Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Buôi tối có phải có lúc cảm thấy chóng mặt hoa mắt, sáng thức dậy cảm thấy trong miệng rất đắng?

Vị bác sĩ trung niên có nốt ruồi bên mép kia nghe mấy câu, không kiên nhân được liền cắt ngang lời của cô gái xinh đẹp tri thức kia.

- Đúng vậy thưa bác sĩ.

Cô gái tri thức nọ họ Hồ, là một giám đốc một công ty quảng cáo, làm việc ở ngay gần Hán Trung Môn, trên phòng làm việc thấy ở bên dưới náo nhiệt ầm ầm, thế là lò dò chạy xuống xem.

Miễn phí mà, nếu mà không khám thì phí quá, tuy nói rằng chúng mình là thành phần tri thức đi nữa, nhưng mà cái năm này, giá cả vật dụng, giá nhà, đều tăng như bay, lại chỉ có tiền lương là không tăng, thành phần tri thức cũng không có sống được a.

Đi bệnh viện à, tuy nói rằng có bảo hiểm, những mà những thuốc mà bác sĩ viết trong đơn thì có khá nhiều là không nằm trong thành phần bảo hiểm, tóm lại là vẫn cứ phải tiêu tiền, hơn nữa xin nghỉ một hôm, chỉ để đi khám bệnh cũng không xong, cuối tuần đi thì bác sĩ lại nghỉ ngơi, bệnh viện nhà nước mà, đều như vậy cả, đến cuối tuần một cái, chỉ có một số ít bác sĩ và nhân viên y tế trực ban.

Như bệnh viện Ngân Hạnh thì, giờ nào cũng có những nhân viên y tế chủ chốt trực ban.

- Cô bị áp lực công việc lớn, hội chứng mệt nhọc mãn tính, tôi viết cho cô một đơn thuốc là ổn ngay.

Vị nữ bác sĩ trung niên nọ cứ như là người ta nợ tiền của bà ấy vậy, cũng không có tười cười gì cả, cũng không giải thích bệnh tình, trực tiếp nói cứng đơ không không như vậy.

- Nhưng mà bụng dưới của tôi đau, lưng đau, lại còn mất ngủ luôn à.

Hồ tiểu thư nói nhấn mạnh, trong bụng nghĩ, bà rốt cuộc có hiểu không vậy, mệt mỏi thi sao lại mất ngủ được cơ chứ? như vậy thì phải ngủ ngon mới phải chứ, hơn nữa đau lưng, đau bụng dưới, nhất định là không bình thường a, trong lòng càng thêm vô cùng nghi hoặc, lại nghi ngờ đến trình độ của vị nữ bác si kia.

- Tôi biết rồi, bệnh của cô đơn giản lắm, uống một chút thuốc là ổn ngay thôi.

Vị nữ bác sĩ trung niên nọ không có chút nào để ý đến vấn đề của cô ấy, chỉ đưa ra một quyển sổ, đoạn nói:

- Thuốc đều ở đây, nhưng mà có điều phiền cô đi đăng ký một chứng minh thư một chút, điện thoại, hòm thư điện tử và các phương thức liên hệ khác, tốt nhất là mỗi hạng mục đều điền lại một cách tỉ mỉ, để tiện cho chúng tôi làm thống kê.

- Ắ? Lại còn phải điền những thứ này sao? Tôi có thể không điền được không?

Cô gái xinh đẹp thuộc thành phần tri thức kia rất có cảnh giác bảo vệ thông tin cá nhân, những thông tin này đều tương đối quan trọng, nếu chỉ cần hơi bị lộ ra thôi, thì sẽ có rất nhiều công ty bảo hiểm, công ty bất động sản, cùng với một đống lộn sộn lừa đảo khác như bồi dưỡng đầu cơ, kinh doanh mời mọc bán hàng qua điện thoại, thậm chí là “ chúc mừng bạn trúng thưởng”, tần suất điện thoại bị gọi đến làm phiền rất nhiều, không biết là bọn họ làm thế nào mà có được số điện thoại của mình, cũng vì thế mà Hồ tiểu thư đã phải đổi số không biết bao nhiêu lần.

- Xin lôi, đây là quy định của Tần Hoài Y Minh chúng tôi, nếu không đăng ký chứng minh thư và các phương thức liên hệ ra thì, không thể nhận được thuốc miễn phí.

- Như vậy sao, vậy thì tôi viết một chút vậy.

Hồ tiểu thư nhìn vào chỗ thuốc dưới bàn, nghĩ một lúc, rồi vô cùng tình nguyện viết lại phương thức liên lạc với cô ấy.

- Được rồi, cảm ơn đã hợp tác, hai ngày nữa bộ phần chuyên môn chăm sóc khách hàng của chúng tôi sẽ tiến hành hồi đáp.

Vị nữ bác sĩ như là không bao giờ biết cười này nói.

- Không cần đâu, không cần đâu.

Hồ tiểu thu liên tục xua tay, cầm thuốc rồi đi, trong bụng nghĩ, hồi đáp? Sợ rằng lại nhân cơ hội bán hàng gì đó thì có, nhưng cũng không sao, cái số điện thoại mà chị để lại là số giả, ha ha, đến lúc đó cho các người tức chết thôi.

Đi được mấ bước, nhìn lại vào bên tróng cái túi đựng mấy bình thuốc nhỏ, nhìn qua cũng thấy chẳng có đáng bao nhiêu tiền, trong bụng liền thiếu lòng tin vào thấy thuốc nọ, bác sĩ kiểu gì vậy, tôi nói là bị đau lưng đau bụng, bà ấy không ngờ không thèm để ý, trực tiếp viết đơn thuốc, không biết là lang băm phương nào nữa, chỗ thuốc này không biết có uống được không nữa.

Thôi bỏ đi thôi, mấy hôm nữa xin nghỉ đi đến bệnh viện chính quy xem xem, nhận một chút thuốc bảo hiểm, thuốc mem mà, uống tùy tiện là chết người như chơi, thuốc ba phần độc mà lị.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Cùng lúc đó, ở một góc nhỏ phía sau bức tường của quảng trường, chỗ khám bệnh từ thiện của hiệp hội y sư Ninh Thành.

Lúc mới bắt đầu, tuy rằng do vị trí địa lí của họ có vẻ hẻo lánh một chút, thế nên bệnh nhân đến có hơi ít, nhưng cũng theo thời gian trôi, dần dà, bệnh nhân liền đông dần lên, rồi cũng xếp thành hàng dài.

Các bác sĩ có chút khấn trương và cũng khá là bận rộn, hai người nhân viên công tác phụ trách phát thuốc, có lẽ là bình thường quan hệ cũng tốt cho nên tiện lúc phát thuốc cũng có giao lưu nói chuyện với nhau.

- Này, Giai Tuệ, cậu có để ý thấy, hàng người xếp ở chỗ chúng ta đang ngày một dài ra không, vữa nãy mới chỉ có một hàng thẳng, giờ đã uống cong đến mấy hàng rồi, mỗi hàng ít nhất cũng có đến mấy chục người đây.

Bác sĩ thực tập Liễu Yến Nhi như là phát hiện ra một lục địa mới vậy, đôi mắt chớp chớp sáng rực lên, phấn khích hướng về phía đồng sự của mình là Doãn Giai Tuệ nói.

Hai người bọn họ đều là sinh viên năm cuối, vốn là ở bên bệnh viện Nhân Dân của tỉnh, rồi sau đó vô ý biết được hiệp hội y sư Ninh Thành tổ chức khám bệnh từ thiện liền viết đơn xin gia nhập, tuy rằng bọn họ không có đủ tư cách gia nhập nhưng họ muốn đến giúp đỡ, làm trợ thủ, thế nên hiệp hội y sư cũng đương nhiên là đồng ý rồi, thế nên bọn họ mới đến đây.

- Hứ, giờ cậu mới để ý thấy sao.

Duãn Giai Huệ chớp chớp mắt, rồi theo sự chỉ sắp xếp của bác sĩ, phát thuốc cho người bệnh, rồi sau đó lại chạy lại, có một chút không phục nói:

- Đáng tiếc là về mặt địa lí không có lợi cho lắm, vẫn là không thể đọ lại với Tần Hoài Y Minh về thanh thế được, cậu xem, bệnh nhân bên họ xếp hàng dài thế kia cơ mà, ít nhất thì cũng hơn bên mình đến mấy lần.

Liễu Yến Nhi bĩu môi, khinh miệt nói:

- Thế thì sao chứ, hiệp hội y sư của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ áp đảo bọn họ thôi, không phải là tổ trưởng đã nói vậy sao, chỉ cần chúng ta dùng trái tim của mình dùng nhiệt huyết của mình phục vụ bệnh nhân, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người.

Nói đoạn không nhịn được liếc nhìn về phía bóng hình của Diệp Thanh. Viện trưởng Tiểu Diệp đang rất nhập tâm bắt mạch cho bệnh nhân, đồng thời cũng giảng giải những điều mục cần chú ý, vân vân.

- Ồ! Nhìn cách nói chuyện của cậu kìa, tổ trưởng, tổ trưởng~, như vậy, làm sao mà mình nghe cứ như là đang gọi chồng mình vậy.

Duãn Giai Tuệ có một chút chú ý đến cách nói chuyện của Liễu Yên Nhi và ánh mắt của cô ấy, liền mỉm cười nói.

- Muốn chết à, có cậu mới gọi chồng mình thì có.

Liễu Yến Nhi, hoàn hồn lại nhanh chóng thu lại anh mắt đang nhìn Diệp Thanh của mình về, gương mặt xinh xắn phớt ửng hồng, mắng yêu đồng sự của mình.

- Này, nói cho mình nghe xem nào, hay là trái tim nhỏ bé kia đã động lòng trước bác sĩ Tiểu Diệp rồi?

Doãn Giai Huệ tiến đến hỏi nhỏ bên tai Liễu Yên Nhi.

- Không có, đâu có chuyện đó.

Liễu Yến Nhi tất nhiên là phủ nhận điều đó rồi, con gái mà, các bạn biết đấy, thường hay nói người lại những gì mìn nghĩ trong đầu.

Doãn Giai Huệ:

- Thích người ta rồi thì thích người ta đi thôi, lại còn giấu giấu giấu giếm giếm, tớ nói cho cậu biết, cái bác sĩ Tiểu Diệp này giỏi lắm, nghe nói còn là một viện trưởng ở một bệnh viện nào nữa đấy.

- Mình sớm biết rồi, hơn nữa mình còn biết sở trường của anh ta là châm cứu, nhưng mà cả đông y lẫn tây y anh ấy đều tinh thông, có thể nói là nhân tài bách khoa toàn thư à.

Liễu Yên Nhi mấp máy đôi môi hồng đoạn nói.

- Lại nói không có động lòng, tìm hiểu nhiều đến như vậy? ờ, chị là người từng trải, dạy cho cô gái mới lớn như các cô một chiêu để đối phó với đàn ông, nếu như cậu quả thật động lòng, thì nhanh tay hạ thủ đi, nhanh tay thì được chậm thì mất đó.

- Choáng, cái gì mà nhanh tay chậm tay à, cậu hãy coi như là đi cướp táo ấy, thôi nhanh mà đi làm việc đi, không thì thấy thuốc lỗ lại chửi cho bây giờ, trong lúc làm việc lại còn nói chuyện.

- Hứ vừa lúc này không biết là ai gọi mình lại nói chuyện ấy nhỉ.

Đúng lúc này thì bác sĩ Lỗ gọi cô ấy lại, Doãn Giai Tuệ liền chạy đi, cô ấy chính là người trợ thủ cho bác sĩ Lỗ.

Còn Liễu Yên Nhi thì là trợ thủ của Lý Cổ Kim, lúc cấp thuốc, lại không kìm được bản thân liếc nhìn trộm Diệp Thanh ở bên cạnh Cổ Kim một cái, trong bụng nghĩ, vẫn là Doan Giai Tuệ nói đũng, đàn ông mà, đặc biệt là đàn ông tốt, đều phải nhanh tay, châm chân là mất, ờ, bác sĩ Tiểu Diệp, anh nhất định không chạy thoát khỏi tay tôi đâu.

Những ngón tay búp mắng thon thả xinh xắn hơi nắm chặt lại, khí thế đó khá là…, lúc đó Diệp Thanh đang tập chung khám bệnh, cũng không có chú ý đến, nhưng mà Liễu Yên Nhi theo lời của Doãn Giai Huệ, nên các hành động cử chỉ cũng không có để lộ ra, không khỏi bật cười.

Cũng không có biết vây quanh bác sĩ Diệp Thanh có biết bao nhiêu là người đẹp, trên cơ bản là nhưng ai mà nhan sắc có phần kém một chút thì đều khống có mấy được bác sĩ Diệp của chúng ta có hứng thú lắm, tuy rằng anh bạn của chúng ta không phải là người nhìn mặt bắt hình dong xem trọng về ngoài hình, nhưng bất luận là chính nhân quân tử hay là kẻ háo sắc nào đi chăng nữa, thì đàn ông khi nhìn phụ nữ, cái nhìn đầu tiên cũng là về ngoại hình.

Bạn có muốn nhìn vào nội tâm bên trong thì cũng đâu có thấy đươc đúng không? Cái đó là phải thông quá sự tiếp xúc ở cạnh nhau sớm chiều mới biết được, tìm hiểu thường nhật, thường xuyên nói chuyện, mới có thể dần dà mà hiểu nhau được, còn như yêu nhau từ ngay cái nhìn đầu tiên thì chỉ có là do hấp dẫn về ngoại hình mà thôi.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

- Người tiếp theo.

Diệp Thanh vừa mới khám xong cho một ông cụ tầm ngoài sáu mươi xong liền tiếp tục gọi người kế tiếp vào.

Thế là lập tức một bác gái tầm năm mươi, dáng người béo mập đi vào.

- Trên người bác chỗ nào không được khỏe vậy?

Diệp Thanh nói đoạn liền đưa tay ra, biểu ý bác gái nọ đặt tay nên miếng gối đệm để bắt mạch.

- Xin hỏi cậu có phải là bác sĩ Tiểu Diệp?

Bác gái kia hỏi.

- Đúng vậy, sao thế, bác có nghe qua về tôi sao?

Diệp Thanh mỉm cười hỏi lại, trong bụng cũng tương đối vui mừng.

Lại không vui sao cho được, biết người ta nói nghe danh mà đến là sao không, là như thế đó chứ còn sao nữa, hê hê, trong bụng Diệp Thanh lúc này có một cục vui to đùng ấy chứ, nếu mà có Mã Tiểu Linh ở đây lúc này thì nhất định cô ấy sẽ cấu trộm bụng, lưng của Diệp Thanh, cho anh ta ngứa ngáy mà cười.

- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, tôi là do bà Trương giới thiệu đến đây, hôm qua bà ấy có khám bệnh viêm vai ở chỗ anh, đến lúc về đến nhà không ngớt lời khen ngợi anh à.

Bác gái này chính là bác Cát, lúc trước mới khám bệnh ở bên Tần Hoài Y Minh, cảm thấy như mình bị lừa vậy, nên gọi ngay một cuộc điện thoại cho bác Trương, sao đó lại hỏi nhiều người khác cuối cùng cũng tìm được Diệp Thanh ở đây.

- À à, tôi cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình thôi mà, bác Trương khách sao quá rồi.

Diệp Thanh khiêm tốn mỉm cười nói, rồi thu ngón tay từ cổ tay của bác Cát lại nói:

- Bác bị mắc chúng bệnh sỏi mật nhẹ thì phải?

- Ai dà, bác sĩ Tiểu Diệp, cậu quả thật là thần thật, tôi chưa nói gì mà cậu chỉ mới sờ mạch một chút đã biết rồi? thế này quả đúng là lợi hại hơn hẳn so với những cái ông này ông nọ ở trong bệnh viện rồi.

Bác Cát ngay lập tức ngạc nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK