Diệp Thanh cũng thấy hứng thú nhìn cô, cậu với xuất thân từ đông y, đối với những danh y nổi tiếng đều có nghiên cứu qua, tất nhiên là đã từng nghe qua câu chuyện này rồi, chỉ có điều, từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi của anh cả và anh hai của Biển Thước.
An Tiếu Trúc nói:
- Em cũng không biết, có người nói anh cả của Biển Thước tên là Biển Hồng, anh hai tên là Biển Yến.
- Yến, Thước, Hồng?
Mã Tiểu Linh cảm thấy nghe có quái quái thế nào ý, ngẩm nghĩ một lát rồi cười khúc khích.
Diệp Thanh cũng lắc đầu cười nói:
- Biển Thước cũng không phải là tên thật, tên thật của ngài là Tần Việt Nhân, cái tên Biển Thước là người Triệu Quốc đặt cho thôi, còn hai người anh của ngài đều không có tiếng thì làm sao người dân lao động biết được chứ.
Thế là ba người đều cười phì lên, chỉ cảm thấy ngâm mình trong suối nước nóng này nói chuyện cũng rất sung sướng.
An Tiếu Trúc nói:
- Diệp Thanh, anh giúp em châm cứu nhé, em sắp thi đại học rồi, học tập lại căng thẳng, áp lực lớn, muốn thả lỏng thả lỏng chút, để tăng cường sinh lực.
Lúc nói chuyện, tuy cười tươi như hoa, nhưng coi như không có chuyện gì, thực ra, cũng chột dạ lắm chứ, còn chẳng dám nhìn Mã Tiểu Linh nữa mà.
“...” Lúc này Diệp Thanh thấy vô cùng khó xử, nha đầu này, nói trước mắt Tiểu Linh như vậy lại còn muốn mình châm cứu cho nữa, chẳng nhẽ ở suối nước nóng này chăng, em mặc bộ bikini gợi cảm như vậy làm sao anh ra tay được chứ.
Nhưng, nếu có châm cứu thật, thì cũng hay đó chứ, hoàn cảnh cũng hữu tình thế này mà.
Cậu lại nghĩ tới hôm đêm đông gió rét, cùng với Mã Tiểu Linh tới trường trung học số một chơi, suýt nữa bị nhóm học sinh nữ tóm được, cũng rất kích thích đó chứ, không khỏi rùng mình, nếu mà cùng hai người phụ nữ xinh đẹp này bước vào trong thế giới ảo thì có phải là tuyệt mỹ biết bao, nếu được như vậy cho dù có chết cũng đáng.
Những ý nghĩ này xuất phát cũng chỉ là bản năng thôi, Diệp Thanh lập tức giật mình, thầm nói, từ lúc nào mình biến thành tên lưu manh thế này chứ, coi Mã Tiểu Linh và An Tiếu Trúc là ai chứ hả?
Có trách thì trách tên Trần Du, lúc nào cũng nói trước mặt mình cái chuyện đâu đâu ý, khiến mình cũng bị cuốn vào.
Haiz, tư tưởng lại biến đổi rồi, vốn dĩ anh là người vô cùng thuần khiết chẳng khác gì một tờ giấy trắng cả.
- Có được không vậy? Anh cứ nói một câu như những đại nam nhân xem nào, cứ như bà thím vậy.
An Tiếu Trúc có chút không hài lòng, không khỏi bĩu bĩu môi, trong lòng tỏ ra khinh khỉnh, chỉ để mi châm cứu chứ có để mi làm cái khác đâu mà nghĩ linh tinh đi đâu vậy.
Mã Tiểu Linh như cười mà chẳng phải cười nhìn Diệp Thanh nói:
- Tiểu Diệp Thần y, phiền ngài ra tay vậy, để tiểu nha đầu chúng tôi được thưởng thức bàn tay diệu kỳ của ngài chứ.
Diệp Thanh ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói:
- Thực ra, tăng cường sinh lực cũng có rất nhiều phương pháp, ví dụ như đặt ngải vào huyệt Thuần Khuyết, thì có kết quả tức thì luôn à, hơn nữa thao tác lại rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần cứu một đến hai lần, mỗi lần cứu chừng mười phút, kiên trì lâu dài nhất định sẽ tăng cường sinh lực ngay.
- Vậy huyệt Thần Khuyết nằm ở vị trí nào thế?
An Tiếu Trúc hỏi.
- Huyệt Thần Khuyết chính là ở ngay rốn đó, cũng có tên khác là Tề Trung. Là một huyệt của Nhâm Mạch, nếu em muốn tăng cường hiệu quả, hoặc cơ thể có khả năng chịu đựng được, có thể cứu cách một lớp gừng hoặc lát tỏi.
Chính là chọn những loại gừng già và tổi một nhánh, cắt thành từng lát mỏng 3mm, dùng tăm châm châm thành những lỗ để thoát khí, sau đó đặt ngải lên, rồi đặt lên rốn, đợi tới lúc có cảm giác nóng nóng, rồi đem lát gừng đó bỏ tàn tro đi rồi thay bằng một mồi ngải khác, cứ như vậy cứu liền năm tới bảy cái là được.
Sau khi cứu xong, tốt nhất là dùng khăn lau sạch phần rốn, tránh dịch của gừng hai tỏi kích thích vào da.
Diệp Thanh giới thiệu xong, có vẻ tiếc nuối nói:
- Nhưng đáng tiếc, hiện tại không có ngải để cứu, cũng không có gừng và tỏi, nếu có thì anh có thể làm mẫu cho em một lượt.
- Hừ, anh nghĩ ngon thế, rốn người con gái để anh sờ vào sao?
Mã Tiểu Linh cười nói, rồi tiếp tục nói với An Tiếu Trúc:
- Nhưng, phương pháp này cũng rất tốt, chúng ta có thể về thử một lần xem sao.
An Tiếu Trúc có chút buồn bực, tự mình về thử thì có ý nghĩa gì chứ, chị không để hắn giúp em làm một lần sao, keo kiệt thật.
Cô nghĩ rằng, để Diệp Thanh tự tay giúp cô cơ, rồi tiếp tục cười hì hì hỏi:
- Còn có cách gì khác nữa không?
- Ách...
Diệp Thanh vẫn chưa nói, mặt đã ửng đỏ lên hết rồi, cảm thấy nóng bừng bừng, cũng may tắm ở suối nước nóng này mặt ai củng ửng đỏ lên hết, lại có những làn khói bốc lên thế này, không chú ý kỹ thì cũng không phát hiện ra được.
- Còn có một cách rất đơn giản...
- Cái gì cái gì thế?
- Mau nói đi mau nói đi.
Hai người đều cảm thấy rất hứng thú rồi thúc giục.
Diệp Thanh mặt dạn mày dày nói:
- Đó chính là vuốt ngực, bóp bụng.
Nói ra câu này, Mã Tiểu Linh lập tức bĩu bĩu môi, vẻ tức giận liếc nhìn cậu một cái, thầm nói:
- Cái tên tiểu tử này, lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi, lại còn vuốt ngực bóp bụng nữa chứ, anh muốn vuốt ngực bóp bụng ai vậy?
An Tiếu Trúc đang đùa giỡn làn nước, vẻ rất ngượng ngùng, cái tên tiểu tử này, nhìn thì có vẻ thật thà vậy, thế mà mở miệng ra là như muốn ấy ấy người khác ý, ngực của chị Tiểu Linh chính là do mi vuốt nhiều nên mới to như thế phải không?
Choáng, ngực của ta vốn dĩ đã to như vậy rồi, mỗi ngày hắn mà giúp ta xoa bóp nữa thì không biết nó sẽ...., An Tiếu Trúc không dám tưởng tượng, khuôn mặt liền đỏ ửng lên.
Diệp Thanh vốn đã chột dạ, lúc này làm sao biết được những suy nghĩ của bọn họ chứ, cảm giác như bị đả kích ghê gớm lắm không bằng, sao hai người lại như vậy chứ, coi anh là người thế nào chứ.
Anh nói gì cũng đều nghiêm túc cả đấy.
Lúc đó liền nói lớn:
- Vuốt ngực bóp bụng, vốn là một phương pháp dưỡng sinh rất tốt, đã lưu truyền mấy ngàn năm nay rồi, vuốt ngực khiến những tế bào ở tuyến ngực được hoạt bát và năng động hơn, có thể tăng cường sự bài tiết, có tác dụng điều phối tốt với các tạng phủ khác, bóp bụng có thể cải thiện lưu thông máu của các tạng phủ, thúc đẩy sự bài tiết của dạ dàng, ruột, phổi và thận, đều có thể tăng cường khả năng miễn dịch cho cơ thể, là một biện pháp giáp tránh già sớm và tăng cười sức khỏe.
Mã Tiểu Linh dù sao cũng là chuyên gia tây y, nghe cũng hiểu chút ít, liền vuốt cằm nói:
- Tiết tố tuyến ngực được gia tăng thực chất rất tốt cho khả năng miễn dịch của cơ thể và phòng tránh bệnh tật, môn xoa bóp của đông y cũng đã nghiên cứu rất kỹ càng rồi, nếu xoa bóp linh tinh cũng chưa chắc đã tốt.
Diệp Thanh vui vẻ nói:
- Thao tác này cũng đơn giản thôi, trước tiên là vuốt ngực, dùng tai phải ấn vào phía trên ngực phải, ngón tay hơi xía xuống dái, dùng lực vừa phải, vuốt vuốt tới dưới bụng tái, sau đó dùng tay trái vuốt phía trên ngực trái, rồi vuốt xía xuống phía dưới bụng phải, cứ như thế trái phải giao thoa như vậy, lên lên xuống xuống là một lần, mỗi lần phải vuốt chừng ba mươi sáu lượt, còn có thể vuốt vuốt lưng nữa, cũng có tác dụng tăng cường hoạt lực cho các tế bảo miễn dịch.
Rồi lại tiếp tục tiến hành bóp bụng, lấy lòng bàn tay phải, từ chỗ tim vuốt xuống dưới, lấy rốn làm điểm dừng, vuốt bụng một vòng là một lần, phải vuốt năm lần đến mười lần trở lên, nếu muốn giảm béo thì phải vuốt trên hai trăm cái, dùng lực vừa phải.
Tay phải làm xong lại chuyển sang tay trái, cứ như thế tiến hành, thông thường vuốt ngực và bóp bụng mỗi sáng ra và tối trước khi đi ngủ tiến hành một lần, cũng có thể tiến hành sau khi ăn cơm trưa xong chừng một tiếng.
Diệp Thanh là một cao thủ tinh thông Quy Xà Bí Thối, chỉ cần lấy những kiến thức thông thường ra, thì những thao tác và diễn giải quá đơn giản rồi, hơn nữa công hiệu lại rất tốt, thao tác lại đơn giản dễ sử dụng.
An Tiếu Trúc bỗng nhiên ha hả cười lên nói:
- Chị Tiểu Linh, chi bằng chị em mình thay nhau làm cho nhau đi, xem hiệu quả thế nào.
Để Diệp Thanh vuốt ngực và bóp bụng cho mình rõ ràng là không được rồi, mặc dù cậu muốn nhưng mình cũng không đồng ý, con gái dù sao cũng phải có chút rụt rè, hơn nữa, cô mới mười tám tuổi đầu, đối với con gái mà nói, dụ vọng trong cơ thể vẫn chưa thực sự mãnh liệt lắm.
Cô cũng chỉ nói với Diệp Thanh thôi, muốn tiếp cận Diệp Thanh nhưng đó cũng chỉ là trong tâm lý thôi.
Không giống như tên Diệp Thanh kia, lúc mười tám tuổi đã đói khát sắc dục lắm không bằng ý.
- Hừ, em tự xoa bóp cho mình đi.
Mã Tiểu Linh cười khúc khích nói, thầm nói, hai người con gái, xoa bóp cho nhau thì còn ra thể thống gì nữa.
- Ấy đi mà, ở đây cũng không có ai, mỗi mình em không tiện thao tác cho lắm, chỉ cần xem hiệu quả thế nà thôi mà.
An Tiếu Trúc cầm lấy tay cô, vẻ như năn nỉ nói.
“...” Diệp Thanh buồn bực, anh chẳng phải người sao?
Lẽ nào, hai người nghĩ mình.... choáng, hai người con gái xinh đẹp như kia mà thay nhau xoa bóp cho nhau, Diệp Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy rất kích động, lần này, cậu nhỏ của Diệp Thanh vừa mới nghỉ ngơi chốc lát lại bắt đầu bừng tỉnh trở lại.
- Không!
Mã Tiểu Linh cười nói.
- Chị xấu hổ sao?
An Tiếu Trúc cười nói.
- Hừ, em mới xấu hổ ý.
Mã Tiểu Linh cười cười rồi đánh cô một cái, sao đó nói:
- Làm thì làm, Diệp Thanh, anh quay đầu đi, không được nhìn trộm đâu đấy.
Câu cuối cùng, liền nói với Diệp Thanh, lúc nói chuyện, ánh mắt khẽ chuyển động, cảm thấy cũng hơi xấu hổ.
- Ồ ồ, anh không nhìn đâu, hai em cứ thoải mái đi.
Diệp Thanh tất nhiên là nghe lời rồi quay người sang hướng khác, không tránh không được, dù sao cũng phải giữ hình tượng chứ.
Lúc này, liền nghe thấy đằng sau hai người phụ nữ cười khúc khích, rồi cãi cò gì gì đó, dường như đã động tay động chân rồi, đôi bên đều dùng tay nắn bóp vào ngực và bụng đối phương...
Hai người họ sẽ không cởi hết quần áo ra chứ? Lõa thể chăng?
Diệp Thanh nghe động tĩnh, càng nghĩ thì càng kích động, cậu nhỏ đã giương cờ lên ác liệt rồi, giống như Long Vương dưới suối nước nóng này vậy, muốn chinh phục tứ hải.
- Không được không được, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, không nhìn trộm quả thật không cam lòng, nếu không nhìn chắc sau này phải hối hận lắm.
Diệp Thanh rất kích động, tim đập mạnh, cảm thấy mũi có cái gì đó dính dính, dường như máu mũi đã chảy ra rồi, cuối cùng cũng không kìm chế nổi, vụng trộm quay đầu liếc nhìn một cái.
Choáng, Diệp Thanh ngẩn người ra.
Hai người phụ nữ như cười mà chẳng phải cười, nhìn chằm chằm vào cậu, vẻ mặt bỡn cợt, căn bản không phải những gì cậu tưởng tượng lúc nãy.
Diệp Thanh như muốn hộc máu mồm ra, hai người phụ nữ này, đúng là quá đáng quá, lừa người ta không à.
- Diệp Thanh, anh to gan quá đấy, dám nhìn trộm người ta sao?
Mã Tiểu Linh không nhịn nổi cười, quát lên một tiếng.
- Đại háo sắc.
An Tiếu Trúc bĩu bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói.
“...”
Lúc này Diệp Thanh vô cùng xấu hổ, mặt mày như biến thành màu đen mất, như muốn phát khóc vậy, lần này, hình tượng hoàn toàn bị hủy hoại rồi, bản tính bị bạo lộ không còn gì để nói nữa rồi. Nhưng, cho dù không biểu lộ ra, dường như hai người con gái này cũng biết bản tính háo sắc của mình.
Sau một hồi toát mồ hôi hột, vẫn cố tỏ ra mặt dầy, ngượng ngùng cười nói:
- Anh sớm biết hai em không làm cái kia rồi, cho nên mới quay đầu lại dò sét thôi.
- Hừ, đừng có tự giảo hoạt nữa, chị Tiểu Linh, chị em mình đánh cho hắn một trận.
- Được, em trước chị sau, chúng ta cùng lao lên nào.
Nói xong, hai người như lang sói lao lên.
- Cứu với.
Diệp Thanh sợ hãi vội bơi nhanh đi, thầm nói, đây mà là mình tưởng tượng ra viễn cảnh đó sao? Hai đánh một, chẳng chột cũng què.
Một lát sau, Diệp Thanh bị hai người chế phục rồi, một người cầm tay, một người ôm eo, người ôm eo tất nhiên là Mã Tiểu Linh rồi, dù sao cô cũng đã nhiều lần ấy ấy với Diệp Thanh, thân thể cọ sát nhau, tất nhiên không thể tránh được rồi, trước mặt Mã Tiểu Linh, An Tiếu Trúc có vẻ rụt rè, chỉ giơ tay lên tóm lấy tay của Diệp Thanh, nũng nịu quát:
- Tên háo sắc, xem ngươi còn dám làm bậy nữa không nào, xem ta và chị Tiểu Linh xử trí ngươi đây.
Mã Tiểu Linh nói:
- Để tên tiểu tử này học rùa bò đi.
An Tiếu Trúc lập tức vui mừng kêu lên:
- Vậy phảo bò dưới đấy hồ này mới giống.
- Sao hai người hại nghĩ ra cách này vậy.
Diệp Thanh ủy khuất nói.
- Vậy anh có bò hay không nào?
Mã Tiểu Linh ác ý cố ý làm vậy, rồi túm tay cậu nói.
- Bò bò bò.
Diệp Thanh bất đắc dĩ, chỉ biết đồng ý thôi, sau đó hai người con gái buông cậu ra, cảm thấy rất hứng thú mà nhìn.
Choáng, đàn bà đã làm gì thì dúng là không thể chịu nổi.
Nhưng, Diệp Thanh cho dù đồng ý, tất nhiên là sẽ không đổi ý rồi, hơn nữa, chỉ là chơi trò rùa bò thôi mà, làm hai người đẹp vui là được rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng thấy cân bằng, lập tức sảng khoái ngay rồi lặn ngụp xuống đáy, dưới đáy hồ làm những động tác rùa bò rồi rùa nguẫy đuôi rồi rùa cụp đầu...
Vốn cậu mạnh mẽ và mềm dẻo, lại thêm chân khí Thương Lê thần châm dồi dào, nhịn thở được lâu, có thể nặn dưới nước trong thời gian dài.
Sau đó hai người phụ nữ cũng không bạc đãi cậu, một người thì hát một người thì nhảy múa, với bộ bikini tung bay dưới nước cảm giác còn đẹp mỹ miều hơn, Diệp Thanh nhìn vậy cảm thấy như mê muội vậy.
Chừng một giờ sau, hai người con gái có vẻ đói bụng, định lên bờ ăn cái gì đó.
Mã Tiểu Linh đề nghị nói:
- Chi bằng chúng ta luộc bánh trôi ở dưới hồ này ăn, dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, bánh trôi nước chắc chắn có bán.
- Luộc bánh trôi nước sao? Có được không vậy?
Diệp Thanh lần đầu tiên nghe nói như vậy.
Diệp Thanh Tuyền lập tức bĩu bĩu môi, vẻ khinh khỉnh nói:
- Đương nhiên rồi, ở suối nước nóng ngoài ngâm mình còn có thể luộc bánh trôi nước, luộc trứng, pha trà, có thể làm nồi lẩu được.
- Thật hay đùa vậy?
Diệp Thanh không tin hỏi.
Mã Tiểu Linh nói:
- Luộc trứng, pha trà thì chị biết, người Đài Loan thường làm những cái này mà, còn có dễ làm không thì chị không biết.
Ba người nói là làm, lúc đó lập tức gọi điện cho nhân viên phục vụ, rất nhanh, nữ nhân viên có thái độ phục vụ rất tốt lúc trước liền mang tới hai túi bánh trôi nước, Mã Tiểu Linh bóc túi ra, đem từng viên bánh trôi thả vào trong hồ, bánh trôi liền chìm xuống dưới đáy hồ, nhiệt độ trong hồ cũng rất cao, một lát sau, bánh trôi nước được luộc xong, tất nhiên là nổi lên mặt nước, ba người liền dùng miệng ăn lấy.
Diệp Thanh ăn vài cái, cảm thấy rất ngon, hơn nữa, trong những chiếc bánh trôi nước này còn có hương vị của hai người đẹp nữa, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Cũng may đây là nguồn chảy, mặc dù luộc bánh trôi, những thứ cặn bẩn đều trôi đi hết, trong hồ vẫn vô cùng sạch sẽ, ba người ngâm mình một hồi lâu rồi cũng cảm thấy dã người rồi nên tính đi về.
An Tiếu Trúc đi tới phòng tắm tắm trước, thay quần áo, những đồ tắm bọn họ đã mang đầy đủ rồi, vốn định ra ngoài tắm rồi về phòng tráng qua thôi, dù sao những người tắm suối nước nóng cũng rất nhiều, nên cũng không được vệ sinh cho lắm, tuy tắm suối nước nóng cũng có tác dụng nhất định đối với người bị bệnh, nhưng cũng mang tới những tác dụng phụ nữa, sau khi ngâm người ở suối nước nóng xong, nhất định phải tắm rửa sạch sẽ bằng nước khác.
Tuy chỗ ba nười tắm là nguồn nước, không cần thiết phải tráng qua người, nhưng phụ nữ thì vẫn phải thay quần áo, cũng không thể đứng trước mặt Diệp Thanh thay quần áo được, nếu như vậy chẳng phải ngon cho hắn quá sao.
Hơn nữa, vừa nãy ăn bánh trôi, trên tóc còn dính một ít tàn bánh, nên cần phải tắm qua một cái.
Sau khi An Tiếu Trúc vào phòng tắm, trong hồ này chỉ còn có Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh.
Tên nhãi này lập tức nổi bản tính lên, có vẻ như không chịu nổi nữa, bơi ngay về phái Mã Tiểu Linh rồi ôm cô vào lòng, rồi dùng môi hôn khắp người cô, giống như một con quỷ háo sắc vậy.
- Làm gì thế hả?
Mã Tiểu Linh ngượng ngùng đẩy ra, nhẹ nhàng sẵng giọng nói:
- Tiếu Trúc vẫn còn trong đó đó, để nó nghe thấy thì không hay đâu.
- Chúng ta nói khẽ một tí, thì cô ấy không nghe thấy đâu, trong đó tiếng nước rào rào mà.
Diệp Thanh liền luồn tay vào trong áo của Mã Tiểu Linh, tay bắt đầu luồn lách trong người cô.
- Nhỡ nó bước ra nhìn thấy thì sao?
- Không sao đâu, cô ấy tắm cũng lâu lắm, cũng đủ để chúng ta làm xong cái ấy rồi.
- Sao anh biết nó tắm lâu?
Mã Tiểu Linh thầm nói, anh có chịu được lâu lắm đâu, thông thường chưa tới một giờ đã buông súng đầu hàng rồi.
- Anh đoán thôi mà, con gái mà, thích sạch sẽ, nên tắm kỹ hơn.
Diệp Thanh chột dạ, cũng không thể nói, An Tiếu Trúc đã từng tắm trong căn phòng mình thuê rồi, lại còn ngủ ở đó vài lần nwaxchws, tuy nói, mình và cô ấy không xảy ra chuyện gì, ngoài lần đầu tiên bị uống thuốc kích dục kia.
- Vậy cũng không được, giữa thanh thiên bạch nhật này, lại nơi công cộng thế này, Tiếu Trúc lại ở trong kia... á, anh muốn chết hả... á... á...
Mã Tiểu Linh vẫn muốn cự tuyệt, nhưng tay của Diệp Thanh vẫn luồn lách trong người Mã Tiểu Linh, lúc này đã lần xuống chiếc váy tắm của cô rồi, tay khẽ gảy gảy nhẹ, liền luồn luồn vào chỗ cô bé của cô.
Sau đó, hai người liền...
Không phai ai với ai, hai người quấn vào nhau.
Diệp Thanh hôn khắp lên cơ thể của Mã Tiểu Linh, chỗ dưới cảm giác có một vật gì đó ngồm ngộm nóng bỏng, giống như một con mãnh long vậy, bơi lượn trong dòng nước suối, đưa ra đưa vào, mỗi lần đút vào giống như tướng quân dẫn theo ngàn tinh binh tiến vào thành vậy, thật không thể đỡ nổi, khiến toàn thân mình run lên từng hồi, cùng lúc này, chỗ đó cũng cô như cái đó của Diệp Thanh lấp đầy vậy, cái cảm giác đó thật khó diễn tả...
Lần đầu tiên Diệp Thanh làm chuyện này dưới suối nước nóng, An Tiếu Trúc còn đang tắm trong kia nữa, trong lòng càng cảm thấy kích động, cậu nhỏ của Diệp Thanh bị những thớ thịt mềm mềm quấn chặt lấy, cảm giác sung sướng vô cùng, khó mà diễn tả nổi.
Cái cảm giác này chưa có bao giờ, quả thật rất tuyệt vời.
- Nhẹ một chút, đừng để Tiếu Trúc nghe thấy...
Cánh tay thon dài của Mã Tiểu Linh ôm lấy cổ của Diệp Thanh, còn một tay thì vuốt ve ngực của cậu, rồi liên tục vân vê chỗ nhạy cảm của Diệp Thanh...
Rồi dùng đôi chân thon dài kẹp lấy vòng eo của Diệp Thanh, rồi phối hợp với những động tác ra vào của cậu, đôi môi khẽ cắn vào nhau rồi rên lên những tiếng rên rỉ, đôi ngực trắng muốt và nảy nở đã bị đôi tay của Diệp Thanh bao trọn, vừa vân về thi thoảng lại bóp mạnh một cái khiến cậu càng thêm khoái cảm, sau đó hai tay lại luồn luồn xuống dưới, ôm lấy đôi mông căng tròn trắng nõn.
Còn Diệp Thanh thì cứ vùi đầy cày cấy không ngơi nghỉ, dường như cảm giác mình đang bay lơ lửng vậy, còn phía dưới của Mã Tiểu Linh như những vần mây bay quanh mình vậy, rồi bao trọn lấy mình, quả thật khiến người ta phát điên lên được, như toàn thân mình hòa vào thân cô ấy vậy, không chỉ cậu nhỏ của Diệp Thanh bị choáng ngợp trong đó không.
Như thế cũng cảm thấy còn thiếu.
- Nhanh nào, nhanh nào, Tiếu Trúc sắp ra rồi.
Mã Tiểu Linh nhẹ nhàng nói , cảm thấy vô cùng lo lắng, rồi cắn cắn vào đôi môi cố gắng không để mình kêu lên thành tiếng.
Tất nhiên Diệp Thanh cũng lo lắng An Tiếu Trúc đột nhiên đi ra nhìn thấy hai người thế này, nhỡ để cô bé đó nhìn thấy, đó chẳng phải là xấu hổ chết đi được sao, nhưng, càng như vậy thì càng cảm thấy kích thích, càng cảm thấy dục vọng dâng trào.
Người của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh quấn lại với nhau, hai người dường như sắp phát điên lên rồi, cố gắng nhịn để không phát ra những tiếng rên rỉ, còn cố không thở dốc nữa, đúng là...
Tiếng nước suối rì rầm, giống như những âm thanh của tự nhiên vậy, như đang phối hợp cùng với những động tác của hai người vậy.
...
Diệp Thanh như một đại tướng dũng mãnh vô song, ngang tàng bất khuất, một cây súng thần vô địch, cứ thế mà chọc vào những chỗ khoái cảm nhất của Mã Tiểu Linh, khiến nàng như muốn vỡ òa ra.
Tới lúc cuối cùng, toàn bộ nước trong hồ này như lay động, nước nóng dường như muốn tung bay lên trên bờ hết vậy, Mã Tiểu Linh như đang mê muội vậy, ôm mạnh lấy Diệp Thanh, rồi tóm cổ cậu, cảm giác như vỡ òa trong sung sướng.
Rào rào...
Những tiếng nước táp vào bờ, Diệp Thanh ôm chặt Mã Tiểu Linh, đè cô vào bờ, còn Mã Tiểu Linh áp mặt vào ngực của cậu nỉ non nói:
- Cái tên tiểu tử này, bảo anh không làm mà anh cứ đòi làm, không biết chừng Tiếu Trúc nghe thấy rồi cũng nên, những tiếng động lớn thế này cơ mà.
- Vừa nãy kích động quá, quả thật không thể kìm nổi.
Diệp Thanh dịu dàng hôn lên mái tóc ngắn của nàng, nói:
- Mau sửa sang một chút nào.
- Mặc kệ, không còn sức nữa rồi.
Mã Tiểu Linh lười biếng nói:
- Bị Tiếu Trúc đi ra nhìn thấy, cũng chẳng trách em được, có trách thì trách anh ý.
Hai người đang lúi húi thì đột nhiên, một tiếng hắt xì vàng lên...