Triệu Kiến Bá cười nham hiểm, thân hình to lớn vụt chạy, nhanh chóng đuổi theo, nhằm mái tóc của Chu Vi mà nắm lấy.
Cùng lúc đó đầu lưỡi liếm liếm, khóe miệng nở nụ cười biến thái và hưng phấn. Tay ta vừa thô vừa to, nắm lấy ít tóc của cô
Không thể không gọi là biến thái
Tuy nhiên, Chu Vi nghe sau lưng có tiếng động, hơi có chút sợ hãi, hình như đã chuẩn bị tâm lí từ trước. Cô lập tức quay đầu lại, trán hơi cúi thấp lại tránh được tay của đối phương hai ngón tay quắc lại nhằm hướng mắt của đối phương.
Độc chiêu thứ nhất: đâm vào mắt.
Ánh mắt vô cùng yếu đuối, sợ hãi. Mặc dù thân thể ngươi có cường tráng như thế nào, da thịt thô ráp, tập luyện võ thuật cũng không có khả năng làm ánh mắt đi lên. Người Triệu Kiến Bá đầy mỡ càng khó có khả năng này. Theo bản năng liền liền trốn ra sau.
Vậy mà chân xê dịch một ít nhưng không thể chuyển động được, bị đối phương giẫm lên. Triệu Kiến Bá lập tức dùng sức đẩy ra đồng thời nâng hai tay lên bảo vệ cặp mắt.
Vậy mà hai tay vừa mới đưa lên, phía dưới liền truyền lên cơn đau nhức, cơn đau làm hắn muốn ngất xỉu, bất giác cong người xuống thắt lưng.
Hóa ra, Chu Vi vừa rồi đâm mắt chẳng qua là hư chiêu. Dù sao cô cũng là cô gái nhỏ, không dám đi xem con ngươi của đối phương bị lòi ra, một ít máu cũng chảy ra.
Chỉ là dùng chân giẫm lên một chân trụ của đối phương, tay phải che mắt đồng thời đầu gối nhân cơ hội đánh lên của quý của đối phương.
Chỗ này là chỗ quan trọng nhất đối với đàn ông không thua gì con mắt. có người còn tình nguyện thà bị mù chứ không muốn mất đi khả năng của vật này. Đây cũng là nơi cực kì yếu ớt. Chu Vi tuy là bé gái nhỏ nhưng bình thường cũng thích vận động, thân thủ mạnh mẽ, lại đang rất tức giân, , Triệu Kiến Bá sao mà chịu nổi.
Hiển nhiên lúc này a… giống như tiếng heo bị giết kêu to, khom người xuống thắt lưng.
-A ngươi…đồ tiểu tiện nhân.
Triệu Bá Kiến ôm lấy hạ bộ, không thể đứng thẳng, trong miệng không ngừng chửi bậy. Chu Vi tức giận, nhảy bật lên, khủy tay như cái chùy định đánh về xương cổ của phía đối phương.
-A, a ,a
Chu Vi hét lên 3 tiếng, ngay sau đó đập 3 cái.
Tuy là da Triệu Kiến Bá dày cũng bị ôm của quý lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
Tuy nhiên, Chu Vi vẫn thấy chưa hết giận, có phần gê tởm, liền dùng giày giẫm lên mặt hắn, giẫm bảy, tám cái. giống như giẫm lên cái đầu heo mới dừng tay, đẩy ra
Dù sao thì mấy chiêu vừa rồi nhất là đá , đều dùng thân thể của chính bản than nện cái tên mập mạp này. Mặc dù cô mặc quần jean nhưng một cô bé phải dùng đầu gối xinh đẹp nện vào đối phương, Chu Vi cũng vẫn như trước cảm thấy mình chịu thiệt.
Nếu Triệu Kiến Bá biết ý nghĩ của cô có thể tức đến phát khóc. Lấy trứng chọi đá còn bị thiệt à. Qủa thực người chịu thiệt chính là ông đây, đã phá hủy hạnh phúc nửa đời sau.
Triệu Kiến Bá tưởng như chết rồi
-Hừ
Chu Vi hừ một tiếng, định đi mở cửa đi ra ngoài đúng lúc cửa vừa mở ra, sợ đến mức nhảy lùi lại.
Hóa ra đứng trước cửa có hai người đàn ông vạm vỡ , mang kính râm, khuôn mặt độc ác, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
-Các anh muốn gì?
Chu Vi thấy cứ tiếp tục như thế này nữa thì không tiện. Cô một mặt lớn tiếng chất vấn, bước lùi lại, một mặt lên lén bấm điện thoại để báo cảnh sát.
-Bắt cô ấy lại cho ta, ngậm miệng, tiếng động nhỏ lại một chút, không được kinh động đến những người khác.
Một gã trung niên lớn tiếng quát. Tiếp đó, hai tên vệ sĩ kia cùng tiến lên, đánh về phía Chu Vi.
-Cứu mạng…
Chu Vi kêu to. Đáng tiếc vừa mới kêu một câu, tiếng kêu đã quàng quạc mà dừng, rơi vào đối thủ. Cô dùng kĩ thuật phòng thủ điêu luyện tập được để đối phó. Đối phó với loại người mập mạp, hèn hạ như Triệu Kiến Bá thì không có vấn đề gì nhưng gặp phải mấy tên đầu gấu đích thực ngay lập tức bị yếu thế. Trong lúc đó đã bị hai người đó khống chế ở chiêu thứ nhất.
Tên trung niên kia cười đắc ý, đi vào cửa. theo sau có bảy, tám gã vệ sĩ cao to. Chu Vi ngay lập tức liền tuyệt vọng. Nhiều người như thế sao có thể chạy trốn được.
Cửa bị đóng lại
-Đừng mà, đừng mà,…
Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Vi bị dán bằng băng dán dính, ấp úng nói không ra lời. Nhưng đôi mắt lại tràn ngập tức giận và thịnh nộ. Nhìn trừng trừng về hướng người trung niên.
Theo như nhận thức của cô gái, Triệu Kiến Bá và Hà Diễm Xung trên chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty đĩa nhạc Điệp Luyến Hoa. Nghe nói là nhân vật nòng cốt của Hà gia. Chồng của cô là viện trưởng của bệnh viện. Y Minh Tần Hoài và Diệp Thanh đều có xung đột. bọn họ bắt mình, không lẽ là muốn dùng mình để đối phó với Diệp Thanh sao?
Lúc đó Chu Vi nghĩ đến rất nhiều cũng phần nào đoán được hậu quả.
-Tốt, rất thông minh. Theo như ánh mắt của ngươi, ta biết ngươi đã đoán được nguyên nhân.
Hà Minh Hoa gật gật đầu, cầm cằm của Chu Vi liền tán thưởng nói:
-Mắt sáng, răng trắng, trong sángnhư nước. Thật là một tuyệt tác, thật khó trách bọn đàn ông nhìn ngươi đều không ngừng nhỏ dãi.
Hà Minh Hoa có chút ghen tị.
Lúc này, cái tên Triệu Kiến Bá cố chịu đau đứng lên, cười mỉa, đi đến bên cạnh Hà Minh Hoa nịnh hót:
-Giám đốc Hà xinh đẹp, vẫn là cô lợi hại nhất
-bạch
Hà Minh Hoa không nói hai lời, tát một cái, quát to:
-Ngươi thật là cái đồ vô dụng, xử lí việc nhỏ thế này mà cũng làm không xong. Sao, còn muốn lợi dụng chức quyền? Quy định của ta mà cũng dám xem thường?
Triệu Kiến Bá một tay ôm mặt, tay ôm của quý lắp bắp nói:
-điều này điều này, …, giám đốc Hà, cô trước đây cũng không nói rõ ràng với tôi, đúng không ?
-Như thế nào? Anh còn dám cãi lại à?
Hà Minh Hoa lại dương tay tát thêm một cái, giọng lạnh lung nói.
-Không dám, không dám, thật sự là tôi không dám ạ.
Triệu Kiến Bá quả thực muốn khóc, trong lòng không thể nào diễn tả được bằng lời.
Trước đó bị một cô gái đá vào, đánh mạnh, bây giờ lại bị một lão nương mắng như chó, tốt xấu gì ông cũng là trước mặt người khác là Triệu Tổng của Công ty đĩa hát Điệp Luyến Hoa, cũng phải gọi ông một tiếng Giám đốc Triệu, mẹ kiếp, làm thuê cho người khác không tốt.
Hắn hoàn toàn không biết mà cho dù hắn không làm công mà làm chủ, gặp phải gia đình giàu có như Hà gia cũng ngoan ngoãn làm cái đuôi.
-Không dám là tốt rồi, cút đi thông báo cho người trong công ty biết hôm nay tiến hành kiểm tra điện nước, mọi người mau rời khỏi đây.
Hà Minh Hoa nói.
-Vâng Vâng vâng….
Triệu Kiến Bá một tay che mặt, một tay nắm đáy quần, vội vã bỏ chạy ra ngoài. Ra ngoài phòng thầm oán:
-Con mụ thối tha, chồng của mình bị nhốt trong ngục rồi, còn trút tức giận lên đầu ông, cả đời sau mày ở góa…
Bên trong gian phòng Hà Minh Hoa bắt đầu tra tấn Chu Vi.
Đánh bằng roi, dùng dao kẹp, rạch mặt…
…
Cuối cùng những vệ sĩ độc ác đã bắt Chu Vi có không dám nhìn. Tuy nhiên chẳng qua là giật mình với sự tàn nhẫn của Hà Minh Hoa mà thôi. Một cô gái lại ra tay còn độc ác, biến thái hơn cả bọn đàn ông. Có thể nói là một loại bệnh điên cuồng.
Bọn họ sao có khả năng ngăn cản.
-Ha ha, thật sự là thoải mái quá.
Hà Minh Hoa gỡ bỏ băng dính trên miệng của Chu Vi, đắc ý cười to nói. Bây giờ nhân viên của công ty đã đi hết, còn lại đều là những người cô tin tưởng, không sợ bị tiết lộ. Lại nói, hiện tại Chu Vi sớm đã đầy thương tích, thân hình bị tra tấn, khuôn mặt tinh khiết cũng bị rạch thành mặt mèo, e rằng muốn kêu cũng không thốt nên lời.
Chu Vi thở dài, lòng đã hết hi vọng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sớm chiều gặp may rủi lại như vậy. Bản thân là sinh viên hào hoa, phong nhã, có chút danh tiếng trong giới ca sĩ mới, tiền đồ tương lai không kể xiết không ngờ gặp cơn ác mộng, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Cô không kìm nổi đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, đau đớn, toàn tay đều là máu. Gương mặt cô không biết đã bị rạch bao nhiêu đường. Có thể nói là nhan sắc hoàn toàn bị hủy hoại. Muốn dùng kính râm để che giấu đều không được.
-Cô thật là cái đồ ma quỷ, cô không phải con người.
Chu Vi cố nén đan đớn, căm hận nói.
-Ha ha, cô nói đúng, tôi là ma quỷ vào cái khoảng khắc mà Diệp Thanh đưa chồng ta vào nhà giam. Tôi cũng đã biến thành ma quỷ, biến thành quỷ Dạ Xoa, không chỉ mình cô mà mọi người bên cạnh hắn đều phải bị tôi tra tấn cho đến chết. Có trách Diệp Thanh, không minh bạch không ngờmột xu cũng không cần, quay miễn phí quảng cáo cho công ty hắn? Có ngươi đê tiện như thế không? Có ngươi tặng không như thế không? Đáng tiếc, ngươi có tặng không cho, Diệp Thanh người ta cũng chẳng thèm.
-Cô nói bậy bạ gì thế? Tôi và anh ấy đơn giản chỉ là bạn tốt của nhau… Chỗ bạn bè không giúp đỡ nhau được hay sao? Trên đời này, không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Đúng rồi, người như cô thì vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa của hai chữ bạn bè.
Chu Vi tức giận nói. Mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhan sắc bị hủy hoạitrong lòng tuyệt vọng nhưng mà không muốn tại đây bị yếu thế trước mặt người đàn bà này.