Nữ tử vừa quát lên một tiếng, liền có sáu luồng sáng bạc chiếu ra.
Vù vùuuuuuuuuuuuu
Ánh sáng bạc chói mắt, nhanh như chớp.
Đúng là Diệp Thanh ra tay.
Cái gọi là được lợi thế là mạnh mẽ , đối phương nếu đã phát hiện ra hắn, hơn nữa còn có bốn người đều mang súng, hắn không thể để mình lâm vào thế bị động được? Gần như là trong tích tắc, ý nghĩ vừa nảy ra, tay run rẩy phóng ra khoảng sáu ngân châm dài nhỏ giống như mũi tên liên tiếp.
Ngân châm dài nhỏ, phá không gian phóng đi, dưới ánh trăng mờ mịt, phát ra tiếng vút sắc nhọn phá không gian, dũng mãnh phóng về phía 4 gã vệ sĩ và nam tử thấp lùn, còn có một nữ lang đeo mặt nạ mặc quần áo bó sát.
Khoảng cách mấy chục mét, trong nháy mắt đã đến, quả thực nhanh như viên đạn.
-Mạnh quá.
Nữ lang đeo mặt nạ kia nhíu mắt, không hoảng hốt, đầu hơi nghiêng, mái tóc bay phất phơ, ngân châm phóng qua cổ mịn màng của cô.
Tuy nhiên các người khác cũng không có thân thủ như cô, nam tử dũng mãnh thấp lùn kia gầm nhẹ, tránh không kịp, đành phải giơ tay ra chộp, chắn, lập tức, thiết chưởng đều bị ngân châm xuyên qua, đâm vào đau đớn, nam tử thấp lùn này đã có đường thoát, gần như tóm mấy cây ngân châm này liên tục lùi lại hơn chục bước, lúc này mới gắng hóa giải sức mạnh này, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Còn bốn tên vệ sị mặc áo đen cầm súng kia, vừa nhìn vật hi sinh, tất nhiên chút may mắn thoát khỏi cũng không có, bị Diệp Thanh một châm xuyên thẳng vào cổ họng, chết oan chết uổng.
Những người này, thường ngày đều dựa vào súng, vẻ mặt hung hãn, vừa thấy chính là kẻ liều mạng, Diệp Thanh ra tay tất nhiên không chút nương tình, đối đãi với người xấu, phải có máu thép tàn khốc, hơn nữa, nếu nhân từ đối phó nếu giải quyết sạch họ, mình cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Thanh tuy nhân từ, nhưng không phải không dám giết người, “ nhân từ” của hắn là “ nhân từ của kẻ mạnh mẽ”, không phải là nhân từ ngu ngốc như Đông Quách tiên sinh.
-Ngươi là ai? Lén la lén lút rình, là anh hùng hảo hán gì chứ.
Nữ lang đeo mặt nạ đứng vững thân hình, không thèm quan tâm đến các đồng bọn đã chết, chỉ nhìn vào bóng người đang thầm ẩn núp trên cây.
-Xem ra, cao thủ thường đều không coi thường súng được.
Diệp Thanh đánh giá lại nữ lang đeo mặt nạ này, áo bó chặt sát người, đường cong tuyệt đẹp, như đều không mặc áo con, cực kỳ hút hồn người, hiện nay là mùa hè, trang phục của cô mỏng manh, nếu giấu súng, tất nhiên có thể nhìn thấy.
Lúc này cũng chẳng thèm trả lời, bắn người lên, bay tới, như đại bàng đảo cánh, rất có ý nghĩa phong độ, phóng khoáng tự nhiên.
-Tiểu tử, ngươi to gan lắm, không ngờ dám đâm 4 thủ hạ của ông? Ngươi làm hỏng chuyện của ông, chán sống rồi hả.
Có thể là dáng người Diệp Thanh quá nho nhã, khiến nam tử thấp lùn kia có vài phần ngưỡng mộ, đố kỵ, lập tức tay phải liền giữ chặt máu chảy, chửi ầm lên.
-Cái đồ không biết sống chết.
Diệp Thanh cười khinh thường, mặc kệ hắn ta, chỉ nhìn nữ lang đeo mặt nạ.
Chỉ vì áo da của cô thực quá cá tính, bó sát người không nói, hình thức còn mới mẻ độc đáo, đại khái là mùa hè thời tiết nóng nực, ngắn tay trước ngực còn lộ ra một khoảng không, phần lớn quả tuyết lê, khe ngực ở giữa sâu hun hút khiến nam nhân không muốn nhìn không được.
-Ngươi là ai?
Nữ nhân đeo mặt nạ gần như không thấy Diệp Thanh đang thưởng thức bộ ngực của mình, lạnh lùng quát hỏi, đồng thời bước chân mau lẹ, như một con báo mẹ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tấn công.
Cô đang xem, Diệp Thanh tiểu tử này là kình địch, một chiêu giết bốn người thương một, khó đánh giá, tuy nhiên, thấy tướng mạo của hắn, nho nhã, trắng trẻo, chắc lợi hại cũng chẳng lợi hại lắm.
-A
Đúng lúc này, sau hai người vang lên tiếng thét kinh hãi.
-Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi là Diệp…
Mắt Diệp Thanh trợn trừng lên, Lý Thanh Bình lập tức vội vàng bịt miệng lại, sợ mình hưng phấn kêu ra tiếng, y quả thực lệ rưng rưng, có cảm giác muốn khóc, không dễ dàng, đang sắp phải bước vào ngục, ông trời lại thương hại, phái Diệp thường xự đến cứu ta, thật sự là tạo hóa của trời, chỉ là, chỉ là, Diệp Thanh hắn là Bác sĩ, khi nào có võ công cao cường như vậy, thân thủ mạnh mẽ như vậy?
Chắc không phải là ta hoa mắt chứ, tuy nhiên, hắn rụi rụi mắt, lẫn nữa nhìn kỹ, lập tức yên tâm, bộ dáng bảnh bao này, chẳng phải là Diệp Thanh khả ái sao.
Trước đây, Lý Thanh Bình rất hận Diệp Thanh, vì hắn giúp đỡ Lý Cổ Kim, đoạt mất vị trí của Phó trưởng ban thư ký của y, nhưng lúc này, kích động, không ngờ còn giống như gặp được cha vậy, hoàn toàn không thèm nghĩ nữa, sau khi Diệp Thanh cứu y sẽ đối đãi với y thế nào nữa.
-Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, đâm thương tay của ông, ông sẽ khiến ngươi phải chết.
Nam tử thấp lùn kia rống to lên, hai chân dạng ra, sàn nhà như rung lên, lòng bàn chân tựa như súng đạn, bước thấp bước cao nhảy lên vồ vào Diệp Thanh.
-Ta đoán, ngươi là con cóc.
Mắt Diệp Thanh nhíu lại, nhìn lên trên, lập tức cảm thấy buồn cười, hình ảnh này chẳng phải như con cóc sao?
Câu trêu chọc này, quả thực làm cho nam tử tức điên lên.
-A aaaaaaaaaaa
Phổi nam tử này đều nổ tung, mẹ kiếp, ông thường ngày ghét nhất bị người khác nói mình là cóc, lúc này người ở trên không, giương nanh múa vuốt, miệng rống lên giận dữ, hai đấm giơ lên, như thiết thùy “ rầm rầm rầm rầm” đập xuống.
Nơi nắm đấm qua, ngay cả không khí cũng đều bị đè nén lại, thế cực kỳ mạnh mẽ, như sao băng va vào đất.
-Đánh rất hay.
Diệp Thanh lanh lảnh quát, kiêu ngạo bừng phát, cũng muốn kiểm nghiệm một chút thực lực gần đây của mình có tăng hay không, trốn tránh không thèm trốn tránh, hai đùi khẽ cong lên, khớp xương gồng lên, tay được sự giúp đỡ cũng hai quyền tung ra ngoài.
-Bình!
Mái tóc đen của Diệp Thanh khẽ bay, khí thế ngất trời, tràn đầy phong độ người trí thức “ quyền đẹp” đạp vào khoảng không mà tiến lên, nghênh chiến với nam tử thấp lùn kia, gần như trong nháy mắt, nắm tay hai người đều va vào nhau.
Sức mạnh phóng ra giống như là bom nổ.
Lập tức, trong tiếng kinh ngạc của Lý Thanh Bình và nữ lang đeo mặt nạ kia, Diệp Thanh không sao cả, còn nam tử thấp lùn kia như diều đứt dây, không ngừng quay cuống té xuống, bay ngược ra ngoài, sau đó tiếng “ bùm” đập vào một vách tường, ngã nhào vào, không còn tiếng động.
Cũng không biết là đã chết hay là mất đi năng lực hành động, hay bị dọa nát gan rồi.
Lý Thanh Bình kinh ngạc vô cùng, quả thực như gặp ma vậy, đứng nhìn trân trân, cùng lúc đó, trong lòng cũng may mắn vô cùng, mình trước đây không đắc tội với Diệp Thanh nhiều, nếu không thì, chọc giận tiểu tử này không còn đánh y chết, tuy nhiên, vừa nghĩ đến mình lần này làm chuyện ngu xuẩn, gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của Hiệp hội y sỹ Ninh Thành, cuối cùng còn lo lắng sợ hãi, Diệp Thanh này sẽ không tóm mình chứ, hung hăng tra tấn chứ?
Vì thế, liền nghĩ lén chạy trốn xuống núi, dù sao, Diệp Thanh hiện giờ đang bị người khác làm chệch hướng đúng không.