Không phải là do Diệp Thanh trông rất đẹp trai, cũng không phải là do tiếng tăm của cậu, mọi người ở đây đều có thể nhận ra cậu, mà là, Mã Tiểu Linh đi bên cạnh cậu thật sự là quá quyến rũ.
Một áo khoác thân dài màu nâu nhạt, mềm mại bám thân, cùng với vóc dáng cao gầy, duyên dáng yêu kiều, mái tóc đen bóng, ngũ quan tinh xảo, con mắt sáng, răng trắng tinh, môi đỏ mọng không son mà đẹp, hàm răng trong suốt giống như ngọc, mắt to như nước trong veo uyển chuyển, chính là vô tận ba quang lưu chuyển, linh động đến cực điểm, đẹp đến không miêu tả hết.
Lễ phục dạ hội diêm dúa của các vị phu nhân so với cô, quả thực là vịt con xấu xí và thiên nga, ngay cả là Vương Liễu Ý và Hứa Tinh Tinh hai vị đại mỹ nữ này, cũng không khỏi có chút xấu hổ.
- Diệp Thanh này, sao lại dẫn theo một mỹ nhân tuyệt thế lại đây vậy? Cậu ta bây giờ số lại tốt vậy sao?
Hứa Tinh Tinh nhìn Mã Tiểu Linh, cắn cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng lại hỗn tạp, không hề thích thú, người con gái này, giống như lần trước, tuyệt đối là kẻ gây tai hoạ, so với mình... , so với mình còn đẹp hơn một chút.
- Ha ha, Diệp Thanh, rốt cục cậu cũng đến, nhưng đến muộn rồi đó.
Tô Thông có chút trách cứ, cười lớn đi lên đón.
- Ha ha, bệnh viện có chút việc, chậm một chút.
Diệp Thanh nhìn thấy Tô Thông, không khỏi âm thầm gật đầu, người này, làm kinh doanh vài ngày, càng thành thục thêm, nhìn bối cảnh, nghiễm nhiên vài năm tới sẽ phát triển hơn.
- Hì hì, Tiểu Linh, cô thật sự là càng ngày càng quyến rũ, xinh đẹp mê hồn.
Vương Liễu Ý đi theo, tiếp đón Mã Tiểu Linh, kéo cô lại giống như chị em thân thiết, đôi mắt như nước không khỏi lóe ra mấy tia sáng kỳ dị, thầm nói, Diệp Thanh này thật đúng là đào hoa, Công tử đào hoa, sao bên cậu ta luôn là những mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn dám để xuất hiện thay đổi, không sợ chúng ta nói với Tiểu Linh sao?
Cô và Mã Tiểu Linh quen biết được khá lâu, người đến trước là chủ, tự nhiên liền ủng hộ Mã Tiểu Linh hơn, hơn nữa, cái cô Ninh Não Nhi kia à, ngực thật to, khiến đàn ông vừa thấy nhất định sẽ nảy sinh dục vọng, phụ nữ nhìn thấy thì cũng muốn đi lên sờ một cái, có lẽ cũng không phải là người tốt, làm sao so được với Tiểu Linh vừa quyến rũ lại vừa thuần khiết như vậy, làm cho người ta chỉ có thể sinh ra ý thưởng thức mà không dám khinh nhường?
- Ha ha, Liễu Ý, chị quá lời rồi, hôm nay chị cũng rất xinh đẹp.
Mã Tiểu Linh khiêm tốn nói, hơi cười, liền lộ ra một hàm răng trắng bóng, sau đó đã bị Vương Liễu Ý kéo đi, đi nói chuyện phiếm với mấy người kia.
Diệp Thanh thì đi cùng Tô Thông, uống chút rượu, tán chuyện, tuy nhiên Tô Thong khá bận, hơn nữa xung quanh người đến người đi, cậu nhất thời cũng không tìm ra cơ hội nhờ Tô Thông tìm hiểu tin tức của chủ tịch An.
- Diệp Thanh, cậu tự đi loanh quanh trước đi, tôi đi tiếp đón một vài khách nhé.
Tô Thông hơi xin lỗi nói.
Diệp Thanh nói:
- Hai ta là ai với ai, anh cứ bận đi.
Sau đó bước đi đến khắp mọi chỗ và tìm chỗ ngồi xuống, vừa ăn cái gì đó vừa uống rượu, ngẫu nhiên trộm nhìn Mã Tiểu Linh, mà ánh mắt Mã Tiểu Linh cũng thường xuyên ghé lại đây, hai người vô tình va chạm, đều đã có một chút điện sinh ra, làm cho người ta rung động, hiểu ý cười, kỳ thật có cái cảm giác liếc mắt đưa tình, đôi khi, chỉ cần một ánh mắt, có thể biết tâm ý đối phương.
- Diệp Thanh, sao lại một mình ngồi ở chỗ này?
Đột nhiên, có một giọng nói quen tai truyền tới, Diệp Thanh ngẩng đầu liền thấy hai kẻ làm cho người ta chán ghét thực sự đi tới, đúng là Điền Uy Uy và Thịnh Tuấn Phong.
Hai người này, đều từng có mâu thuẫn với mình, Diệp Thanh nhếch miệng cười, cũng lười đứng dậy, dù sao cũng không liên quan đến bọn họ, anh đây tính tình thích vậy, thì làm sao nào.
Điền Uy Uy vừa rồi còn nể mặt Tô Thông, nặn ra vẻ mặt cười tủm tỉm, lúc này nhìn thấy Diệp Thanh kiêu căng như thế, không nhìn ra cấp bậc lễ nghĩa, lập tức mất hứng , trong lòng thầm mắng to, thằng ranh, mày là một bác sỹ quèn, Tô Thông hơi khách khí đối với mày, lại tưởng thật là có thể ngồi ngang hàng với chúng tao sao? Thật không biết thấp cao gì?
Lập tức liền lạnh lùng đi tới, thản nhiên ngồi xuống, chỉ vào Thịnh Tuấn Phong, ánh mắt trừng, nói:
- Sao vậy, nhìn thấy ông chủ tới, cũng không đứng dậy mời chén rượu?
Giọng nói đầy chế nhạo và khinh bỉ.
Diệp Thanh thản nhiên cười, nói:
- Tôi cũng muốn mời, chính là sợ ông ta uống vào giảm thọ thôi.
Lời này vừa nói ra, khiến Thịnh Tuấn Phong từ trước đến nay thích tỏ ra tao nhã, cũng không kìm nổi đột nhiên biến sắc.
Điền Uy Uy thấp giọng quát:
- Họ Diệp này, mày không muốn tiếp tục làm việc nữa phải không?
Trong lòng liền khinh miệt đến cực điểm, thầm nói, thật đúng là kẻ lỗ mãng, đui mù như vậy, ở bệnh viện của anh Phong làm việc, còn dám nói như vậy với ông chủ, mày cho là mày là ông chủ à, thật không biết trời cao đất rộng.
Diệp Thanh nuốt ngụm rượu, cười nói:
- Anh đừng lấy cái này đến uy hiếp tôi, nói thật, tôi đây có làm cái việc này hay không cũng không lo bị chết đói.
Khi nói đầy vẻ thản nhiên, tự tin, cũng không đúng sao, y thuật trong tay, đi khắp thiên hạ, chỉ nghe nói có thư sinh nghèo túng, còn chưa nghe nói bác sỹ đói bao giờ chết cả.
Điền Uy Uy tức giận nói:
- Anh Phong, cho thằng ranh này nghỉ việc đi.
Thịnh Tuấn Phong lắc đầu, kìm lại lửa giận trong lòng, cười nói:
- Diệp Thanh là một trong những bác sỹ trình độ cao nhất bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta, sao có thể tùy tiện liền đuổi việc đâu?
Trong lòng ông ta lại suy nghĩ, tên ranh này mở công ty mỹ phẩm ở tỉnh, tiện nhân Ninh Não Nhi kia, cũng thay nó quản lý, thật đúng là không cần quan tâm công việc ở bệnh viện này, tuy nhiên, muốn tao đuổi việc mày? Đừng mơ, trên đời nào có việc dễ dàng như vậy, không làm bại hoại thanh danh mày , anh đây sẽ nhẹ nhàng dễ dàng mà khai trừ mày sao, ông ta lập tức nảy ra ý hay.
Diệp Thanh thấy Tô Thông có chút thời gian, liền đứng dậy, cười nói:
- Thật có lỗi, có việc rồi, không tiếp chuyện được nữa.
Nói xong, liền đi đến chỗ Tô Thông.
Vừa rồi ba người nói chuyện với nhau thanh âm cũng không lớn, quan khách còn nghĩ bọn họ quan hệ vô cùng tốt, Điền Uy Uy và Thịnh Tuấn Phong là nhân vật máu mặt, không ngờ đều chủ động đi tìm Diệp Thanh nói chuyện phiếm, khiến rất nhiều người đều nổi lên sự hiếu kỳ thật lớn với Diệp Thanh, đều tìm hiểu lai lịch hoàn cảnh cậu.
Trong lòng mỗi người đều thầm nói, người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai, sao dám lớn mặt mũi như vậy, ngay cả Thịnh Tuấn Phong và Điền Uy Uy đều phải chủ động qua lôi kéo làm quen?
Ai có thể ngờ được, ba người vừa rồi thật ra không vui vẻ gì, chỉ kém chút là gây gổ.
- Tô thông.
Diệp Thanh đi qua đó, kêu lên.
- Ha ha, chúng ta đã lâu không gặp mặt, có rảnh thì thường xuyên đến nhà tôi nhé, mang mỹ nữ nào đó cũng được, dù sao huynh đệ tôi sẽ không vạch trần mặt nhau.
Tô Thông cười hì hì nói, trong ánh mắt không phải không có ý đen tối.
Người bạn Diệp Thanh này, rất cừ đấy, so với anh không thua kém bao nhiêu, sức hấp dẫn tỏa ra bốn phía, hấp dẫn nhiều hồng nhan như vậy.
- Tôi chỉ có Tiểu Linh là một người bạn gái thôi.
Diệp Thanh ngượng ngùng khiêm tốn nói.
- Tin cậu mới là lạ, tuy nhiên đều là đàn ông với nhau, tôi hiểu.
Tô Thông có đánh chết cũng không tin, còn quay qua Mã Tiểu Linh liếc mắt một cái, một cô bạn gái ở đây, nói lung tung không hay.
- Choáng.
Diệp Thanh lập tức cười khổ, cũng lười giải thích với cậu ta, nháy mắt, liền lôi cậu ta đưa tới một góc sáng sủa không người.
- Sao thế, tìm tôi có việc sao?
Tô Thông hỏi, sau đó nhìn Thịnh Tuấn Phong và Điền Uy Uy ở xa xa, nói:
- Có phải vừa rồi cùng bọn họ gây xung đột hay không? Không có việc gì, có tôi ở đây, bọn họ không dám trở mặt với cậu đâu.
Hiển nhiên, cậu nhìn như không để ý, kỳ thật đã sớm để mắt tình huống của Diệp Thanh và hai người kia vừa rồi.
Diệp Thanh nhìn ngọn đèn dầu rã rời ngoài cửa sổ, lắc đầu, nói:
- Hai tên rác rưởi kia tôi không để ý đâu.
- Ồ?
Tô Thông tò mò:
- Rốt cuộc là chuyện gì a?
Diệp Thanh hạ giọng, nói:
- Chuyện của chủ tịch An cậu có biết không? Hiện tại rốt cuộc thế nào?
Tô Thông lập tức sửng sốt, tiểu tử này, sao lại quan tâm tới việc này rồi? Cùng cậu ta có liên quan sao? À, đúng rồi, nghe nói cậu ta lần trước đã cứu An Tiếu Trúc, chẳng lẽ hai người trở thành bằng hữu? An Công chúa từ trước đến nay mắt cao hơn trán, bình thường không coi mọi người ra gì, tuy nhiên Diệp Thanh sức hấp dẫn không giống với ngườibình thường... , à, thật là có vài phần khả năng.
Nếu cho cậu ta biết, Diệp Thanh không chỉ có cùng An Tiếu Trúc trở thành bằng hữu, còn sinh chuyện gì đó, giữa hai người tồn tại quan hệ nào đó nói không thành tiếng, nói không rõ ràng như có như không. Tình cảm, chỉ sợ sẽ càng thêm bất ngờ.
- Chuyện này rất phức tạp, bên trong rất lòng vòng, tóm lại tình thế chủ tịch An không mấy lạc quan.
Sắc mặt Tô Thông trầm trọng xuống, nói.
- Có phải Thịnh gia giở trò quỷ hay không, công ty bất động sản kia chính là của tập đoàn Thịnh Thế.
Diệp Thanh hỏi.
Tô Thông liếc mắt nhìn Thịnh Tuấn Phong một cái, lắc lắc đầu, nói:
- Công ty kia chỉ là trên danh nghĩa của tập đoàn Thịnh Thế, ở bên trong cổ phần Thịnh Tuấn Phong kỳ thật là cực nhỏ, có phải ông ta giở trò quỷ hay không còn khó nói, tuy nhiên tôi hỏi qua ông ta, ông ta thề thốt phủ nhận.
Diệp Thanh cũng không tin tưởng lắm, có loại trực giác, không phải lão này giở trò quỷ thì còn có ai nữa, lại hỏi:
- Bố anh liệu có cách nào không ?
Tô Thông lắc đầu, thấp giọng nói:
- Chuyện này có bóng dáng Bí thư Thành ủy Tần Ưu Quốc, có lẽ còn đề cập đến Chủ tịch tỉnh Dương, tôi cũng không phải đặc biệt hiểu rõ, chỉ biết là gần đây nhất bố tôi thường xuyên than thở, vì không giúp được chủ tịch thành phố An mà buồn bực không ngừng.
Diệp Thanh im lặng, người ta Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật đều bó tay không cách nào, chỉ sợ thật sự rất khó khăn.
Tô Thông vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói:
- Chuyện này chúng ta đều không giúp được gì, chỉ có thể đặt hy vọng vào người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh giúp.
Diệp Thanh gật đầu.
Đúng lúc này, trong đại sảnh đột nhiên truyền đến một tiếng ồ lên, sau đó liền nghe thấy được rất nhiều cô gái lớn tiếng kinh hô.
- Ôi, phu nhânCao, bà làm sao vậy?
- Tinh Tinh, cô không sao chứ?
- Mau, đưa tới bệnh viện đi.
- Mọi người tránh ra chút, tôi là bác sỹ, để tôi xem xem.
Mã Tiểu Linh chạy qua, chỉ thấy sắc mặt Hứa Tinh Tinh trắng bệch, khớp hàm nhắm chặt, nằm im trên mặt đất, bất tỉnh nhân thế, vì thế liền cúi xuống người tiến hành cấp cứu kiểm tra.
Cao cũng chạy lại đây, khẩn trương hỏi han:
- Vợ của tôi cô ấy thế nào?
Nói xong liền ngồi xổm xuống giúp một tay, Mã Tiểu Linh trừng mắt nhìn anh ta, Cao lập tức ngượng ngùng đứng lên, đứng một bên lo lắng không ngừng. Lúc này người nào lớn nhất? Đương nhiên là bác sỹ lớn nhất.
Người chung quanh đứng thành một vòng, rất tò mò xem Mã Tiểu Linh cấp cứu, ai ai cũng bàn tán. . . ..