-Sao thế?
Mã Tiểu Linh dựa vào vai Diệp Thanh, thở nhẹ. Thấy Diệp Thanh nắm chặt bàn tay mềm mại của mình, không động đậy, cô hiếu kì, ngẩng đầu lên nhìn.
Giác quan thứ sáu của cô không nhạy bằng Diệp Thanh. Thêm nữa vừa lúc nãy còn đang chìm trong sung sướng nên không thể nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Diệp Thanh đưa mắt nhìn theo hướng tiếng động. Tầm mắt bị cành lá cây lựu che mất, trăng lại bị mây che khuất, ánh trăng mờ ảo, nhìn không rõ, định thần lắng tai nghe thì lại không thấy động tĩnh gì nữa.
-Vừa rồi hình như có người
Diệp Thanh không dám chắc chắn thì thầm.
-Á, vậy chúng ta mau đi thôi
Mã Tiểu Linh thấy ngượng, muốn bỏ đi. Làm mấy trò đó, bị người khác nhìn trộm từ đằng sau, còn không xấu hổ muốn chết sao.
-Không sao đâu, có lẽ là anh nghe nhầm, không chừng chỉ là một con mèo hoang, chuột hoang dẫm phải cành cây thôi
Diệp Thanh vẫn nhìn về phía có tiếng động nhưng không thấy có gì nên lắc đầu nói.
Tiểu Linh lúc này mới hơi yên tâm một chút, lại vùi đầu vào lòng Diệp Thanh, hai người tiếp tục âu yếm nhau.
...
Trong vườn, Nguyễn Diễm Thu đứng phía sau, cách hòn non bộ khoảng vài mét, đang nín thở, lặng lẽ đứng im như cọc gỗ. Mụ trông như con cô hồn, không giận dữ nhưng trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
-Khá lắm họ Diệp kia, giác quan cũng nhạy cảm đấy.
Trước giờ mụ vẫn tự đắc minh khinh công tuyệt đỉnh, lại khinh thường hai người kia là những kẻ phàm tục không biết võ công, trong lúc vô ý, đạp nhầm một cành cây khô. Không ngờ bị Diệp Thanh nhận ra, đã thế lại còn đúng lúc hắn đang làm chuyện kia nữa.
-Xem ra tiểu tử này giấu tài không để lộ. Chẳng trách Phẩm Nhi của ta lại bị hại trong tay hắn. Nguyễn Diễm Thu nhớ lại đứa con đã chết của mình thì căm hận vô cùng, nếu không phải tại hai tên giặc kia thì sao con ta lại chết. Nếu không phải cái thằng họ Diệp kia cướp người yêu của nó, con trai ta đàng hoàng đĩnh đạc như thế, sao có thể nghĩ ra chuyện hiếp dâm đồi bại kia được.
Mã Tiểu Linh vốn dĩ chưa từng yêu con trai bà, Diệp Thanh cũng chưa từng có ý định cướp người yêu của con bà.
-Ta không tin, nữ sát thủ Kim hồ li hai mươi năm tung hoành giang hồ mà lại không giết nổi tên tiểu tử như ngươi.
Ánh mắt Nguyễn Diễm Thu sắc lẹm, tanh mùi máu, cánh tay mụ vừa nhấc lên, một cảm giác rợn người xuất hiện. Rồi như tia lửa điện, không hình không tiếng, mụ dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình, lướt tới chỗ Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh.
-Haha, ngày mai, thành phố Phù Liễu sẽ phát đi một tin động trời một đôi cẩu nam nữ đang gian díu với nhau trong vườn lựu khu Nhất Trung thì bị giết, hai kẻ trần truồng như nhộng, bị chém dã man.
...
...
Diệp Thanh đang ngậm chặt đôi môi anh đào của Mã Tiểu Linh, một tay đặt phía trước lên “hai con thỏ ngọc”, tay còn lại thì thả lỏng trên bụng. Một khung cảnh đầy xúc cảm giữa vườn cây um tùm rậm rạp, dường như tất cả những gì xung quanh đều bay biến hết.
-Á
Mã Tiểu Linh lại kêu lên một tiếng, hai chân một lần nữa kẹp chặt lại, hai tay quấn lấy thân hình nóng bỏng của Diệp Thanh. Một dòng điện lạ kì truyền qua thân thể cô, khiến cô thở gấp, run run, không dám mở mắt.
Diệp Thanh nhận được sự ủng hộ thì tiếp tục thò tay, vượt qua vùng cấm địa.
-Ứ
Mã Tiểu Linh kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, rồi ôm chặt lấy Diệp Thanh, hai chân khép chặt, cơ thể run run, thì ra đã lên tới cao trào. Cùng lúc ấy, Diệp Thanh rất xúc động, một thứ dịch nóng làm ướt đẫm cả quần trong của hắn.
Mã Tiểu Linh là ngọc nữ ngây thơ, chưa từng trải qua chuyện này. Diệp Thanh tuy không phải lần đầu, nhưng hắn cũng chẳng mạnh mẽ hơn là bao, hai người xúc động quá, nên vẫn chưa làm được gì, hai kẻ tuy xấu hổ nhưng đã đạt tới một cảnh giới mà người ta vẫn thường nói.
Chuyện này không dễ dàng gì. Diệp Thanh nghĩ trong bụng, có thể là do ảnh hưởng bên ngoài, ở ngoài lúc nào cũng sợ bị người khác nhìn thấy nên hơi lo sợ.
-Đúng là trời đã giúp ta, không ngời hai tên tiểu tặc này vừa đó mà đã lên tới cao trào
Nguyễn Diễm Thu trốn phía sau hai người kia nghe ngóng. Mụ cũng là người từng trải, nên nhìn hai kẻ kia rất khinh bỉ. Rồi mụ lăm lăm trong tay cây đèn pin như của thần chết, nhìn vào cổ Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, mụ muốn một nhát cắt đứt lìa đầu đôi uyên ương.
-Hự!
Ánh dao điện quét qua nhanh như chớp, tiếng đổ rầm rầm, như thể đến không khí cũng phải đứt đôi. Diệp Thanh đã luyện Thương Lê thần khí từ lâu nên mẫn cảm vô cùng, chỉ nháy mắt hắn đã kịp phản ứng, ôm lấy Mã Tiểu Linh lăn xuống đấy, vượt qua cơn nguy cấp xảy đến thình lình đó.
Nguyễn Diễm Thu hơi kinh ngạc, thật không thể ngờ cái thằng họ Diệp kia lại có thân thủ tốt như vậy, có thể né được nhát dao lấy mạng của mình. Nhưng dù gì mụ vẫn là bô lão của bọn sát thủ, tuy sau này vì con trai mà mụ thoái ẩn giang hồ nhưng mụ vẫn có kinh nghiệm trong tay. Mụ đổi kế hoạch, chuyển sang đánh nhanh thắng nhanh. Mụ chém liền ba phát, vào đầu, tim và thân dưới của Diệp Thanh...
Diệp Thanh tức lắm. Bố bà, bà chém đầu chém tim tôi thì thôi, sao phải hạ lưu như thế, dám chém cả vào chỗ đó nữa, lỡ không may bị thương không phải đời này của tôi bị bà hủy hoại rồi sao. Hắn không hề nghĩ nếu đầu bị thương thì nửa đời sau cũng coi như đi tong.
Diệp Thanh mau chóng rút tay ra khỏi quần Mã Tiểu Linh, trong tay không biết từ lúc nào đã cầm một cây kim, hắn đâm liền bà phát, không ngờ lại ngăn được Nguyễn Diễm Thu.
-Xoạch xoạch
Hỏa Tinh Binh
Sàm châm, cố châm cụ, cửu châm chi nhất
Cuốn “Linh xu cửu châm luận” có viết:
“Sàm châm,
Loại kim này, mũi kim rất lớn, sắc nhọn, nhìn trông như mũi tên, trong Trung y, chủ yếu dùng để đâm cho chảy máu ra, chữa các bệnh nóng đầu và các bệnh về da. Lần này lại được Diệp Thanh lấy ra dùng như một binh khí.
Ta là bác sĩ Trung y, đương nhiên là dùng kim làm vũ khí rồi.
Diệp Thanh chặn được ba đao ấy, lại lăn tiếp, đồng thời đẩy Mã Tiểu Linh sang thảm cỏ bên đường, rồi hắn tiến lại phía Nguyễn Diễm Thu, tay cầm Sàm châm, rồi như rồng bay phượng muam như mưa rào, như sao rơi, điểm hết sáu huyệt trên người Nguyễn Diễm Thu.