Cặp lông mày dày của Đạo diễn Biện nổi tiếng khẽ giương lên, có vài phần ngoài ý muốn nhìn Diệp Thanh, thầm nói, tiểu tử giỏi lắm, làm sao chui ra đầu óc ngu đần như vậy, tuy người với Ninh tiểu thư dường như rất thân thiết, nhưng ở đây là chỗ nào không phải là tai to mặt lớn dù Ninh Não Nhi là chủ, cũng đối với chúng ta khiêm kính ba phần, khách khí vô cùng.
Lại có chút bất mãn với Ninh Não Nhi, sao dễ dàng để tiểu tử này tự tiện đến vậy, đó không phải là đắc tội với người sao? Dù Lý Chấn Hoa nóng nảy, có chút không đúng, nhưng đó cũng là việc thuộc về lý, Hiện giờ là người có chút tiếng tăm, sao không nóng nảy được? Chẳng qua trình độ có nặng nhẹ mà thôi.
Diệp Thanh cười khúc khích ra, ngữ khí tuy nhạt, nhưng chính là ngữ khí nhàn nhạt này mới càng rõ ràng khẽ lướt, trào phúng khiến Lý Chấn Hoa có chút khó chịu, cuối cùng nổi điên lên, không còn chú ý đến hình ảnh, người này vốn không hình tượng gì đáng nói, đặc biệt là, ở đó không phải không có phóng viên sao? Tường thành cao cao, cũng không có người qua đường thấy.
Trên trán trơn bóng của Lý Chấn Hoa gân xanh nổi lên, vừa nhô vừa nhô, quả thực muốn bốc lên đánh Diệp Thanh:
- Mẹ kiếp, tiểu tử thối nhà ngươi mắng ai là minh tinh hạng ba hả? Đồ chó không có mắt.
- Chậc chậc, còn nói không phải là minh tinh hạng ba sao? Coi khí chất này, phong độ này…
Diệp Thanh liên tục lắc đầu, lấy dáng vẻ khó coi, vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng thất vọng, còn vô cùng thản nhiên nói.
Nếu hắn cũng như Lý Chấn Hoa rống to lên cũng thôi, trên mặt hiện ra cảm giác không coi là gì trong mắt, quả thực khiến Lý Chấn Hoa tức điên.
Mẹ kiếp, chưa từng có người xem thường anh như vậy? Anh đi đến đâu, không phải trước đón sau đưa? Không ngờ đến Ninh Thành một chuyến, không ngờ gặp phải loại đũa mốc này?
Thấy Lý Chấn Hoa như muốn gây chiến, Ninh Não Nhi vội vàng kéo Diệp Thanh, không e dè kề tai hắn nói nhỏ:
- Cậu đừng gây rối nữa, khiến quảng cáo thất bại, đối với cậu không có tốt gì.
Ý là nói, cậu là ông chủ, tổn thất là cậu.
Trần Du chu đôi mong cong gợi cảm, trong lòng cũng có chút thay Ninh Não Nhi không đáng, đủ phẫn nộ và oán trách, suy nghĩ nói, Ninh Não Nhi không biết bỏ bao nhiêu xấu hổ, mới đi nhờ tình địch Nhan Tuyết Khâm giúp đỡ, mời hai tôn đại thần Biện Thụy Tỳ và Lý Chấn Hoa, sau đó lại tiếp đón mời ăn mời uống, sợ đắc tội hai người này, còn Diệp Thanh đáng chết này không hề hiểu cho chỗ khó của Ninh Não Nhi. Không ngờ vừa đến đã khiến sự việc thất bại thực là.
- Ha ha ha…… được được được ta là minh tinh hạng ba, vậy tôi không quay nữa, ta đi rồi các người mời một đám người tin cậy đến giúp các người tạo thế đi.
Lý Chấn Hoa tức giận đến chết khiếp, “ bạch” quẳng chai nước suối trong tay ra,va vào thành ghế lại bắn ngược trở lại, trên mặt đất lăn lông lốc thật xa, sau đó hừ hừ một tiếng, xoay người đi.
Còn cô gái mà y dẫn đến làm vai phụ kia cũng tức giận hằm hằm nhìn Diệp Thanh, cuống quýt đuổi theo.
Tuy thoạt nhìn Lý Chấn Hoa bước cực nhanh, thật ra bước chân cố ý bước nhỏ, thầm nghĩ, Ninh Não Nhi mới là ông chủ, nhất định sẽ cười nịnh đuổi theo, đến lúc đó mình ngã giá, nếu giá cả được, giúp cô ấy quay cũng không có gì?
Anh là người thế nào, nhiều ít ông chủ công ty lớn nịnh bợ mình còn không kịp, tên kia không ngờ mắt chó xem thường người khác, dám nói mình thứ gì? Lát nữa ngươi phải quỳ xuống đất xin lỗi rồi.
Nào ngờ, Ninh Não Nhi không đuổi theo còn tiểu tử kia không ngờ cười ở phía sau kêu to:
- Thứ cho không tiễn xa được đại minh tinh, cậu ở đây vứt rác bừa bãi, thực không phải là hành động thanh lịch giúp cho hình tượng?
Chu Vi hé miệng cười khẽ, lắc lắc đầu, chắc cũng chỉ có Diệp Thanh mới to gan thế, nói với Lý Chấn Hoa như thế này? Khà khà, Trung Hoa Môn dù sao cũng là danh thắng cổ, Lý Chấn Hoa kia không ngờ tùy tiện ném chai nước suối quả thực ô nhiễm môi trường, hơn nữa chai nước suối đó mới uống mấy ngụm.
Không biết Diệp Thanh có thể lại cho y đứng đầu danh sách lãng phí tài nguyên nước, với sự am hiểu của cô với Diệp Thanh cực có khả năng.
Cơ thể mang bệnh của Lý Chấn Hoa rõ ràng lảo đảo, suýt nữa nôn ra máu, tuy nhiên y cũng nhắm mắt rời đi.
Ngay cả đại lú Tông Triệu Lâm và Đạo diễn Hứa Tinh Tinh luôn miệng gọi lại, y cũng không thèm để ý, quyết tâm phải đi, thể diện hôm nay xem như mất qua, Mẹ kiếp, ông sớm muộn cũng phải đòi lại.
Tông Triệu Lâm cũng càng khó chịu với Diệp Thanh, quay đầu nhìn mặt Diệp Thanh quát:
- Cậu là ai hả? Cậu có tư cách thay Ninh tiểu thư quyết định sao?
Nói xong, có chút thần sắc không tốt liếc nhìn Ninh Não Nhi một cái, muốn xem xem người phụ nữ này ra mặt thay y, trong lòng cũng cân nhắc quan hệ của tiểu tử này và Ninh Não Nhi, vừa nãy, đôi môi đỏ của Ninh Não Nhi suýt nữa đụng vào vành tai của Diệp Thanh, xem ra, khí nóng nhất định cũng đã chui vào lỗ tai của tiểu tử kia, khiến y thực có vài phần đố kỵ và ghen tuông.
Diệp Thanh hỏi vặn lại:
- Tôi là ai quan trọng sao?
Tông Triệu Lâm suýt chút nữa ghen, nhìn Ninh Não Nhi , nói:
- Ninh tiểu thư, sao cô không nói gì thế?
Trong mắt liền toát ra ý không kiêng nể gì, thầm nói, ông là đại lý lớn nhất, nếu không khiến ông hài lòng, sản phẩm nhỏ này, ông hoàn toàn có thể không nhận, đến lúc đó xem cô làm thế nào? Hi hi, nếu muốn khiến ta hồi tâm nghĩ lại, phải xem “ thành ý” của cô rồi.
“ thành ý” này trong lòng y tất nhiên là Ninh Não Nhi trống trơn, lấu thân báo đáp…, nghĩ đến thật tuyệt vời.
Ninh Não Nhi có chút chán ghét ngoảnh đầu đi, nhìn Diệp Thanh cười, sau đó hướng vào mọi người giới thiệu:
- Quên mất chưa nói với mọi người, thực ra tiên sinh Diệp Thanh này mới là ông chủ đứng sau của Công ty TNHH hóa mĩ phẩm Nghiên Đại chúng tôi, Ninh Não Nhi tôi chỉ là người làm công.
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc, nhân viên công tác cách đó không xa bắt đầu châu đầu ghé tai nhỏ tiếng bàn luận.
- Tôi biết người này không ngờ đuổi Lý Chấn Hoa đi, bao nhiêu công ty lớn mời cũng không mời được .
- Đúng vậy, Lý Chấn Hoa đó ngay cả Đạo diễn Biện cũng nặng lời, cũng bị người này thình lình oanh tạc, chậc chậc, giỏi thật, tuy nhiên, Lý Chấn Hoa kia cũng quả thật đáng ghét, giá cả vô cùng cao, nếu là tôi tôi cũng đuổi y đi.
- Ha ha, cậu còn nhớ Lý Chấn Hoa buổi sáng mắng cậu không chứ?
- Đó là, Mẹ kiếp là thứ gì chứ, tưởng mình cao quý lắm sao, anh tuy là thợ chụp ảnh, nhưng cũng không thể giống như chó để người đánh chửi được.
- Thanh niên, nhiệt lượng thật lớn.
- Các người đoán thử xem người thanh niên kia có xuất thân lớn không?
- Còn phải đoán sao, tuổi trẻ như vậy đã có công ty có tài sản hùng hậu như thế, xem ra không đơn giản.
Trong suy nghĩ của họ, công ty của Diệp Thanh có thể mời được Biện Thụy Tỳ ra quân, tất nhiên là giá trên trời, không có thực lực, có thể làm được sao? Không biết rằng Diệp Thanh hoàn toàn dựa vào thể diện của Nhan Tuyết Khâm.
- Đúng vậy, không phải là con nhà quan cũng là con nhà giàu có, người trẻ như hắn có thể tạo được sự nghiệp như thế, quả thực cũng là của quý hiếm.
- Lý Chấn Hoa kia lần này gặp phải tấm sắt rồi, quay về nhất định tức chết, tiếc rằng, bên này không giống phương Nam, không có paparazi ( chó săn ảnh) nếu không thì tin tức lộ ra càng bẽ mặt.
- Vậy cậu có thể đi tung tin.
- Anh mới không đi, vậy không phải giúp hắn đầu cơ sao?
…
Chu Vi cũng có chút cảm động, trước đó Lý Chấn Hoa nói năng lỗ mãng với cô, vẻ mặt coi thường, ánh mắt của cô tương giao với Diệp Thanh, cũng là Diệp Thanh, vẻ mặt của Diệp Thanh lúc đó không được tốt, hóa ra người này tìm cơ hội thay mình ra mặt, lúc này trong lòng có chút ngọt ngào, Khà khà, người che chở mình vẫn có sao.
Tông Triệu Lâm và Biện Thụy Tỳ đều có chút giật mình.
Tông Triệu Lâm thầm nghĩ:
- Hóa ra tiểu tử này mới là ông chủ, Ninh Não Nhi kia cũng chẳng là gì? Ta, may mắn lớn rồi, mẹ kiếp, ông còn muốn Ninh Não Nhi, xem ra không thành rồi, chẳng qua, ông so với tiểu tử kia tài hùng khí hậu, đem Ninh Não Nhi đẹp tự nhiên cướp đoạt lại đùa một chút, chắc không thể.
Nhìn ánh mắt của Diệp Thanh có ẩn chứa nhiều ý thù địch.
Suy nghĩ của Biện Thụy Tỳ khác hoàn toàn Tông Triệu Lâm, y coi trọng Nhan Tuyết Khâm mới ra tay giúp Ninh Não Nhi, trước đây cho rằng Ninh Não Nhi là chính chủ, hiện nay xem ra, người nho nhã tuấn tú phảng phất như sinh viên trước mặt mói là người quyết định, quyết định của hắn Ninh Não Nhi không thể phản bác, xem ra, thực sự có quan hệ với Nhan Tuyết Khâm là người này mới đúng.
Nghĩ thông suốt, Biện Thụy Tỳ đối với Diệp Thanh khách khí vài phần, mở miệng nói:
- Diệp tiên sinh, Ninh tiểu thư, hiện giờ Lý Chấn Hoa đi rồi, Diệp Tuyết Đan cũng đi rồi, quảng cáo này sao quay đây?
Trong lời nói có chút lộ ra ý khó xử.
Diệp Thanh không thèm quan tâm nói:
- Hai cái đùi cóc khó tìm, hai đùi người đẹp chẳng phải rải khắp nơi sao, khác không nói, chúng ta ở đây có ba người, người nào cũng xinh đẹp hơn người đó, cả mặt đều là nữ minh tinh son phấn dày đậm kém hả?
Nói xong liền chỉ vào ba người Ninh Não Nhi, Chu Vi, Trần Du , xem ra hắn, nữ minh tinh Lý Chấn Hoa dẫn đi, luận tư cách sắc đẹp kém xa ba nữ nhân bên cạnh mình.
Lập tức, ba cô gái mừng vui, có nam nhân khen ngợi sắc đẹp của bọn họ, vẫn là Diệp Thanh .
Biện Thụy Tỳ nhìn Ninh Não Nhi và Trần Du một cái, thần sắc sáng ngời, thầm nói, hai người này, bất kể là ai đều hơn hẳn Diệp Tuyết Đan, đặc biệt là Ninh Não Nhi quả thực khuynh thành điên đảo, dung mạo không kém Chu Vi, không phát triển trong cái nôi nghệ thuật thực đáng tiếc, dù không biết diễn xuất như thế nào, nếu chất lượng như Chu Vi, Vậy ta thực đau đầu rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, chỉ có thể dùng tạm thôi, trước tiên thử quay cảnh hãy nói sau.
- Nhưng, còn nam diễn viên? Đi đâu tìm đây?
Biện Thụy Tỳ lần nữa khó xử, có bột không gột nên hồ, trước đây chọn Lý Chấn Hoa cũng là bỏ rất nhiều công sức, vì vẻ bề ngoài của Lý Chấn Hoa, cùng quay quảng cáo với Chu Vi, hình ảnh rất tương xứng, có thể đạt được hiệu quả như mong muốn của mình.
Diệp Thanh có chút lo lắng hỏi:
- Nam nhân đẹp trai rất nhiều nhé, tùy chọn một ai không được sao?
Biện Thụy Tỳ thổi râu, lông mao trừng lên, nói:
- Nào có dễ tìm như vậy?
Diệp Thanh lập tức hết hết chỗ nói, thầm nói, thực không còn nào, kéo Tiểu Linh qua, cô ấy giả trai, cũng đẹp trai hơn Lý Chấn Hoa kia gấp trăm lần?
Ninh Não Nhi đột nhiên cười khúc khích một tiếng cười nói:
- Nếu không Diệp Thanh anh diễn đi?