- Chung Tĩnh Nghi là ai thế?
Diệp Thanh hỏi.
- Là một người bạn thân của tôi, chơi với nhau từ nhỏ, không ngờ cô ấy lại lừa tôi.
Ninh Não Nhi vô cùng oán hận, nghiến răng nghiến lợi.
- Thảo nào!
Diệp Thanh giật mình, với vẻ khôn khéo của Ninh Não Nhi, với những người lạ và những người hợp tác bình thường làm sao mà lừa được cô ấy. Chỉ có những người bạn thân mới không đề phòng thế này thôi, thế nên mới bị lừa.
- Thời học tiểu học, tình cảm của tôi và cô ấy rất tốt, có một lần đi ra ngoại thành dạo chơi, chân tôi bị chẹo, thế là cô ấy cõng tôi suốt dọc được đó, lại có một lần, mấy bạn học sinh nam bát nạt tôi, cũng là cô ấy không nói lời nào cầm viên ngón xông lên đó... không ngờ, tiền lại làm con người ta thay đổi như vậy, ngay cả tôi mà cô ấy cũng lừa, lừa tôi được 50 ngàn tệ thì cô ấy nhiều nhất cũng lời được 40 ngàn tệ, cô ấy cần 40 ngàn tệ như vậy sao? Nếu thực sự thiếu thốn như vaayjj, nới với tôi một tiếng, lẽ nào tôi lại không cho vui sao>
Ninh Não Nhi nói xong, mắt đỏ lừ, hiển nhiên, bị lừa tiền là chuyện nhỏ còn chuyện đau lòng kia mới là chính.
- Có lẽ cô ấy cần tiền gấp chăng, có việc quan trọng phải sử dụng.
Diệp Thanh không biết phải khuyên cô thế nào, liền vỗ nhẹ vào vai cô nói.
Ninh Não Nhi nói:
- Diệp Thanh, lẽ nào tới lúc này, cậu vẫn muốn tôi tự trách bản thân mình sao? Điện thoại của cô ấy, mấy ngày trước tôi gọi rồi, hôm qua cũng gọi, thế mà cô ấy luôn tắt máy, tôi thiệt thòi chính là quá tin tưởng bạn bè. Hừ, sau này tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Diệp Thanh cố ý tỏ ra lo sợ, vẻ cẩn thận khác thường hỏi:
- Tôi cũng thế sao?
Ninh Não Nhi không kìm nổi cười khúc khích lên, lườm cậu một cái cười nói:
- Cậu cũng thế.
- Vậy Trần Du thì sao?
- Cô ấy thì càng không ổn.
Được Diệp Thanh trêu đùa, tâm trạng của Ninh Não Nhi cũng đã thoải mái nhiều rồi, nhưng vẫn có chút buồn bực.
Diệp Thanh an ủi nói:
- Được rồi, nhìn rộng ra một chút, những loại bàn bẹ như vậy có đáng 50 ngàn tệ không, sau này cũng chẳng thèm để ý gì tới ả nữa.
- Không được, tôi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, tôi phải tìm cô ấy hỏi cho ra nhẽ.
Ninh Não Nhi nhíu mày lại, vuốt vuốt tay mình nói.
- Được! Vậy tôi sẽ cùng chị đi tìm cô ấy.
Hai người đang định đi, dưới lầu liền có tiếng cãi nhau ồn ào, sau đó, người đẹp Trần Du liền chạy ra, thất thần kêu lên:
- Não Nhi, không ổn rồi.
- Có chuyện gì mà hét ầm ĩ lên thế? khiến tôi giật hết cả mình.
Ninh Não Nhi đứng dậy hỏi.
Trần Du chậm rãi nói:
- Não Nhi, đột nhiên có rất nhiều khách hàng tới đây, đều nói dùng qua tinh dầu của chúng ta, bây giờ trên người nổi hết ban đỏ lên rồi, khiến cửa ra vào đều bưng bít hết rồi.
- Cái gì?
Ninh Não Nhi quá sợ hãi, đi tới cửa sổ, kéo rèm ra, trộm nhìn một lát, quả nhiên, thấy một đám người, trong đó còn có đám phóng viên vác theo cả máy quay phim chụp ảnh nữa.
Nhưng, lập tức lại hứng khởi lên, nói:
- Cho dù là dị ứng với tinh dầu, cũng không thể nào một lúc nhiều người như vậy được, làm như đã hẹn nhau từ trước vậy.
Diệp Thanh cũng đi tới, nhìn một cái, ngẫm nghĩ nói:
- Hay là có người muốn hại chị?
Trần Du vừa nghe xong, lập tức kêu ầm lên:
- Ái dà, cậu nói như vậy, tôi cũng cảm thấy có một bàn tay vô hình sau lưng đang dở trò gì rồi, Não Nhi, vậy bây giờ phải làm sao?
Ninh Não Nhi lắc đầu, nói:
- Bàn tay vô hình nào, nếu có bàn tay vô hình, vậy động cơ của hắn là gì? Có động cơ gì đâu.
Diệp Thanh nói:
- Đối thủ bị cạnh tranh nên tìm cách phá mình, khiến chị lầm vào cảnh khốn khó, sau đó cướp lấy những khách hàng của chị.
Ninh Não Nhi lập tức phủ định những phán đoán này nói:
- Không thể nào, Spa của tôi chỉ mở bé như vậy, hà cớ gì bọn họ phải dở trò sau lưng, hơn nữa, để mà hãm hại tôi theo kiểu này thì còn tốn bao nhiêu tiền nữa chứ, có được số tiền như vậy, thà đầu tư để cạnh tranh lành mạnh còn hơn.
Thực ra, đôi khi, người đẹp nói những câu thu tục cũng mê lòng người lắm chứ bộ.
- Oa, tôi biết rồi.
Trần Du mừng rỡ nhảy cẫng lên.
- Cô biết gì? Ninh Não Nhi và Diệp Thanh nhìn nhau.
Trần Du vô cùng đắc ý cười khanh khách nói:
- Chắc có người ngưỡng mộ vẻ đẹp của Não Nhi, muốn dìm hàng cô.
- Choáng, lúc này còn nghĩ được điều này, lại còn đùa được sao.
Ninh Não Nhi vẻ ê chề, cái cô Trần Du này không biết đang nghĩ ngợi linh tinh cái gì nữa.
Diệp Thanh cũng lắc đầu cười khắc khổ, nhưng, qua câu đùa của Trần Du vừa nãy, tâm trạng của ba người cũng đã tốt lên rất nhiều rồi.
Ninh Não Nhi nói:
- Không cần biết có bàn tay vô hình nào, việc duy nhất bây giừ là, phải trấn an những khách hàng này đã rồi hãy tính.
Nói xong liền đi xuống lầu.
Trần Du lập tức lo lắng, vội lôi Não Nhi lại:
- Não Nhi, cô điên à, bây giờ mà xuống đó, chẳng bằng co bọn họ xé xác sao?
Diệp Thanh cũng nói:
- Bây giờ chị xuống đó rất nguy hiểm, nhỡ xảy ra xung đột, chẳng phải người chịu thiệt là chị sao? Chúng ta vẫn cứ báo cảnh sát trước đã.
Ninh Não Nhi nói:
- Báo cảnh sát thì được cái gì? Không biết chừng còn gây khó chịu cho những khách hàng này nữa, có khi còn huyên náo ác nữa. Hơn nữa, chuyện này chúng ta đuối lý, quả thực mà báo cảnh sát, nhẽ ra là do những khách hàng này báo mới đúng.
Trần Du nói:
- Vậy phải làm sao? Thực sự cô muốn xuống đó sao?
Ninh Não Nhi kiên quyết nói:
- Ừ! Lúc này tuyệt đối không thể trốn tránh, càng trốn tránh càng chứng tỏ chúng ta sai.
- Vậy tôi đi cùng chị.
Diệp Thanh nói.
Trần Du cũng nói:
- Não Nhi, tôi cũng đi cùng cô, nếu bọn họ lao vào cào cấu cô, thì cũng phải bước qua xác tôi đã.
- Được, chúng ta cùng xuống đó. Nhưng, mọi chuyện cũng không như hai người nghĩ khoa trương như vậy đâu, nếu là hôm qua thì chúng ta còn hoảng hốt, nhưng sáng sớm nay Diệp Thanh đã mang đến cho toi một thuốc quý, để bãi bình những người này cũng không phải là dễ dàng gì nên phải dựa vào nó thôi.
Ninh Não Nhi cười nói, cũng có chút cảm động.
......
Ngoài cửa, đám người hung hãn, cũng phải tới ha ba trăm người.
Nam có nữ có, những người phụ nữ thì hầu như dùng qua tinh dầu mà bị nỏi những ban đỏ mà tới đây, còn những người nam là những người thân của họ, vây kín cửa ra vào của Spa, khiến việc kinh doanh bị đình trệ.
Mấy nữ nhân viên hoảng loạn đứng ở cửa, cố gắng ngăn đám người này lại, không để bọn họ vào trong.
- Mau gọi bà chủ của các người ra đây, nếu không ra, chúng tôi sẽ đập cửa đó.
Một gã đàn ông kêu ngạo đe dọa nói.
Nữ nhân viên phục vụ vội cười nói làm lành:
- Anh à, anh có thể bớt nóng nảy được không, bà chủ chúng tôi lập tức tới liền.
- Lập tức tới liền, lập tức tới liền, chờ đã bao lâu rồi.
Gã đàn ông không vui quát.
Nữ nhân viên phục vụ lập tức sợ mất mật, những khách hàng khác cũng chửi phụ họa vào.
- Đừng lẩn trốn trong đó nữa, giống như con rùa đen rụt cổ vậy.
- Mẹ kiếp, cái tiệm này đúng làm làm ăn nhố nhăng, dáng vẻ tuyệt diệu của vợ ông bị các người hủy hoại rồi. Mẹ kiếp, để tôi mà gặp được con mụ chủ tiệm này, không cho nó một bài học không được.
- Anh nghĩ hay quá ha, lan da của người đẹp dễ dàng để anh lột thế sao?
- Sao anh biết đó là người đẹp, không biết chừng là một người quái dị đó.
- Đúng đó, không biết chừng lại là một bà lão, tâm lý biến thái, ghe tị với vẻ đẹp của người khác nên mới ra tay hạ độc.
- Các người quả thật có trí tưởng tượng tốt đó.
Bên cạnh một nữ khách hàng liếc nhìn hai gã đàn ông này, nói:
- Bà chủ của tiệm này tôi gặp rồi, rất xinh đẹp là khác, chỉ không ngờ, vẻ ngoài xinh đẹp mà bên trong độc ác quá.
- Càng xinh đẹp thì càng độc ác.
Đây là một người có vợ chẳng xinh đẹp gì, không lấy được vợ đẹp nên nói ra những lời chẳng hay ho gì.
Tự nhiên, lập tức có những ánh mắt dò sét của những người đẹp.
Gã đàn ông này liền ngậm mồm lại, vợ anh ta vừa hừ một cái mà.
...
- Mẹ kiếp, bà chủ rốt cục có ở đây không, nếu không có thì chúng ta đợi vô ích à.
- Mấy nữ nhân viên vừa nói bà chủ có ở đây mà.
- Ồ, vậy chúng ta đứng đây canh, nhất quyết không để cho con mụ đó chạy mất.
...
- Đồ làm ăn bất lương.
- Này, tôi đã báo cảnh sát rồi đó, nếu bây giờ cô không ra đây, cảnh sát sẽ xông vào lôi cô ra đó.
- Mọi người xông vào đi, đập phá cái tiệm này cho hả giận.
Mấy gã đàn ông kêu gào, những người phụ nữ thì tức giận chửi mắng, cùng nhau xông vào cửa , lập tức, mấy cô gái yếu đuối kia không thể ngăn nổi, đều phải lùi lại.
Mắt thấy đám người kia sắp tiến vào trong, đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
- Mọi người đừng kích động, nghe tôi nói đã.
Giọng nói này rất cao, giống như những ngọn trúc vậy, vang dội chói tai.
Lập tức, những tiếng kêu gào dừng hẳn.
- Đây là ai thế? giọng nói dễ nghe vậy.
- Lẽ nào là bà chủ của tiệm nàu? Sao nghe giọng như một thiếu nữ vậy.
...
Sau đó, thấy một mỹ nữ đứng ở bậc thang.
- Các vị, không cần quá kích động như vậy, nghe tôi giải thích.
Ninh Não Nhi vẻ mặt như có lỗi, đứng ở bậc thềm, mỉm cười nói với đám người. Trần Du và Diệp Thanh mỗi người đứng một bên, như đang bảo vệ cho cô vậy.
- Oa, đẹp quá à!
- Chậc chậc, vẻ đẹp này thật hiếm thấy.
- Tôi nguyện dùng năm năm để đổi lấy vẻ xinh đẹp này.
- Đởi cái gì chứ, được lên giường với cô ấy, có chết cũng sướng.
- Người đẹp này là bà chủ, hay là nhân viên đây?
- Đương nhiên là bà chủ rồi, người chúng ta tìm chính là cô ấy.
- Người con gái đứng bên cạnh cô ấy nhìn cũng vô cùng xinh đẹp, chân dài, eo thon, đúng là nhìn người đẹp đã thật.
- Ôi, đáng tiếc, người đẹp vậy mà lòng dạ độc ác quá, không ngờ lại bán tinh dầu giả, bây giờ xảy ra chuyện rồi.
...
Đúng lúc này, những gã đàn ông đang tâm tắc khen ngợi, ánh mắt của mấy gã như gặp tiên giáng trần vậy.
Ninh Não Nhi cũng thật là biết cách kìm chế hoàn cảnh, mới xuất hiện nói vài câu mà thấy cảnh tượng cũng đã ổn đi vài phần rồi. Về phần Diệp Thanh, dưới ánh hào quang của Ninh Não Nhi, hoàn toàn không có chút nhen nhóm nào.