Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y

Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 574: Cái thằng cha nhị thế tổ này, chán sống rồi à!

Nhóm dịch: ShenYi

Nguồn: Mê Truyện

-Hì, Tử Dư, việc kết hôn đại sự, sao lại không thông báo với anh?!

Bản mặt của Nhiêu Thiên Đôn, giống như mặt của thần đen, đem theo hai cô em họ xinh như hoa ngọc, nhoáng cái đã xông vào trong, hướng về phía Mộc Tử Dư gọi lớn, vẻ mặt đó, vừa nhìn thấy đã khiến người ta liên tưởng ngay đến bốn chữ “ Hưng sư vấn tội”( khởi binh hỏi tội), một điển hình cho sự kiêu ngạo hống hách.

Diệp Thanh không khỏi hơi cau mày lại, người này rốt cuộc là ai thế, sao lại chẳng có chút lịch sự gì! ồ, không, là cái loại không có giáo dục điển hình mới đúng!

Ngày đại hỉ của người ta, lại có ai nói năng giống như mi không? Có điều, hôm nay hắn là khách, không phải là nhân vật chính, gì thì cũng không thể hiếu thắng mà ra mặt, hơn nữa, hắn cũng chưa hiểu rõ tình hình, Mộc gia cũng không chắc cần người ngoài như hắn phải ra mặt!

-Tôi không thích thông báo thì không thông báo chứ sao, hơn nữa, trước nay Mộc gia chúng tôi có giao tình gì với Nhiêu gia các người?

Mộc Tử Dư mím mím môi, lầu bầu một câu, sau đó, liền kéo chú rể Trần Triết đi:

-Triết, chúng ta đi chào hỏi các anh em bạn bè đi!

Trần Triết liếc Nhiêu Thiên Đôn một cái, hình như cũng không muốn gây hấn gì với người này, gật gật đầu, liền đi theo bà xã.

-Vội cái gì chứ, hôn lễ vẫn còn sớm lắm, tôi bận trăm công nghìn việc mà còn bớt chút thời gian tới đây, chúc mừng các người, mà các người vừa nhìn thấy tôi đã chạy, đây là đạo lý đãi khách sao?

Nhiêu Thiên Đôn cười “hì hì” một tiếng nham hiểm, cánh tay lớn vung ra, liền chặn hai người Mộc Tử Dư và Trần Triết lại.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tử Dư lập tức trầm xuống, nói:

-Nhiêu Thiên Đôn, hôm nay là ngày đại sự của tôi, xin anh đừng quấy rối!

-Ôi hay chưa, tôi có làm loạn cái gì đâu, tôi đến là để chúc mừng cho em đấy chứ! Bất luận nói thế nào, hai chúng ta cũng là bạn bè quen biết hơn mười năm rồi không phải sao?

Nhiêu Thiên Đôn nói xong, lại giơ tay lên sờ vuốt cằm của Mộc Tử Dư, hành vi vô cùng ngả ngớn.

-Ai là bạn lâu năm của nhà người chứ!

Mộc Tử Dư tự nhiên trong chớp mắt đã đẩy tay hắn ra, có một chút ghê tởm lắc lắc đầu nói:

-Nhiêu Thiên Đôn, anh càng ngày càng khiến cho người ta thất vọng đấy, không ngời, bây giờ anh lại biến thành cái loại khốn nạn vô lại này, anh có khác gì so với cái bọn côn đồ lưu manh ở đầu đường xó chợ chứ! Tôi đã nói qua bao nhiêu lần rồi, tôi với anh hoàn toàn không có khả năng, hi vọng anh đừng bao giờ đến đây quấy rầy tôi nữa!

-Anh quấy rầy em? Ha ha, xin em cầm gương mà tự soi mình đi, em chẳng qua cũng chỉ là một gái già, bây giờ bên ngoài còn không biết có bao nhiêu cô nàng trẻ tuổi đến cầu tôi, xin tôi đấy, tôi mà thèm đi quấy rầy cô?

Nhiêu Thiên Đôn kinh thường, cảm giác dường như muốn mượn cơ hội này để đả kích vào cái tôi của Mộc Tử Dư.

Mộc Tử Dư nói:

-Được thế thì tốt quá, có điều, bây giờ, mời anh đi tìm những cô nàng yêu thích anh, chúng tôi đây không hoan nghênh anh!

Nói xong, liền muốn kéo Trần Triết, đi theo đường vòng, loại người này, chị không chọc được, chẳng nhẽ lại không tránh được sao?

-Cô.....!

Trái tim Nhiêu Thiên Đôn tựa hồ như bị một con dao sắc nhọn đột nhiên đâm phải, hét lên:

-Tôi rốt cuộc là có chỗ nào không bì được với tên họ Trần đó, về gia thế, điều kiện, về thực lực tài năng, tôi có chỗ nào không tốt hơn so với cái thằng đàn ông cặn bã vô dụng này chứ?

-Thần kinh!

MộcTử Dư tức giận cười khẩy một cái, liền kéo Trần Triết đi! Thầm nghĩ, chỉ cần nói đển “ nhân phẩm” thì ngươi đã chẳng bì nổi với a Triết nhà ta rồi! ngay cả tư cách chạy đằng sau hứng bụi còn chẳng có!

Không ngờ, kéo mà chẳng thấy động đậy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Triết đương nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Nhiêu Thiên Đôn!

-Sao, mày thích cắn tao chắc?

Nhiêu Thiên Đôn đắc chí, vỗ tay cười to nói.

-Triết, không cần phải so đo với hạng người này làm gì, anh càng để ý tới hắn, hắn lại càng đắc chí!

Mộc Tử Dư nhỏ giọng khuyên ngăn, chỉ sợ Trần Triết chịu thiệt, cái tên Nhiêu Thiên Đôn này trước nay ngông cuồng ngang ngược quen rồi, việc gì cũng làm được! Quả thực giống như một thằng điên!

Có điều, Trần Triết lại chẳng màng đến.

......

Sau một lát, Trần Triết nhíu chặt đôi lông mày, lúc này mới trấn tĩnh lại một chút, nắm tay của Mộc Tử Dư, bước về phía trước.

-Haha, đúng là thứ vô dụng, đồ cặn bã!

Nhiêu Thiên Đôn như tên tướng đắc thắng, chửi.

-Cái con mẹ mày mới là đồ cặn bã!

Trần Triết bỗng nhiên quay phắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, nhổ ra một câu cực kỳ mang tính công kích, chằm chằm nhìn tên Nhiêu Thiên Đôn!

Mặc dù, Diệp Thanh thấy, lúc trước, Trần Triết đối với thằng cha Nhiêu Thiên Đôn này cũng khá sợ sệt, nhưng lúc này, trong ánh mắt ngọn lửa căm giận đang bùng cháy thiêu đốt đó, bập bùng, rõ ràng là đã bị chọc giận, Diệp Thanh đoán rằng, nếu như không phải không khí hôn lễ vui mừng này, không nên phá hỏng, phỏng chừng anh chàng Trần Triết này đã xông lên mà tẩn cho thằng Nhiêu Thiên Đôn một trận rồi!

Rõ ràng là có chút e sợ con người này, rõ ràng là đánh không lại, không thể dây vào, nhưng sau khi bị làm nhục vẫn hầm hầm tức giận, thực sự là khiến Diệp Thanh tán thưởng! cái gì gọi là khí phách, đây chính là khí phách, cái gì gọi là khí khái, đây chính là khí khái!

Con người Trần Triết, kỳ thực rất có khí phách, nếu lúc này mà rụt đầu như con rùa thụt cổ, thì cái cô Mộc Tử Dư kia đúng là chọn lầm người rồi! không bằng gả quách cho cái tên Nhiêu Thiên Đôn này cho xong!

Đối với người đàn ông lời nói có công lực đả kích nhất là gì? Lời nói khiến cho đàn ông tổn thương lòng tự tôn nhất là gì? Không ngoài mấy từ : “bất lực”, “ vô dụng”, “là đồ cặn bã”!

-Mày dám chửi tao?!

Nhiêu Thiên Đôn lập tức tức giận, cứ như là nghe thấy một việc không tưởng, xông đến, liền dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi Trần Triết, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi!

Mộc Tử Dư từ trong sự sửng sốt hoàn hồn lại, có điều ngay sau đó, liền cười tươi má núm đồng tiền nở rộ, lộ ra vẻ ngọt ngào vô tận, người đàn ông này, không ngờ lại vì bản thân mình, không kiêng nể gì mà mắng lại Nhiêu Thiên Đôn, chửi nhau với hắn! Phải biết là, ở đây có nhiều công tử con nhà quyền quý, ăn chơi trác táng như thế, mà chẳng có mấy thằng dám làm chuyện như thế này!

Tên tuổi Nhiêu Thiên Đôn, là đánh nhau mà ra!

Ngoài một số ít không dám dây dưa với hắn ra, nhưng chỉ cần dám chống đối lại hắn, đều phải chịu một trận giáo huấn để đời như nhau! Nó thuộc loại ác độc tàn nhẫn trong giới thanh niên ăn chơi!

Khí thế của Trần Triết liền giảm xuống, có điều lại đẩy đẩy gọng kính, lập tức ướn ngực lên nói:

-Tao chửi mày đó, cái đồ cặn bã, chúng tôi không hoan nghênh, mời anh lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi gọi bảo an đến đấy!

Phần thắng ngang nhau, không chút nhượng bộ!

Nhiêu Thiên Đôn ban đầu còn mang theo vẻ tươi cười nhơn nhở chọc tức đến, nhưng lúc này, mặt mày đột nhiên dữ tợn, dường như lập tức biến thành một hung thần ác sát, tiến lên một bước, nắm đấm như sắt đá vung lên, hung hăng hướng thẳng vào trán Trần Triết giã xuống:

-Tiểu tử, mày chán sống rồi!

Trần Triết lập tức lùi về phía sau, đồng thời vặn lưng xuất quyền, muốn phản kích lại!

Có điều, bà xã hắn Mộc Tử Dư ngay lập tức chặn trước mặt hắn, lại ngoảnh lưng hét vào mặt tên Nhiêu Thiên Đôn:

-Nhiêu Thiên Đôn, anh muốn là cái gì? Chẳng nhẽ còn muốn đánh người trong nhà tôi!

-Đánh người thì có làm sao?

Nhiêu Thiên Đôn nổi giận gầm lên, hôm nay không phá hỏng cái hôn lễ này của mày, thiếu gia tao đây không mang họ Nhiêu!

Người con gái mà Nhiêu Thiên Đôn tao muốn mà còn dám gả cho kẻ khác? Cứ coi mày là người nhà Mộc gia, thì có làm sao! Lập tức gạt Mộc Tử Dư ra, nắm đấm hướng thẳng vào trán Trần Triết mà giáng xuống!

Trần Triết giơ tay lên đỡ, không ngờ đối phương lực mạnh kinh người, Trần Triết chỉ cảm thấy cánh tay của mình như bị một thanh sắt đánh vào, bỏng rát, dường như xương cốt đã vỡ vụn hết cả, thân thể không đứng vững nổi, ngã túi bụi về phía sau.

Cùng lúc đó, Mộc Tử Dư cũng suýt nữa thì ngã sấp xuống, vô cùng phẫn nộ, quát lên:

-Nhiên Thiên Đôn, anh quá đáng vừa thôi! Thật đúng là coi trời bằng vung!

Nhiêu Thiên Đôn nói:

-Lão đây chính là coi trời bằng vung đấy, sao nào!

Tức khắc bước lên phía trước, trong thoáng cái đã nắm chặt cánh tay của Mộc Tử Dư trong tay, nói:

-Hôm nay ông đây sẽ đem cô đi, xem xem có đứa nào dám cản!

-Anh bỏ tay tôi ra, chốc nữa bố tôi đến, sẽ không tha cho anh đâu!

Mộc Tử Dư vừa giãy dụa vừa quở mắng.

-Haha, lúc bố cô nhận được tin chạy đến, chúng ta sớm đã chẳng thấy tung tích đâu rồi!

Nhiêu Thiên Đôn cười lớn, ông già họ Mộc đó, đương nhiên hắn không dám chống đối ngay trước mặt, chính là chọn lúc đối phương không có mặt mà! Dù gì, xong việc,người nhà của hắn sẽ tự lo liệu! Hắn đưa Mộc Tử Dư đi, cũng chẳng phải là muốn làm gì cô, chẳng qua là chỉ không muốn để hôn lễ của cô được tổ chức một cách thuận lợi!

-Mày buông cô ấy ra cho tao!

Trần Triết xông đến, liền bị hai tên vệ sĩ mặc vest tây đen kịt không biết mọc từ đâu ra ngăn lại, rõ ràng là người của Nhiêu Thiên Đôn đem đến!

Nhan Tuyết Khâm lắc lắc đầu, không thể chịu thêm được nữa, liền xông lên kéo Mộc Tử Dư, hét vào mặt tên Nhiêu Thiên Đôn:

-Anh quá hống hách rồi đấy, chẳng nhẽ thực sự muốn làm hỏng mối quan hệ giữa hai gia đình sao? Mộc gia sẽ không dung ngươi cái tội tùy tiện làm càn bắt nạt người khác!

Lập tức, liền liếc mắt ra hiệu cho Trần Triết, ý bảo hắn mau chóng đi gọi người! trong sân ngoài kia, cửa lớn, Mộc gia cũng có không ít vệ sỹ, chỉ là không ngờ đến, trong đại sảnh này lại có người dám đến gây rối, nên cũng không phân công cho người ở đây.

-Cô là ai chứ, ngay đến việc của tôi mà cũng dám quản à?

Nhiên Thiên Đôn trừng mắt nhìn Nhan Tuyết Khâm, thầm nói con nha đầu đui mù này chui từ đâu ra không biết!

Nhan Tuyết Khâm nói:

-Anh không phải quan tâm tôi là ai, tôi không chịu được nữa thì phải quản!

-Cô bỏ tay ra cho tôi, nếu không tôi đánh cả cô đấy!

Nhiêu Thiên Đôn tức giận, ngang ngược, sự hung ác chui từ trong gan mà ra,dù sao, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải đến làm loạn nhà Mộc gia, cũng chẳng định nương tay!

-Thế anh đánh tôi thử coi, tôi không tin là nhà Nhiêu gia các người ở Bắc Kinh có càn quấy đến mức này! Quả thực là chưa nghe qua bao giờ đấy!

Nhan Tuyết Khâm đương nhiên không bỏ tay, vẫn cố kéo Mộc Tử Dư, liếc vẹo cái tên Nhiêu Thiên Đôn đó một cái, cực kỳ xem thường! thầm nói, cái loại ăn chơi trác táng này, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết! Người nhà của mày có thể bảo vệ mày cả đời chắc!

-Tiện nhân, muốn chết à!

Nhiêu Thiên Đôn không nhịn thêm được nữa, ánh mắt lộ ra sự hung ác, giơ tay liền tát thẳng vào mặt Nhan Tuyết Khâm.

Mộc Tử Dư tức khắc hét lên một tiếng kinh hãi! Những người có mặt khác cũng nhao nhao hét lên! Không ngờ, cái thằng Nhiêu Thiên Đôn này đúng là coi trời bằng vung, ngang nhiên cướp dâu không nói, ngay cả con gái bảo bối của Nhan La Khâm mà cũng dám đánh!

Nhan La Khâm là đại lão một phương, trấn thủ một tỉnh, thế lực mạnh mẽ vô cùng, không giống như phụ thân của Mộc Tử Dư Mộc Gia Thành, chỉ có ảnh hưởng đến giới truyền thông tin tức!

Nhiêu Thiên Đôn đúng là dám đánh! “vù” một cái, thiết chưởng sinh phong, thế này, nếu là má của Nhan Tuyết Khâm, phỏng chừng lập tức cả nửa mặt sẽ sưng vù lên, nói không chừng, răng còn rụng mất vài cái!

Đánh người không được đánh vào mặt, thù này, xác định là sẽ “ghi lòng tạc dạ rồi”!

-Phịch

Âm thanh của cái tát nổ đom đóm mắt ấy, lại không hề giống như trong tưởng tượng của mọi người, mà nó lại chẳng vang lên một tiếng nào, bàn tay của Nhiêu Thiên Đôn cứng ngắc dừng lại giữa không trung, cách mặt của Nhan Tuyết Khâm, ước chừng còn có 10cm!

Mà cổ tay của hắn, đương bị một bàn tay to nhã nhặn thanh thú, đẹp đẽ thon dài, tràn trề khí thế đang hung hăng bóp chặt lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK