- Bác sĩ, bệnh này của tôi có cần đến khám lại không?
- Không phải là nói với cô rồi sao, cô về uống hết chỗ thuốc này là sẽ khỏi. Người tiếp theo.
Khoa da liễu, Lý Hỏa Nhĩ chau mày, vẻ vô cùng khó chịu nói với một nữ bệnh nhân, không thèm nhìn nữ bệnh nhân đó một cái, trong lòng thầm nghĩ, cô xấu thì cũng đã xấu rồi, lại còn ra ngoài dọa người khác, cái bộ dạng của cô thế thì ai mà thèm lấy chứ. Cái bộ dạng của cô xấu thế rồi, có mọc thêm mấy cái mụn thì cũng chẳng làm cô xấu thêm đi, lại còn đến khám bệnh, lại còn khám ở khoa cấp cứu, thật là phục cô đấy.
- Sao anh lại thế chứ, tôi hỏi một câu thì sao nào?
Nữ bệnh nhân đó cũng không phải là một người dễ bị bắt nạt, thấy ánh mắt khinh miệt của Lý Hỏa Nhĩ, lập tức đầu như bốc hỏa, thầm ngĩ, chị đây xấu thì liên quan gì đến mày, lẽ nào đến khám bệnh là sai sao? Chị đây đến khám trả tiền chứ không có ăn quỵt mà phải chịu khinh bỉ nhé.
Lập tức, hai người liền to tiếng cãi nhau khiến rất người xung quanh vây lại xem, có một số y bác sĩ an ủi nữ bệnh nhân kia, nhưng lại không hề có đến một người đứng về phía Lý Hỏa Nhĩ, đặc biệt là con gái, đều nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
- Có chuyện gì thế?
Chủ nhiệm khoa cấp cứu Ngô Viện Viện đi tới hỏi.
Sau đó, không đợi phản ứng của mọi người, Lý Hỏa Nhĩ liền vội vã đi lên, cười nịnh nói toàn bộ quá trình sự việc xảy ra, rồi lại nói:
- Bệnh nhân này tâm trạng hơi có vấn đề, tôi không hề nói cô ta xấu.
Những người bên cạnh đều thấy tức chết, nữ bệnh nhân đó liền nói:
- Đúng là anh không nói, vấn đề là ở chỗ anh nói tôi đến khám bệnh.Bệnh viện của các người là bệnh viện gì chứ, đối xử với bệnh nhân thế này sao? Tôi phải đi phản ánh mới được.
Ngô Viện Viện vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Lý Hỏa Nhĩ một cái, thầm nghĩ, Viện trưởng Diệp đã dặn dò như vậy rồi mà cậu còn làm ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện. Mọi người khó khăn lắm mới xây dựng được bầu không khí như thế này, thế mà cậu lại đi phá vỡ tất cả, cậu có biết thế nào là một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn vank không hả. Nếu như nữ bệnh nhân này về mà nói ra thì ảnh hưởng rất lớn đến bệnh viện. Khi mà bệnh nhân chọn bệnh viện thì họ chắc chắn sẽ không chọn bệnh viện Ngân Hạnh của chúng ta.
- Cô gì ơi, xin cô bớt giận cho, tôi là chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện Ngân Hạnh, nào, có vấn đề gì chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện nhé.
Ngô Viện Viện đích thân khám bệnh cho nữ bệnh nhân này, cuối cùng cũng thuyệt phục được thì chuyện này mới dẹp im được.
- Bác sĩ Lý, phiền cậu xin lỗi bệnh nhân.
Khi tiễn nữ bệnh nhân này đi ra, Ngô Viện Viện thấy Lý Hỏa Nhĩ liền vẫy tay gọi lại nói.
Lúc này, bầu không khí vô cùng căng thẳng, Lý Hỏa Nhĩ đứng bất động tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Cùng lúc đó, rất nhiều người cũng dừng làm việc, cùng tụ tập lại chỉ trỏ rồi thầm thì bàn tán.
- Cái tên Lý Hỏa Nhĩ này kiêu ngạo như thế, bắt hắn ta xin lỗi? Sao được chứ, trừ khi mặt trời mọc từ phía Tây.
Lý Hỏa Nhĩ thật quá đáng, nói bệnh nhân xấu, nếu mà lad tôi thì tôi lập tức tát cho hắn ta mấy phát.
Một nữ y tá không được xinh đẹp cho lắm đồng cảm nói.
- Chủ nhiệm Ngô thật dũng mãnh, trước đám đông bắt Lý Hỏa Nhĩ xin lỗi, khác gì làm hắn bẽ mặt, mọi người nói xem, Lý Hỏa Nhĩ không biết sẽ làm gì đây? Sẽ trở mặt hay là xin lỗi trước đám đông đây?
- Vậy đương nhiên là trở mặt rồi. Lý Hỏa Nhĩ là thạc sĩ du học ở Đức về, hắn có coi chủ nhiệm Ngô ra gì đâu, chủ nhiệm Ngô làm sao mà nói được hắn chứ? E rằng ngay cả viện trưởng Diệp đến cũng chưa chắc nói được hắn.
- Dám không nghe lời viện trưởng Diệp? Đánh chết hắn tại chỗ, viện trưởng Diệp là người thế
Dương Hiên Lâm quơ nắm đấm nói.
Một bác sĩ thực tập mới đến vẻ mặt không tin tưởng hỏi han:
- Không phải vậy chứ? Viện trưởng Diệp trông nho nhã như vậy, thật sự là bạo lực như anh nói không vậy?
Âu Dương Ninh Ninh nói:
- Xì, người như Lý Hỏa Nhĩ thì viện trưởng Diệp căn bản là không cần dùng đến bần tay, chỉ cần một ngón tay là có thể đánh chết hắn rồi. Mọi người không biết đấy thôi, viện trưởng Diệp chính là công phu thần y, võ nghệ cao cường, nghe nói còn cao hơn cả y thuật.
Dương Hiên Lâm lập tức không phục nói:
- Điên à, viện trưởng Diệp đương nhiên là y thuật cao hơn võ thuật rồi.
Lập tức có người phụ họa vào nói:
- Đúng vậy, cậu nói lời này đúng là bôi nhọ hình tượng viện trưởng Diệp của chúng ta. Y thuật của viện trưởng Diệp có thể khởi tử hồi sinh, võ công có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì có làm được thế không?
- Được rồi, được rồi, mọi người đều nói lạc đề rồi, càng nói càng lạc sang vấn đề khác, mau nhìn kìa, Lý Hỏa Nhĩ kiêu ngạo như vậy không ngờ lại chịu xin lỗi người ta.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Lý Hỏa Nhĩ đi tới thật, bước đi tuyệt đẹp, giống như kiểu bước đi của người mẫu, bỏ mũ xuống, hất tóc, vô cùng thành khẩn xin lỗi bệnh nhân nữ kia, đương nhiên chỉ là tỏ ra vẻ mặt thành khẩn nói:
- Vừa rồi là lỗi của tôi, mong cô bỏ qua cho.
- Hừ, nếu không nể mặt chủ nhiệm khoa cấp cứu chủ nhiệm Ngô của các người thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Nữ bệnh nhân trừng mắt liếc hắn một cái rồi rời đi.
Trong ánh mắt Lý Hỏa Nhĩ hiện lên vẻ khó chịu, oán thầm nói:
- Vạn ngàn lần đừng không để tôi yên, anh đây đối với loại xấu như khủng long không có hứng thú.
Rồi lại nhìn về phía Ngô Viện Viện, trong lòng không kìm nổi tán thưởng:
- Cũng may chúng ta được lãnh đạo bời ca
Vừa rồi nếu như không phải Ngô Viện Viện đến nói, bắt hắn xin lỗi cái cô nữ bệnh nhân xấu khiến người khác phải khiếp sợ thì quả thật là không còn cách nào giải quyết.
- Bác sĩ Lý, sau này cậu phải chú ý một chút, đừng bôi nhọ danh tiếng của bệnh viện.
Ngô Viện Viện có chút không chịu nổi việc tự cao tự đại của Lý Hỏa Nhĩ, liền ho khan hai tiếng răn dạy nói.
- Ha hả, sau này nhất định chú ý, nhất định chú ý.
Không biết là tự tin quá mức hay là kiêu ngạo quá mức, Lý Hỏa Nhĩ trên phương diện này cũng tương đối lợi hại. Nghĩ là làm, liền dùng nụ cười mà bản thân cho là rất mê hoặc người khác, tiến lại gần Ngô Viện Viện cười nói:
- Chủ nhiệm Ngô, không biết tối nay cô có rỗi không, tôi muốn mời cô đi xem phim?
Giọng nói có vẻ rất nữ tính, quả nhiên khác hoàn toàn với lúc mắng người khác, dường như là thay một giọng nói khác.
Lời này vừa nói ra, thu hút nhiều ánh mắt của y bác sĩ nhìn về, ngay cả những bệnh nhân biết rõ tính cách của hắn cũng phải há mồm trợn mắt kinh ngạc.
Trong đó, đặc biệt là Lý Tiểu Hổ phản ứng mạnh nhất, bẻ tay răng rắc, trong lòng chửi:
- Tên tiểu tử này, đúng là ăn mày mà còn đòi xôi gấc à, mày mà cũng xứng đáng với chị Viện Viện sao?
Tuy nhiên, Lý Tiểu Hổ lại nghĩ tới điều kiện của bản thân, ngoài việc biết nắn xương này nọ, hình như là chẳng có tài năng gì nữa, trông cũng không đẹp trai bằng người ta, càng không xứng đáng với chị Viện Viện rồi, không khỏi thất vọng.
Lý Tiểu Hổ ngày đầu tiên đến, Ngô Viện Viện dường như đã cười với cậu ta.
Thật ra, Ngô Viện Viện là chủ nhiệm khoa cấp cứu, Lý Tiểu Hổ đến làm việc thì đương nhiên là phải tỏ ra vẻ hòa nhã dễ gần của một vị lãnh đạo, cho nên đối với mỗi người mới đến cô đều cười với họ.
- Thật ngại quá, tôi không thích xem phim bác sĩ Lý ạ, cậu hãy mong chóng làm quen với công việc, dồn tâm tư vào công việc.
Ngô Viện Viện quay người rời đi, những lời nói vừa rồi không chỉ trực tiếp từ chối mà còn có chút đả kích.
Tuy nhiên, không biết là tự tin quá mức hay là tự hào quá mức mà Lý Hỏa Nhĩ lại rất nhanh nở nụ cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ:
- Con gái mà, luôn rụt rè như vậy. Nhưng mà không sao, tin vào sức hấp dẫn của anh đây, sơm muộn gì con tim cũng thuộc về mình mà thôi.
Cùng lúc đó, Lý Tiểu Hổ vui mừng siết chặt nắm đấm, phấn chấn đến mức suýt kêu ra thành tiếng.
Nào ngờ, chỉ trong tích tắc này thôi, hành động của cậu đã bị chị cậu Lý Tiểu Miêu nhìn thấu tim đen, suy nghĩ một chút liền khẽ cười khanh khách.
Cùng lớn lên từ nhỏ, sao mà không biết được tâm tư suy nghĩ của cậu ta chứ, Lý Tiểu Miêu lúc này liền vui vẻ:
- Tiểu Hổ này, cũng đã biết yêu rồi, trưởng thành rồi. Nó thích Viện Viện, hôm nào mình phải tạo cơ hội cho nó. Em mình trước kia mặc dù trí tuệ chậm phát triển nhưng sớm đã được Diệp Thanh chữa khỏi rồi. Bây giờ là một thanh niên trông cũng khá đẹp trai, ai nhìn cũng quý.
Trong lòng cô, em trai mình mặc dù không bằng người anh tốt Diệp Thanh nhưng nghĩ rới cũng chỉ vì lấy lòng con gái, thêm nữa cô lại có mối thâm tình với Ngô Viện Viện nên có chút tự tin.
Không ngờ, căn bản không cần người chị của cậu giúp đỡ, sau này, Lý Tiểu Hổ không biết dùng cách gì mà đã chiếm được trái tim của Ngô Viện Viện, bông hoa đẹp của khoa cấp cứu khiến cho nhiều người phải ngạc nhiên khâm phục. Ngay cả Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh khi biết tin này cũng phải chúc mừng cậu ta.
- Chúng ta, e rằng chỉ có bác sĩ Hứa, chủ nghiệm Ngô bon họ mới dám có ý kiến với hắn ta nhỉ?
- Đúng vậy, đúng vật, Lý Hỏa Nhĩ quá đáng quá, sai bảo chúng ta cứ như người hầu của riêng hắn vậy.
Cùng lúc đó, ở phòng làm việc của phó viện trưởng, hai nữ y tá Tiểu Quyên và Tiểu Toa đang phản ánh về Lý Hỏa Nhĩ với Mã Tiểu Linh, đương nhiên là Tiểu Quyên dẫn đầu rồi. Cô bé Tiểu Toa, mặt tròn tròn, thật thà chất phác, chỉ đứng ở phía sau phụ họa thêm.
- Nói có hơi quá không? Tôi thấy hắn ta cũng được mà.
- Quả là có chút thêm bớt, việc của Lý Tiểu Miêu lẽ nào cô quên rồi sao?
- Không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, làm ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện Ngân Hạnh.
Tiểu Toa phụ họa nói:
- Đúng vậy, hơn nữa hắn ta rất giả dối, trước mặt lãnh đạo thì nào có dám hung hãn như vậy.
Tiểu Quyên nói:
- Không nhuyệt thích ra lệnh người khác mà còn đặc biệt kiêu ngạo, cứ làm như ai cũng thấp hơn hắn một bậc ấy.
Tiểu Toa nói:
- Hơn nữa tính khí cũng không tốt, động một tý là mắng.
Tiểu Quyên nói:
- Ai khiến hắn mắng chứ, sao hắn không tự mắng bản thân mình đi.
Tiểu Toa nói:
- Hắn tuy là thạc sĩ du học ở Đức về, tôi thấy y thuật cũng chẳng ra làm sao, sao viện trưởng Diệp lại dung túng cho hắn thế.
...
Vẻ mặt Mã Tiểu Linh trầm xuống, cô biết, Tiểu Quyên và Tiểu Toa mặc dù là đich thân mình dẫn dắt lên, cũng coi như là người thân nhưng không vì thế mà kiêu ngạo, trước kia chưa từng nói xấu người khác trước mặt mình bao giờ, lời nói cũng tương đối đáng tin cậy, lúc này lông mày càng nhíu lại.
... ... ... ... ... ...
Sau khi Mã Tiểu Linh đề cập với Diệp Thanh về vấn đề của Lý Hỏa Nhĩ, lập tức thu hút được sự chú ý của Diệp Thanh nhiều hơn. Nhất là hiện tại đội ngũ nhân viên của bệnh viện Ngân Hạnh ngày một nhiều lên không như lúc trước, đều là những người có đức có tài, nên dựa vào lần diễn tập y thuật của khoa cấp cứu, trong lúc khám chữa bệnh Diệp Thanh tiện thể giảng giải những vấn đề y đức cho mọi người nghe.
Dù sao, tinh thần của một bệnh viện, rất nhiều phương diện do y đức quyết định. Điều đó là quan trọng nhất, nói như vậy, nếu một người không có y đức căn bản không xứng đáng làm một bác sĩ, còn y phong của một bệnh viện không tốt thì cũng vứt.
Diệp Thanh chậm rãi nói, giọng nói sang sảng nhưng có vẻ rất hào phóng, nói có sách mách có chứng, tràn đầy cảm hứng nghệ thuật khiến rất nhiều y bác sĩ và bệnh nhân gật đầu tán thưởng.
Trải qua hơn một năm rèn luyện, cộng với trên người có tuyệt kĩ, tiếng tăm của Diệp Thanh ngày một vang dội hơn, sự tự tin cũng tăng lên gấp bội.
- Về y đức, tôi cho rằng dược vương đời Đường Tôn Tư Mạc luận bàn rất sâu sắc trong quyển “Bị Cấp Thiên Kim Yếu Phương” từng nói: Phàm hành y trị bệnh cứu người, nhất định phải an thần định chí, vô dục vô cầu, nên lấy cái tâm từ bi để đối đãi với người bệnh. Khi có người bệnh đến khám không nên hỏi phú quý giàu nghèo, già trẻ gái trai, thân thích hay xa lạ đều phải đối đãi như nhau.
Lời này là những lời văn cổ, chỉ có Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, Hứa Thành Đức những người tinh thông văn cổ mới có thể hiểu sâu xa những lời này. Còn những người như Đổng Tục Khải, Ngô Viện Viện thì có vẻ rất mơ hồ. Còn Lý Hỏa Nhĩ là một thạc sĩ du học ở nước ngoài về ngay cả cái tên còn sửa cho giống người nước ngoài thì làm sao mà hiểu được những câu văn cổ này.
- Xì, đã là thời đại nào rồi, còn Tôn Tư Mạc, Trần Thật Công. Tôn Tư Mạc còn có nghe qua một ít, còn cái người Trân Thật công còn chưa nghe thấy danh bao giờ, thế mà mày còn dám lôi ra làm dẫn chứng.
Lý Hỏa Nhĩ chép chép miệng, chửi thầm:
- Bây giờ là thời đại của tây y, tây y mà anh học mới là chủ đạo, đông y mà mày học chỉ là con muỗi mà thôi.
Loại người như hắn thì làm sao mà biết được, trong lịch sử đông y, Trần Thật Công được tôn danh là một danh y. Ông chuyên về ngoại khoa, hơn bốn mươi năm sau, được mệnh danh là “ Hoa Đà tái thế”, bất luận là mụn nhọt, ung bướu đều qua tay ông mà chữa khỏi được.
Diệp Thanh lúc còn ở nhà đã đọc hết những sách cổ trong nhà nên biết được người này.
- Trần Thật Công, tự Dục Nhân, hiệu Nhược Hư, sinh vào
Diệp Thanh hứng trí, liền giới thiệu cho mọi người biết sự tích của người này. Tài ăn nói của cậu rất lưu loát, kể chuyện rất có hồn, giống như một người đang bình sách vậy, tất nhiên mọi người đều rất hứng thú, thậm chí có bệnh nhân còn quên cả đau đớn, không hề biết những y tá đã tiêm xong cho mình rồi.
- Ai mà rảnh nghe mày nói những thứ linh tinh này chứ, y đức y đức, chẳng qua là nói ra mồm để lừa gạt người mà thôi, muốn giương oai rạng võ chứ gì, muốn tẩy não ông mày á, còn lâu nhé.
Thấy mọi người đều chăm chú nghe Diệp Thanh kể chuyện không để ý đến mình, Lý Hỏa Nhĩ liền lủi thủi đi về phòng khám của mình.
Giác quan thứ sáu của Diệp Thanh rất nhạy bén, khẽ đảo mắt cái là biết biểu cảm của từng người, tất nhiên là cũng thấy được những động tác nhỏ của Lý Hỏa Nhĩ, cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn, tiếp tục kể chuyện cho mọi người nghe.
Mặc dù cậu kể câu chuyện này ra nhằm để thuyết giáo cho Lý Hỏa Nhĩ nhưng cũng coi như là một buổi nói chuyện với mọi người. Còn cậu đường đường chính chính là một viện trưởng, y thuật vô song, y đức vô đối.