-Cô giáo Nhan, cô ăn đi ạ.
Chu Vi lại chuyển cây kem sang cho Nhan Tuyết Khâm.
Nhan Tuyết Khâm cười bảo:
-Em ăn đi, không cần phải khách khí như vậy.
Chu Vi nói rất nghiêm túc:
-Cô là cô giáo, em phải tôn sư trọng đạo chứ ạ.
Nói rồi nhất quyết đưa cây kem sang cho Nhan Tuyết Khâm.
-Ha ha, vậy thì cảm ơn em nhé.
Nhan Tuyết Khâm không còn cách nào, đành phải miễn cưỡng nhận lấy. Nếu không Chu Vi nhất định sẽ khó xử lám. Thật ra, bình thường cô không ăn mấy thứ ngọt thế này, sợ tăng cân, đâu còn cách nào khác, con gái qua tuổi hai nhăm nhất định phải chú ý giữ gìn.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Thế mấy đứa kia có tới không?
Trong lớp cô bé còn rất nhiều bạn đều tới cổ vũ cho bọn Chu Vi, đóng làm nhóm bạn thân.
Chu Vi nói:
-Tới rồi, nhưng đang bị Đàm Sảnh Sảnh giữ lại ở quán Starbuck.
Trần Du tò mò nói:
-Sao, cô bé Đàm Sảnh Sảnh đó cũng là bạn học của các em à?
-Vâng ạ, là bạn cùng lớp của em và Tửu Tịch nữa.
Diệp Thanh và Ninh Não Nhi nhìn nhau, kinh ngạc. Đúng là oan gia ngõ hẻm. Nhưng mà bọn họ sẽ không kể sự tình chuyện gây thù chuốc oán đó ở đây đâu.
Lạc Tửu Tịch hơi tức giận:
-Hừ, cái con bé đó sao lại thế. Rõ ràng là đang mua chuộc lòng người mà.
Chu Vi lại rất thản nhiên nói:
-Chẳng sao cả. Nếu nói là mua chuộc lòng người, vậy thì tớ mời mọi người ăn kem cũng là mua chuộc lòng người rồi.
Nói rồi nhìn Diệp Thanh cười tươi.
Lạc Tửu Tịch nói:
-Không giống nhau. Bình thường cậu vẫn nhiệt tình như vậy. Còn con bé Đàm Sảnh Sảnh đó thì không phải thế. Đã bao giờ nó tốt với ai thế đâu. Mà mấy đứa đó cũng thật là, sao lại để bị con hồ li nó mê hoặc nhỉ.
Chu Vi vỗ nhẹ má Lạc Tửu Lịch, an ủi nói:
-Được rồi được rồi, cậu đó, không nhịn nổi một hạt cát, trông cậu còn giận dữ hơn cả tớ.
-Haha, cậu định nói tớ là hoàng đế lo mất phần thái giám đó hả.
Lạc Tửu Tịch đùa.
Chu Vi ngó nhìn trường quay, nói:
-Có lẽ có thể vào rồi đấy ạ. Anh chị vào tìm chỗ ngồi trước đi. Em phải ra hậu trường chuẩn bị đây ạ.
Nói rồi vẫy tay từ biệt nhóm Diệp Thanh.
Năm người Diệp Thanh đưa vé rồi vào trường quay. Theo hướng dẫn của nhân viên đài, họ tìm được chỗ ngồi ở góc phía Đông Nam. Đó là khu vực của người tới cổ vũ cho Chu Vi. Đã có rất nhiều fan cầm theo đèn neon đang ngồi chờ. Một vài người trong số đó còn cầm theo bảng điện tử lấp la lấp lánh, bên trên viết: “Vi Vi cố lên”, “Vi Vi tớ yêu cậu”, vân vân. Không biết là của nhân viên đài làm cho hay các fan họ tự làm nữa. Bọn Diệp Thanh đương nhiên cũng được phát cho một cây đèn neon lúc bước vào trường quay.
Trần Du nói thầm với Ninh Não Nhi:
-Lúc trước tôi cũng rất thích cô bé Chu Vi này. Đợi tí nữa xong chương trình sẽ đi tìm cô ấy xin chữ kí.
Ninh Não Nhi nói:
-Vậy được tôi. Xin giúp tôi với nhé. Thật ra hình tượng của cô bé Chu Vi này khá tốt. Nhất là tính cách không tồi, đối đãi mọi người rất nhiệt tình, nhìn xinh xắn trong sáng như nước. Cô nói xem, để cô ấy làm người phát ngôn cho sản phẩm làm trắng của chúng ta thì thế nào?
-Đương nhiên là quá tốt rồi. Nhưng cô không lo lắng gì sao?
Ninh Não Nhi hơi mơ hồ, hỏi:
-Lo lắng gì cơ? Sợ cô ấy đòi cát xê cao sao? Cũng phải thôi, cô ấy có thực lực, đợi mấy tháng nữa không chừng có thể vào đến top 3, e là tới lúc đó người tới mời cô ấy đi đóng quảng cáo nhiều không kể xiết.
Trần Du dỗi dỗi, nhìn Ninh Não Nhi nghĩ bụng sao cô ta có thể vô tâm như thế nhỉ, rồi ghé miệng vào tai thì thầm với Ninh Não Nhi:
-Tôi nói là Diệp Thanh ấy, cô không sợ Diệp Thanh bị cô ta cướp mất sao?
-Giời ạ!
Ninh Não Nhi đúng là chưa nghĩ tới. Lúc này cô không còn coi đó là lời đùa của Trần Du nữa mà suy tính thiệt hơn, nhưng vẫn cười nói:
-Đâu cần cô phải lo. Hơn nữa tôi xinh đẹp hấp dẫn thế này, đoán chắc tên tiểu nam nhân đó sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.
Trần Du gật đầu bảo:
-Cũng phải nhỉ. Nói về mặt trái xoan, cô không thua gì Chu Vi, nói về thân hình, cô thắng là cái chắc.
Nói rồi lén xoa xoa cái mông đẫy đà của Ninh Não Nhi.
-Xí, lại nhân tiện đấy. Sao cô lại háo sắc thế được nhỉ?
Ninh Não Nhi miệng thì trách móc, đẩy tay Trần Du ra, nhưng trong bụng thì thầm thở dài:
-Ôi, mình và anh ấy yêu nhau chưa nhỉ. Nhưng anh ấy đã có bạn gái. Rốt cục tối qua là do anh ấy thèm khát hay là thích mình thật nhỉ?
-Tên tiểu nam nhân này, tám phần là có thích cơ thể mình rồi.
-Tôi đi vệ sinh một lát.
Phía bên kia, Diệp Thanh không hề cảm nhận được tâm sự của Ninh Não Nhi, cảm thấy cần giải quyết nỗi buồn nên nói với Ninh Não Nhi rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa bước ra ngoài, hắn nhìn thấy một cô gái trên người mặc một cái váy họa tiết da báo màu vàng, mắt tô màu tím đậm, trang điểm rất lòe loẹt, đang cúi người vứt một cái vỏ chuối vào thùng rác ở bên cạnh.
-Ồ, không phải là Đàm Sảnh Sảnh đấy sao? Xem ra con bé này bản chất cũng không xấu, nhìn thấy rác ngoài hành lang cũng biết chủ động nhặt lên vứt.
Diệp Thanh mỉm cười, thấy có cảm tình hơn với cô bé này lên nhiều. Tiếp đó hắn đi tiếp tới cuối dãy hành lang. Kết quả đi tới cuối dãy rồi, vòng đi vòng lại mấy vòng vẫn không thấy nhà vệ sinh đâu. Cuối cùng phải hỏi một cô lao công đang lau sàn mới tìm được tới nơi.
-Ôi trời!
Diệp Thanh còn chưa tới được cửa buồng vệ sinh đã đột nhiên nghe thấy tiếng lảnh lót của một cô gái kêu lên kinh ngạc, nghe động tĩnh có vẻ là mới bị ngã nên hắn vội chạy tới.
-Chu Vi, em sao thế?
Diệp Thanh bước tới thấy Chu Vi đang nằm ngã chỏng quèo trên đất, vẻ mặt rất đau đớn, trông thảm hại vô cùng. Hắn vội đỡ cô bé dậy.
Cùng lúc, Diệp Thanh đưa mắt nhìn, chú ý tới con bé Đàm Sảnh Sảnh đang đứng bên cười trên sự đau khổ của người khác. Thì ra Chu Vi đạp trúng phải vỏ chuối, không phải chính là cái vỏ chuối lúc trước đó sao?
-Ai da, không xong không xong rồi, chân em bị trẹo mất rồi.
Chu Vi nhăn nhăn cái mũi xinh xắn, cố gắng đứng lên, trán đổ mồ hôi, rõ là đau lắm không chịu nổi.
-Để anh xoa cho em.
Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Đàm Tinh Tinh, bụng nghĩ, lại là mày dở trò. Rồi đỡ Chu Vi ngồi xuống cái ghế đặt dựa sát tường.
-Hứ
Đàm Sảnh Sảnh ngúng nguẩy quay lại phòng vệ sinh nữ, tiếp đó bên trong phát ra tiếng loảng xoảng rất lớn.
-Anh là bác sĩ, để anh kiểm tra cho em.
Diệp Thanh nói rồi, không quan tâm Chu vi đồng ý hay không, nâng chân cô bé lên, đặt vào đùi mình, vén ống quần lên, bẻ nhẹ vài cái ở mắt cá chân.
-Á, đau đau.
Chu Vi đau đến chảy nước mắt, trong lòng cũng rối như tơ vò, thế này tí nữa sao có thể biểu diễn được.
-Em đừng lo, chỉ là trật khớp thôi, không phải gãy xương đâu. Trong ba phút anh sẽ chữa khỏi cho em.
Diệp Thanh mặt rất tự tin, cười nói.
-Thật thế ạ?
Chu Vi có vẻ không tin. Làm gì có ai chưa bị trật chân bao giờ. Bị như mình, ít nhất cũng phải bốn năm ngày mới có thể cử động được bình thường. Tới lúc ấy thì chương trình cũng đã xong từ lâu.
-Đương nhiên, chỉ là sẽ hơi đau một chút, không biết em có chịu được không thôi.
Diệp Thanh nói khích.
-Được, đương nhiên là được, anh làm được thì em chịu được.
Chu Vi cắn chặt răng, nói cứng.
Diệp Thanh nói:
-Vậy được, anh bắt đầu nhé.
Nói rồi hắn để tay thành vòng tròn rồi đột nhiên giật mạnh cổ chân trắng nõn, non nớt của Chu Vi.
-Á...!!!
Chu Vi đau quá, thở ra hơi lạnh ngắt. Tuy cô bé đã có sự chuẩn bị tâm li nhưng vẫn không chịu được mà thét lên một tiếng.
Nhưng Diệp Thanh không thèm để ý, vẫn tiếp tục xoa bót, thỉnh thoảng kéo, vặn, khi thì nhẹ nhàng lúc lại mạnh mẽ, cứ tùy ý mà ra tay. Đây chính là “quy xà bí thôi” thần bí thâm sâu.
Diệp Thanh liên tục sử dụng bốn loại thủ pháp: thủy nhuận băng, hoản long thoan, long tượng niễn, phong phất liễu, khiến cho Chu Vi cứ kêu á, á mãi không thôi. Còn khiến cho một nhân viên đài đứng lại xem, nhưng thấy việc của bọn họ chẳng liên quan đến mình nên mấy người nhân viên đó cũng thất vọng mà bỏ đi.
-Á, á,...
Chỉ lát sau, tiếng kêu của Chu Vi nhỏ dần, tới cuối cùng chỉ còn lại vẻ mặt hồng hào, vẻ mặt lười nhác như thể vừa mới vượt qua cơn cao trào.
-Em thử đứng lên xem.
Diệp Thanh buông cô bé ra, cười nói.
Chu Vi rất nghe lời thử đứng dậy, đá đá chân. Cơn đau đã tan biến, đi lại thoải mái, thậm chí còn thấy thoải mái, dễ chịu hơn trước lúc bị trật cho nên cảm thấy sung sướng vô cùng.
-Có vẻ không còn đau nữa rồi. Anh Diệp Thanh, công phu của anh thật đúng là đỉnh của đỉnh đấy. Cảm ơn anh nhé.
Chu Vi khom lưng, thả ống quần xuống, trong mắt long lanh hiện ra ánh mắt rất khác biệt.
-Không có gì.
Diệp Thanh xua xua tay. Nhân thể đùa đùa một câu:
-Nể mặt em mời anh ăn kem nên anh phải giúp em đó.
-Hì hì.
Chu Vi nhoẻn miệng cười. Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh nữ mở ra, Đàm Sảnh Sảnh thấy Chu Vi còn chưa đi liền giơ ngón tay thối ra trước mặt hai người họ
Này
Diệp Thanh rất tức giận, đứng bật dậy.
-Mau xin lỗi Chu Vi nhanh!
Diệp Thanh lườm con nhỏ kia, nói rất lạnh lùng.
-Xin lỗi cái gì. Đồ bệnh hoạn.
Đàm Sảnh Sảnh ra vẻ vô tội, nói như kiểu phẫn nộ lắm.
-Giả vờ ít thôi.
Diệp Thanh chỉ vào cỏ chuối còn đang nằm trên sang nói:
-Tôi hỏi cô, vỏ chuối kia có phải cô cố tình vứt ra không?
-Thần kinh à. Thế mà cũng nghĩ ra được.
Đương nhiên là Đàm Sảnh Sảnh phủ nhận sạch, đôi mắt tím lè chớp chớp, mặt ra vẻ oan ức lắm, nói:
-Sao tôi lại xui xẻo thế này, vừa mới vào nhà vệ sinh đã bị lôi vào mấy chuyện thế này.