Mã Chấn Hoa và Đống Huệ Cầm có việc, đã đi từ sớm. Thêm nữa đây là nơi làm việc của con gái, đã thuộc đường thuộc lối, lại có thêm Diệp Thanh chăm sóc, hai người họ cũng yên tâm lắm rồi.
Mã Tiểu Linh không cần phải chuyển tới khu vực nằm viện. Dù các phòng ở khoa cấp cứu có đông đúc thì đây vẫn là nơi chuyên phục vụ những ca cấp cứu. Nhưng tốt xấu gì Mã Tiểu Linh vẫn là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu. Ở lại chẳng phải tiện cho việc chỉ đạo hay sao. Cho nên chẳng ai nói gì, dù sao nằm viện cũng mất tiền mà, haha. Viện trưởng Trương đáng kính chỉ cần khua tay một cái, lập tức không mất phí nữa. Mà cho dù không miễn phí thì cũng chẳng sao, không chừng còn được bảo hiểm ấy chứ.
- Thật không ngờ, thì ra Tiểu Tĩnh và Tiếu Trúc là bạn cùng lớp.
Mã Tiểu Linh nhìn Diệp Tĩnh, rồi nhìn An Tiếu Trúc, luôn miệng than thở thành phố Phù Liễu nhỏ.
An Tiếu Trúc nói:
- Em và bạn ấy đã học cùng nhau được mấy năm rồi.
Trong lòng nghĩ, đã cùng anh trai của bạn làm chuyện ấy, thật khiến người ta hổ thẹn.
Diệp Tĩnh hỏi han rất thân thiết:
- Chị Tiểu Linh, chị đã thấy khá hơn nhiều chưa? Khi nào thì được ra viện ạ?
Mã Tiểu Linh nói:
- Chị cũng sắp khỏi rồi, dự tính chắc chỉ mai kia là có thể đi làm lại bình thường rồi.
An Tiếu Trúc vỗ tay cười nói:
- Thế thì tốt quá rồi. Chị Tiểu Linh, đợi chị khỏi bệnh, chúng mình sẽ cùng ra ngoại ô chơi nhé.
Mã Tiểu Linh hướng về phía Diệp Thanh nói:
- Có cần tiểu tử kia cùng đi không?
An Tiếu Trúc nói:
- Đương nhiên là không cần, chỉ có mấy chị em mình đi thôi!
Khóe miệng vô tình lộ ra một nụ cười rất tinh nghịch.
Đột nhiên Diệp Thanh thấy buồn bực trong lòng. Hai người xem hai đứa con gái ra ngoại ô chơi, chơi gì mà chơi. Đưa theo người anh này đi có phải tốt không. Chưa nói là gặp chuyện gì nguy hiểm, chỉ mấy chuyện như đi mua nước chẳng hạn cũng có người chạy đi giúp.
Mã Tiểu Linh nhún vai nhìn Diệp Thanh như có ý nói: không phải không muốn đưa anh đi, ai bảo để người ta không thèm để ý đến anh.
- Này Trúc Trúc, con không đi học, đến đây làm gì?
Đột nhiên An Đông Phóng từ hành lang đi ngang, nhìn thấy An Tiếu Trúc đang trong phòng bệnh, lập tức quay lại, có vẻ không vui, nói.
An Tiếu Trúc chép miệng:
- Con tới thăm bạn không được à?
- Ồ, tới thăm Diệp Thanh à?
An Đông Phóng liếc nhìn Diệp Thanh, trong lòng nghĩ, lẽ nào hai đứa này thật sự có quan hệ gì sao? Vậy thì không được, không phải người làm cha như ta không hiều tâm ý con, nhưng con còn nhỏ quá, giờ phải đặt việc học lên đầu chứ.
-Làm gì có, ai tới thăm anh ta chứ, con có quen anh ta đâu.
An Tiếu Trúc ngại ngùng “xì” một tiếng, rồi kéo tay Mã Tiểu Linh nói:
-Con tới thăm chị Tiểu Linh yêu quý của con đấy chứ.
-Ồ
An Đông Phóng thấy mơ hồ quá. Lạ thật! Con bé này, kết bạn với bác sĩ Mã từ lúc nào thế nhỉ? Không phải nó có gì mờ ám với Diệp Thanh sao, sao giờ lại cứ như không có gì hết thế. Chẳng lẽ hồi trước là mình cảm giác nhầm?
An Tiếu Trúc tự biết cha đang nghĩ gì, nhìn ông giải thích:
-Lần trước đi tham gia khám chữa miễn phí ở trại Cửu Long chị Tiểu Linh đã chăm sóc con. Hôm nay chị ấy ốm nặng, con không thể không tới thăm.
An Đông Phóng như bừng tỉnh, nói:
-Rồi rồi, các con cứ nói chuyện tiếp đi. Nhớ về trường sớm nhé!
-Biết rồi mà!
An Tiếu Trúc không thể nhẫn nhịn thêm, thở dài nói.
An Đông Phóng không còn cách nào với con gái, nhún vai, đi ra.
Mã Tiểu Linh nói:
-Sao em lại nói với bố như thế. Ông cũng chỉ là quan tâm em thôi mà.
An Tiếu Trúc tức tối nói:
-Ai cần ông ấy quan tâm! Nếu ông ấy thực sự quan tâm em thì đã không lấy mụ mẹ kế ấy về.
Mã Tiểu Linh:
- ...
Cô bé này cũng thật đáng thương.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Ba ngày sau, Trương Hạo Bác tổ chức tiệc mừng công nho nhỏ ở nhà hàng. Rất nhiều các chuyên gia và y tá được mời tới. Lão Trịnh, Cao Lệ Bình, Hàn Hưng Dân, Tương Xuân Yến, y tá trưởng Kiều, Lí Tiểu Miêu, Cổ Linh Quyên, Âu Dương Trữ Trữ, Dương Hiên Lâm, Diêu Dao, Chu Giai, Thành Tiếu Công, Lí Chí Hoành, vân vân, tất cả các bác sĩ y tá của bệnh viện Ngô Đồng đều có mặt. Chuyên gia hàng đầu của bệnh viện nhân dân thành phố Lưu Quốc Khôn và bác sĩ bệnh viện thành phố Mạc Sơ Đồng cũng y hẹn tới tham dự. Nhưng người quan trọng nhất đương nhiên phải là Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh rồi.
Hai bảy hai tám người ngồi gần đủ ba bàn, một phòng chật kín người. Sau đó các loại rượu thịt lần lượt được các cô phục vụ xinh đẹp đưa lên. Mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Trương Hạo Bác nâng li rượu hồng đứng dậy, nói lớn:
-Lần này bệnh viện Ngô Đồng chúng ta có thể qua được nguy hiển, tất cả đều là nhờ các vị đang ngồi đây chung tay góp sức. Tôi xin thay mặt bệnh viện Ngô Đồng cảm ơn các vị, xin kính các vị một li.
Mọi người lần lượt đứng lên, nâng li, rồi uống cạn.
Hàn Hưng Dân ngồi xuống, ăn một miếng thức ăn, cười nói:
-Nếu xét công lao, chắc chắn công của Diệp Thanh và chủ nhiệm Mã là lớn nhất. Hay là chúng ta cùng mời rượu hai vị ấy được không ạ?
Dương Hiên Lâm hét lớn:
-Làm gì có ai mời rượu như bác. Nếu muốn mời từng người chúng ta mời đi.
Hàn Hưng Dân vờ thở dài, nói:
-Tôi chỉ sợ Diệp Thanh không chịu được thôi!
Âu Dương Ninh Ninh nói lớn:
-Sao chủ nhiệm Diệp lại không chịu được. Cứ cho là mỗi người chúng ta lần lượt mời rượu, chúng ta say rồi, e là chủ nhiệm Diệp vẫn chưa say ấy chứ, mọi người nói phải không?
Diệp Thanh vội vàng xua tay, cười ha hả nói:
-Xem mọi người kìa. Đang muốn khích tôi uống rượu đấy hả? Tôi không trúng kế đâu nhé. Tôi nay tôi còn có việc bận nữa.
Dương Hiên Lâm nhìn Mã Tiểu Linh, nói lớn:
-Có chuyện gì thế, không phải là cái chuyện gì gì đó chứ?
Tất cả mọi người bật cười rộn rã.
Đến giờ, quan hệ giữa Mã Tiểu Linh và Diệp Thanh gần như là đã công khai rồi. Những người ngồi đây trong lòng đều rõ, dù vô tình hay hữu ý đều thích lôi hai người này ra trên.
Diệp Thanh cười mắng:
-Cái tên tiểu tử này, trong đầu toàn những điều đen tối.
Mã Tiểu Linh vốn phóng khoáng hôm nay mặt cũng đỏ lên, lộ ra vẻ mặt như bao cô gái khác. Cô cầm li trà lên, đôi môi rung trung, uống một ngụm nhỏ. Nhưng cô không để bụng những gì mọi người đang trêu, trái lại cô còn cảm thấy có chút ngọt nào nữa chứ.
Trương Hạo Bác cười ha hả:
-Diệp Thanh này, chi bằng cậu quay lại bệnh viện Ngô Đồng giúp tôi. Lần này cố mà làm lên chức chủ nhiệm. Như vậy thì vợ chồng đẹp cả đôi.
Diệp Thanh ngượng ngùng nói:
-Cháu vẫn chưa lấy được bằng y sĩ. Mấy ngày nữa cháu còn phải làm bài thi viết lí luận tổng hợp nữa ạ.
Lưu Quốc Không nói
-Không có bằng cũng không sao. Cậu cứ ở khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng làm trước đã. Dù sao cậu cũng làm công việc chủ nhiệm, quản lí là chính chứ không nhất thiết là phải đích thân thăm khám.
-Đúng thế đấy!
Chuyên gia y dược bệnh viện thành phố Mạc Sơ Đồng khâm phục Diệp Thanh lắm, tán đồng nói:
-Bác sĩ Diệp lần này lập được công lớn, là thắng lợi trở về. Cho dù chưa có bằng, người khác có lẽ cũng không có ý kiến gì đâu.
Mọi người đều khuyên bảo, Diệp Thanh suy nghĩ một lúc, trả lời:
-Thôi cứ để cháu nhận được bằng đi đã. Dù gì cũng chỉ là chậm một hai ngày thôi mà!
Hắn nghĩ, khen thì nói vậy chứ dù sao cũng không tiện.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, thấy An Đông Phóng tay cầu chén rượu, cười ha hả bước vào, nói:
-Vừa hay tôi ăn tiệc ở nhà hàng này, nghe người làm nói có người của bệnh viện Ngô Đồng tới, tôi nghĩ ngay là mọi người. Quả nhiên! Không thiếu ai đâu nhỉ. Nào, nào để tôi kính mọi người một li.
Mọi người đều cầm li đứng lên, những người đứng gần thì cụng li với An Đông Phóng, những người đứng xa thì đành tiếc nuối, đứng từ xa nâng li chúc mừng.
-Thị trưởng An, ngài khách khí quá.
-Làm phiền thị trưởng đích thân tới mời rượu. Thế này chúng tôi sao dám nhận. Đúng là làm chúng tôi vừa mừng vừa lo.
-Thị trưởng An, tôi chúc ngài sức khỏe dồi dào, chức ngày một cao.
...
An Đông Phóng chuẩn bị rời đi còn quay lai nói với Diệp Thanh:
-Tiểu Diệp này, nếu có thời gian tới nhà tôi chơi nhé.
Mọi người ngưỡng mộ vô cùng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Tiểu Linh, em lạnh không, hay để anh cởi áo cho em mặc nhé!
Tiệc tàn, ai về nhà nấy. Diệp Thanh muốn đưa Mã Tiểu Linh về. May mà nhà hàng này cách khu Phù Liễu Nhất Trung không xa lắm. Hai người họ liền đi bộ về, gió thu thổi, người thấy mát kẻ thấy lạnh. Diệp Thanh lo Mã Tiểu Linh vừa ốm dậy, sức đề kháng không tốt, nên quan tâm thăm hỏi.
Mã Tiểu Linh bĩu môi, trong bụng nghĩ làm gì có ai hỏi như anh. Anh còn không cởi ra mặc cho tôi sao. Đứng là đồ ngốc nghếch. Chẳng trách lúc trước không tìm nổi bạn gái. Haha, sao mình lại thích cái tên ngốc này nhỉ, trong lòng tự thấy tức cười.
-Ha ha!
Diệp Thanh cười lên một tiếng, cũng nhận ra điều mình hỏi thật ngốc, bèn nhanh tay cởi áo ngoài ra khoác lên người Mã Tiểu Linh. Tiện tay ôm lấy vai cô, lúc này không ôm lấy còn chờ lúc nào nữa!
Mã Tiểu Linh cười tươi, chàng trai này cũng không đến nỗi ngốc.
Diệp Thanh nhìn thấy sắp tới cổng khu Nhất Trung bèn nói:
-Hay là chúng mình đi dạo một chút đi.
-Được thôi
Mã Tiểu Linh tươi cười đáp.
Mã Tiểu Linh mặt mũi xinh xắn, nước da trắng ngần, hàm răng trắng như ngọc dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh, nhìn cô trông cứ như một tác phẩm quý giá vậy. Mỗi bước đi lại tỏa ra mùi thơm, rất hớp hồn người, khiến người khác chỉ muốn cắn một miếng.
-Tiểu Tĩnh và Tiếu Trúc đang tự học ở trên kia!
Mã Tiểu Linh nói nhỏ, cô vùi đầu vào lòng Diệp Thanh, cảm giác ấm áp vô cùng, hai người dạo bước trên sân vận động, cùng ngắm nhìn ánh đền từ những tòa nhà cao tầng trong trường.
-Ừ, làm học sinh thật ra cũng rất vất vả.
Diệp Thanh thơm nhẹ Mã Tiểu Linh nói
-Gia đình anh chỉ còn hi vọng mỗi Diệp Tĩnh thi được đại học danh tiếng thôi.
Mã Tiểu Linh nói:
-Em thấy thành tích của con bé cũng khá, chí ít thi đại học Ninh Thành thì không phải lo.
-Đại học Ninh Thành ấy hả?
Diệp Thanh có chút hơi do dự. Nói thật hắn học cao đẳng cũng không biết cái trường ấy mặt mũi ra sao. Bình thường không quan tâm lắm, thêm nữa nói trường Ninh Thành lấy điểm thấp, điều này hắn chưa từng nghe qua...
-Này, tốt xấu gì đại học Ninh Thành cũng đứng trong top 5 trường tốt của cả nước đấy nhé. Danh tiếng cả trăm năm rồi, cái đồ nhà quê này.
Mã Tiểu Linh cười mắng.
-Có thật không đấy?
-Đương nhiên là thật rồi. Có cần người chị như tôi xóa mù chữ cho anh không?
-Được thôi, được thôi, chi bằng chúng ta qua bên kia đi.
-Thôi, tôi không thèm đâu, tối đen như mực, ai biết anh định làm trò đen tối gì.