là bạn bè, sau này cậu cũng sẽ không lừa tôi chứ?
Diệp Thanh dày mặt nói:
- Cho dù tôi có lừa chị, cũng chỉ lừa tình là cùng.
Ninh Não Nhi lườm Diệp Thanh một cái, ánh mắt cũng mang chút quyến rũ cậu.
......
Trường trng học số một thành phố Phù Liễu, là một trường điểm của thành phố, em gái của Diệp Thanh là Diệp Tĩnh, đang học lớp 11, thành tích của cô bé thì khỏi phải nói, chắc chắn là hơn hồi Diệp Thanh học rất nhiều.
Hiện tại Diệp Thanh đang thất nghiệp, hoàn toàn dựa vào những tích lũy trước kia mà sống qua ngày, không có việc gì làm, muốn tới trường để xem cô em học hành thế nào.
Ánh nắng ban mai, đi vào trong trường, cảm thấy không khí trong này trong lành quá, không như bên ngoài xa hội, cảm thấy yên tĩnh và hồn nhiên.
Cách đó không xa, trong sân tennis, mấy đôi nam nữ đang đánh tennis, xem bộ dạng như đang học thể dục.
- Điều kiện thế này, không biết hơn hồi mình học ở trường trung học số 7 bao nhiêu lần nữa, không ngờ còn có tennis nữa.
Diệp Thanh cảm thán, cảm thấy mình chưa học qua những trường lớp tốt bao giờ, lúc học phổ thông cũng vậy và học cao đẳng cũng thế.
- Ý, đây chẳng phải là cô bé ngạo mạn sao?
Đột nhiên ánh mắt sáng ngời, lập tức nhìn thấy một cô bé thân hình thon thả, chân dài, mặc bộ đồng phục học sinh, đeo chiếc túi tennis, kết tóc đuôi ngựa, rất thanh xuân hoạt bát, đang đánh tennis.
Cô bé kia vẻ thanh xuân hoạt bát còn hơn Mã Tiểu Linh và Ninh Não Nhi nhiều, đang đánh tennis khiến bộ ngực cứ tâng tâng lên, không ai khác chính là An Tiếu Trúc.
Đúng là một người đẹp đầy xuân sang.
Diệp Thanh nhìn người đẹp cứ tung tăng đôi gò bồng cũng thấy ngẩn ngơ.
- Tên vô lại kia, tới đây làm gì chứ, lại đến tìm mình sao, muốn ức hiếp mình tiếp à?
Cùng lúc đó, An Tiếu Trúc cũng nhìn thấy Diệp Thanh, thấy hắn nhìn mình vẻ rất thèm muốn, lại nghĩ tới lần hắn chiếm dụng mình, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ nóng ran, bĩu bĩu môi, lấy cây vợt tenis trong tay và cú đánh mạnh, đánh về phía Diệp Thanh.