Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dung Thu gọn
-Tôi nổi giận đấy thì sao, anh định đánh chết tôi chắc!
Hứa Thành Vũ một mực cái kiểu lợn không sợ nước sôi, vô cùng ngang ngạnh gào ầm lên.
Có điều, lúc hắn nhìn thấy Diệp Thanh, ánh mắt liền có ý trốn tránh, không dám nhìn thẳng, rõ ràng, nghe thấy Diệp Thanh không ngờ lại là viện trưởng bệnh viện, liền có chút lo lắng bồn chồn.
Nói cho cùng, hắn vẫn là một học sinh mà, bình thường đối với những loại nhân vật như lãnh đạo, thì bản năng luôn cảm thấy vô cùng sợ hãi, thuộc kiểu người xa xa nhìn thấy, đã lập tức vòng vào đường vòng.
-Cái thứ khốn nạn, ông đây đập chết mày.
Hứa Thành Đức tính tình tình lạnh lùng hà khắc, kỳ thực lại là một người đối với đồng nghiệp thì nhiệt tình, ngoài lạnh trong nóng, đối với bệnh nhân thì đều cực kỳ quan tâm, rất ít khi nói những câu bậy bạ, lúc này xem ra lúc này quả thực đang rất tức giận, chồm lên trước một bước, giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ lên, liền muốn giáng một cái thật mạnh xuống.
-Anh đánh đi, anh chỉ biết giáo huấn tôi, có lúc nào là thực sự quan tâm đến tôi chưa, thực sự trông nom đến tôi chưa.
Hứa Thành Vũ cố chấp ngẩng đầu lên, cắn răng nói.
-Mày là cái đồ thanh niên kém cỏi, tao chưa bao giờ trông nom quan tâm tới mày? Thế tiền cho mày đi học từ đâu mà có? Từ bé tới lớn lại là ai nuôi dưỡng mày? Mà mày lại nói là tao chưa bao giờ trông nom mày, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến mày, ông đây đánh chết mày!
Hứa Thành Đức tức đến nỗi những gân xanh trên trán giật liên hồi, liền muốn giáng cho thằng em trai một cái tát.
Hứa Thành Vũ tức khắc nhắm chặt mắt lại, nhưng lại không hề có ý né tránh, thầm nói, anh đánh tôi đi, tốt nhất là đánh chết tôi, bắt tôi làm phẫu thuật giải phẫu, tôi chết còn hơn.
Hứa Thành Đức giận đến nỗi tay run rẩy liên hồi, trước con mắt của bao nhiêu người, đã nói là muốn đánh, thì sao có thể thu tay lại được, lúc này hạ quyết tâm, liền muốn giánh cánh tay xuống đánh cho tỉnh cái thứ không hiểu chuyện này.
Diệp Thanh lập tức xông lên trước ngăn lại, khuyên giải nói:
-Thành Đức, bớt giận đi, nó còn nhỏ, phải từ từ dạy dỗ.
Hứa Thành Đức hai mắt đỏ ngầu, như đang muốn khóc, nói:
-Còn nhỏ? Nó đã là sinh viên đại học năm nhất rồi đó.
Diệp Thanh vỗ vỗ vai anh, rồi lôi anh đi, đồng thời liếc mắt ra hiệu, bảo Mã Tiểu Linh tìm người, chăm sóc chu đáo cho Hứa Thành Vũ.
Vài vị lãnh đạo vừa đi, rất nhiểu những bác sỹ y tá rồi bệnh nhân lúc nãy vây vào xem giờ cũng tản đi hết, có điều không tránh khỏi xì xèo bàn luận.
-Không ngờ, bác sỹ Hứa bình thường lạnh lùng hà khắc, nói năng thận trọng, hôm nay không ngờ lại nổi trận lôi đình, cảm xúc lại kích động như thế.
-Hazz, khả liên thiên hạ phụ mẫu tâm không biết à ( thương cảm tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ), tôi còn nghe nói, năm bác sỹ Hứa 19 tuổi, cha mẹ đều qua đời hết, chỉ còn lại một cậu em trai nhỏ...
-Thật hay giả thế, hai anh em họ chênh lệch tuổi tác đến cả 13 tuổi cơ à, thế lúc bố mẹ cậu ấy mất, em trai cậu ây chẳng phải là mới sáu tuổi sao?
-Thật không dám tưởng tượng, không dám tưởng tượng, bác sỹ Hứa lúc đó chắc là vừa lên đại học nhỉ, vừa phải tự học, vừa phải kiếm tiền nuôi sống bản thân với thằng em trai sáu tuổi, thế thì gian nan đến mức nào chứ?
-Chẳng trách bình thường tính cách của bác sỹ Hứa lại trầm lặng lạnh lùng và khắc nghiệt đến như thế.
-Anh ấy sở dĩ đến Ninh Thành, thứ nhất là do viện trưởng Diệp mời đến, thứ hai lại chẳng phải là vì muốn chăm sóc cậu em trai đang học đại học ở Ninh Thành sao.
-A, kỳ quái, Tiểu Nhu, sao cậu lại hiểu rõ về bác sỹ Hứa như thế chứ? Những thông tin nội tình này, chúng tôi còn chẳng có ai biết đấy.
-Đúng đấy, theo tôi thấy thì, có 80% là cô tiểu nha đầu này thích bác sỹ Hứa rồi, bình thường còn rất chú ý đến anh ấy nữa.
-Thích thì không được à, bác sỹ Hứa đẹp trai như thế, y thuật lại cao như thế, còn không biết là có bao nhiêu người thích đâý.
-Chậc chậc, tiểu nha đầu, mặt đỏ bừng hết lên rồi kìa.
-Muốn chết à.
-Ha ha, nếu mà nói đến người đẹp trai nhất, y thuật cao nhất bệnh viện mình, thì vẫn là viện trưởng Diệp, tiếc quá, viện trưởng Diệp người ta yêu cầu cao, hơi kém một chút, là đã không thích rồi.
-Cậu làm sao biết là người ta không thích, thử qua rồi à? Viện trưởng Diệp từ chối cậu rồi?
-Cút, có cậu mới từng bị từ chối ý.
........
Buổi tối, Diệp Thanh đang ở trong phòng nghiên cứu y thuật, còn cầm ra một tờ giấy viết viết vẽ vẽ, đều là những kinh mạch và huyệt vị trên chân.
-Rốt cuộc là nên dùng phương án nào mới chắc ăn hơn một chút đây?
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, không dám chắc chủ ý, không khỏi chau mày lại, nhỏ giọng lẩm nhẩm một mình.
Mã Tiểu Linh bưng một ly cà phê thơm lừng nóng hổi, đẩy cửa ra, liếc một cái cậu trai nhỏ đang ngồi nghiêm túc trầm tư suy nghĩ, không khỏi hé miệng cười khẽ, cái bộ dạng nhập tâm này của Diệp Thanh, làm cô thích nhất.
-Sao rồi, đang vì chuyện của Hứa Thành Vũ mà phiền não à?
Mã Tiểu Linh đặt ly cà phê lên trước mặt Diệp Thanh, ngồi xuống bên cạnh hắn nói.
-ừ ..
Diệp Thanh ngẩng đầu, thở dài, cầm tách cà phê lên liền uống, thầm nghĩ, mình mà giống đuôi con thằn lằn thì tốt rồi, đứt lại mọc đứt lại mọc, nếu mà như thế, cho dù có phải cắt chân đi thì cũng chẳng sao, vẫn mọc lại được bình thường.
Mã Tiểu Linh khuyên giải, an ủi nói:
-Anh tuy là y thuật cao, nhưng nói thế nào cũng không phải vạn năng, chúng mình làm bác sỹ, cố gắng hết sức, xứng đáng với lương tâm của mình là được rồi, không nhất thiết phải mang gánh nặng suy nghĩ.
-uhm, anh biết rồi.
Diệp Thanh quay đầu lại nhìn Tiểu Linh đẹp trai một cái, cười cười, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ, nàng Tiểu Linh này, vẫn còn đang lo lắng mình chưa trút được nỗi ám ảnh từ việc lần trước bác trai đó phát bệnh mà chết đây.
-Tình trạng này của Hứa Thành Vũ rất nghiêm trọng, cả chân, xương cốt gần như đã vỡ vụn hết, mạch máu vỡ rách, không thể nào tiến hành chữa trị có hiệu quả, sau lại bị thêm nhiễm trùng, dẫn đến các tổ chức biến thành màu đen, không ngừng lan tràn, nếu không cắt chi đi, căn bản là không có cách nào chữa khỏi, thời gian cũng đã định rồi, chính là sáng sớm ngày mai, do Hứa Thành Đức tự mình mổ chính.
Mã Tiểu Linh nói.
-Thành Đức tự mình mổ chính?
Diệp Thanh ngẩn ra, bác sỹ tự mình làm phẩu thuật cho người thân, thì áp lực chắc chắn là không phải loại thường, hơn nữa rất dễ xảy ra sai sót.
Mã Tiểu Linh nói:
-Em cũng đã khuyên anh ấy rồi, đổi cho bác sỹ khác làm, nhưng anh ấy cứ nhất định muốn tự mình mổ chính.
Diệp Thanh im lặng, bệnh tình của Hứa Thành Vũ, tuy là do Hứa Thành Vũ không chịu phối hợp, hắn không động tay vô kiểm tra được, nhưng sau đó, sớm đã dùng chiếc đồng hồ công nghệ cao phân hình qua rồi, cơ thịt, bắp thịt, khớp xương, xương cốt của chân phải đều bị thương nghiêm trọng, hoại tử, máu không lưu thông, hơn nữa lại nhiễm trùng trầm trọng, thịt đã chuyển sang màu đen hết cả, thuộc loại thương tổn không thể cứu vãn, nếu như không tiến hành cắt giải phẫu, thì với điều kiện hiện tại tuyệt không có khả năng chữa khỏi, ngược lại còn dẫn đến một loạt các bệnh chứng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Loại tình huống này cũng có thể được gọi là “ hoại thư”, sở dĩ biến thành màu đen, là vì các loại vi khuẩn ở các tổ chức hoại tử đã phân giải, sinh ra lưu hoá Hydrogen (H), sau đó lại kết hợp với sắt được phân giải ra từ trong huyết sắc tố, hình thành lưu hóa sắt, dẫn đến các tổ chức hoại tử biến thành màu đen.
-Nhưng anh lại có một ý tưởng, chỉ là vẫn chưa chắc chắn, cần phải thử nghiệm...
Diệp Thanh ngẫm nghĩ, nói với Mã Tiểu Linh, lúc này, cũng chỉ có Mã Tiểu Linh là đối tượng để hắn có thể nói hết những suy nghĩ trong đầu.
Y thuật của Mã Tiểu Linh tuy không bì được với hắn, nhưng cô cũng là một chuyên gia có cấp bậc, đối với trung y cũng hiểu sơ qua, không hề chỉ giới hạn kiến thức ở khoa phụ sản.
-Thế anh nói đi, em đang nghe đây.
Mã Tiểu Linh lập tức lấy lại được tinh thần, sau đó, Diệp Thanh liền giảng thuật lại mấy cái phương án mà mình định đưa ra.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên:
-Viện trưởng Diệp, viện trưởng Mã, hỏng rồi, Hứa Thành Vũ mất tích rồi.