- Cánh đồng cỏ đẹp quá
Chiếc BMW của Ninh Não Nhi vừa dừng lại, Diệp Thanh bước xuống thì trông thấy từ đằng xa một thảo nguyên rộng lớn, trải dài không thấy điểm dừng. Tuy không có cảnh tượng gió hiu hiu thổi, bò dê gặm cỏ nhưng ánh nắng tươi sáng, màu xanh tươi mát, nhìn là không muốn dời mắt, thỉnh thoảng còn có vài con tuấn mã chạy ngang, đúng là hơi giống cảnh ở thảo nguyên Mông Cổ.
Chiếc BMW này là tài sản của công ti mĩ phẩm, dùng để nghênh đón khách hàng và trong các việc buôn bán. Nhưng bình thường vẫn là do Ninh Não Nhi dùng, cũng coi như là quà Diệp Thanh mua tặng riêng cho cô.
Tiếp theo, ba cô nàng yểu điệu thướt tha cũng bước xuống xe. Một người khuôn mặt trái xoan, vẻ đẹp thanh lịch, da trắng nõn nà, dáng người bốc lửa, nhất là bộ ngực, lắc lư theo từng bước chân, thật hấp dẫn người khác. Đó đương nhiên là người bạn gái tự phong của Diệp Thanh, Ninh Não Nhi, và mối quan hệ này là lén lút, dù gì, việc bắt cá hai ba tay thế này cũng là một việc khó, không có dũng khí không được, nếu không hại não một tí kiểu gì cũng bị lộ.
Từ lần Diệp Thanh cưỡng hôn Ninh Não Nhi được Ninh Não Nhi đón lấy, mối quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước. Chỉ là vẫn chưa đến bước trao thân cho nhau mà thôi. Cái chuyện này, phải từ từ, không thể vội được, như người ta nói nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng mà.
Bên cạnh Ninh Não Nhi là cô thư kí thân thiết của cô, Trần Du. Cô ả cao gầy, thon thả, eo thon, môi vừa mỏng vừa cong, ăn mặc cực kì thời thượng.
Còn một người nữa là Chu Vi. Sắc đẹp chẳng thua kém gì Ninh Não Nhi và đương nhiên là xinh hơn Trần Du một chút. Khuôn mặt thuần khiết như một đóa hoa sen, không vướng bụi trần như một đóa ngọc lan trắng, trầm ngâm nho nhã, đứng thẳng, yểu điệu không thể yểu điệu hơn.
- Trường đua này quả là chỗ tốt. Vừa xuống xe đã khiến người ta thấy thoải mái rồi.
... của Ninh Não Nhi phập phồng, cô hít một hơi thật sâu, ngất ngây nói.
Lúc cô đang nói, Diệp Thanh không nhịn nổi đã lén nhìn theo bộ ngực cô phập phồng. Nếu không phải có Chu Vi và Trần Du đứng đó, có lẽ thằng nhãi này đã lớn gan, dày mặt mà tóm lấy rồi.
Bộ phận này ở phụ nữ đối với đàn ông mà nói, không nghi ngờ gì là chỗ có tính sát thương mạnh nhất. Nhất là loại như của Ninh Não Nhi, thật là muốn cho quần áo nổ tung hết đi.
Hôm nay, Diệp Thanh đưa mấy người họ tới đây chủ yếu là vì muốn chúc mừng việc lần trước ba người họ quay quảng cáo, sản phẩm tiêu thụ rất tốt. Còn về Trần Du, ả là thư kí kiêm bạn thân của Ninh Não Nhi, đương nhiên không thể bỏ mặc ả không lo.
Trần Du liếm liếm đôi môi cong cớn, chế nhạo nói:
- Hôm nay Diệp Thanh mời, chúng ta nhất định không được khách khí.
Diệp Thanh vỗ ngực cam đoan:
- Cưỡi ngựa xong, chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon, sau đó đi mua sắm. Hôm nay tùy các cô mua gì thì mua, dù gì tiêu đi một ít lại kiếm được rất nhiều mà.
Ninh Não Nhi hơi giận, lườm hắn. Có tí tiền dơ bẩn đã lên mặt. Sáng nay cô vừa chuyển vào thẻ hắn hơn ba triệu tệ hắn đã hứng chí đòi mời bằng được ba người họ đi cưỡi ngựa. Ninh Não Nhi
Chu Vi mỉm cười, tươi tắn như một đóa tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, giơ tay nhấc chân cũng rất yểu điệu, đúng là càng ngày càng có khí chất của ngôi sao lớn. Cô mặc một bộ đồ thể thao màu táo chín, trong cái vẻ trầm lặng lại hiện ra nét hiên ngang, giơ tay giới thiệu:
- Chỗ này em đã từng tới một lần. Phía cuối trường đia là có một cái hồ lớn gọi là hồ Đông Sơn, nước hồ trong vắt, chúng ta có thể tới đó ngao du một lát.
Câu nói này thật có khí phách, Diệp Thanh nhướn mày, thích thú.
Sau đó bốn người đi tới chỗ cho thuê ngựa, đặt tiền rồi dắt ra bốn con người, một con chân trắng, một con đen bóng, hai con còn lại thì đỏ thẫm, nhìn cũng biết là ngựa tốt, hơn nữa đã được huấn luyện tốt, tính tình rất ôn hòa, phù hợp với loại thư sinh như Diệp Thanh và Ninh Não Nhi.
Hiện tại không phải cuối tuần cho nên giá cả cũng có rẻ hơn đôi chút, 180 tệ/người/giờ. Nếu là cuối tuần hoặc ngày lễ, giá ít nhất cũng phải 220 tệ/người/giờ, tùy khách nhiều hay ít mà hét giá.
Do yêu cầu của công việc, trong một bộ phim đóng vai nữ hiệp khách, nên Chu Vi đã học cưỡi ngựa. Trong số bốn người hóa ra lại là người có kinh nghiệm nhất nên lúc ấy đã dạy lại cho mấy người kia. Cô lấy tay vuốt vẻ cổ của con ngựa chân trắng, nó liền như hiểu được ý người, kêu lên một tiếng rồi bước thêm vài bước đứng bên cạnh cô.
- Chú ngựa ngon.
Chu Vi mỉm cười, dẫm chân lên bàn đạp, kéo cương bước lên, gọn gàng sạch sẽ.
- Thật không ngờ Vi Vi còn có bản lĩnh này. Xem ra em rất giỏi cưỡi ngựa đấy nhỉ.
Diệp Thanh trong lòng cũng thầm khen, rồi bắt chước theo, vắt tay lên cổ con tuấn mã màu đen. Vốn tưởng con ngựa cũng sẽ ngoan ngoãn thuần phục mình, nào ngờ thứ gia súc này không chịu nghe lời, đầu nó đẩy tay hắn ra, hí lên một tiếng, rồi chạy lùi về phía sau.
Con súc sinh này, không cho tao cưỡi à? Lẽ nào là tại giới tính, con ngựa này là ngựa cái sao? Diệp Thanh giận dữ, nhảy lên phía trước, túm lấy lông trên cổ con ngữa, đạp vào bàn đạp, xoay người, nhảy lên ngồi trên người nó.
- Hí, hí,...
Con ngựa bị giật mình, nhảy dựng lên. Tuy trước giờ Diệp Thanh chưa từng cưỡi ngựa, nhưng thâm thủ cao cường, cũng không hề sợ sệt, nắm chặt lấy dây cương, hai chân kẹp chặt lấy con ngựa, dù con ngựa dãy dụa thế nào cũng không hất được Diệp Thanh ra.
Con ngựa tức giận, giẫm chân rồi lao đi như điện.
Chu Vi sợ hắn bị ngã, vội vã thúc ngựa chạy theo phía sau, vừa đuổi vừa hét lớn:
- Nắm chặt dây cương, đừng ngồi chắc quá, cơ thể chuyển động theo ngựa!
Đó là để giảm bớt lực. Diệp Thanh công phu cao cường nên chỉ nghe là hiểu ngay, dần dần hòa hợp hơn, chuyển người theo ngựa phi, chạy được mấy nghìn mét, người vẫn còn ngồi trên ngựa, con ngựa cũng không hung hãn nữa, nó đã bị Diệp Thanh thuần phục.
Diệp Thanh và Chu Vi cùng nhau đưa ngựa trở vể. Đi được nửa đường thì thấy Ninh Não Nhi và Trần Du. Hai người này rất là thông minh. Cô giáo Chu Vi chạy mất rồi, họ liền lập tức mời tới một người hướng dấn dạy họ cách cưỡi ngựa dẫn ngựa, 36 tệ/giờ. Giá tuy có đắt nhưng đối với người mới phát tài như Diệp Thanh thì cũng chẳng đáng là gì. Huống hồ còn là tiền chi cho người đẹp.
Trước mặt các mĩ nhân, Diệp Thanh chưa bao giờ là người keo kiệt.
- Diệp Thanh, hai người cưỡi tốt, không chịu đợi bọn em gì cả.
Ninh Não Nhi ngồi trên ngựa, với sự hướng dẫn của huấn luyện viện, cô chầm chậm cho ngựa chạy, hưng phấn nói.
Bộ ngực của cô cũng chuyển động theo ngựa, tiết tấu như thể đang diễn tấu một khúc nhạc cực kì đẹp trong bữa tiệc lớn vậy, Còn ... thon dài của Trần Du kẹp vào thân ngựa thật là đẹp đẽ.
Tuấn mã, mĩ nhân, kiếm tốt. Đôi mắt Diệp Thanh hơi nheo lại, nhìn theo ba cô nàng tuyệt sắc bên cạnh mình, tự nhiên cảm thấy nếu như có thêm một thanh bảo kiếm thì càng thêm hoàn mĩ.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mơ được cùng hồng nhan đẹp nghiêng nước nghiêng thành cưỡi ngựa ngao du thiên hạ. Huống hồ Diệp Thanh đây lại có tận những ba cô, có thể không có cảm xúc này được sao.
Đang đắm chìm trong giấc mơ tận hưởng ba ngàng kiều nữ vây quanh thì đột nhiên có tiếng vó ngựa cực kì vội vã vang lên, như gần như xa. Diệp Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy trước sau có tầm năm sau con tuấn mã hiện ra trong tầm nhìn.
Ngựa chạy rất nhanh, chỉ một lát sau là đã chạy tới trước mặt.
Con ngựa dẫn đầu màu bạch kim, bị ghìm cương, hí lên một tiếng rất dài, quỳ phục xuống thảm cỏ xanh, chứng tỏ người cầm cương rất có kĩ thuật.
- Không ngời anh bạn béo tốt này lại có thể cưỡi ngựa thành thục đến thế. Chắc chăm tập lắm hả? Công tử nhà quan to chắc nhiều thời gian rảnh?
Diệp Thanh nheo mắt nhìn người dẫn đầu, bất ngờ phát hiện ra người kia mình đã từng gặp, là Dương Siêu Lâm, Dương thiếu gia, công tử nhà chủ tịch Dương và đám bọn Cao Tiểu Cường.
Tên này cũng không đẹp trai, hơn ba mươi tuổi, người hơn béo, bụng phệ, nhưng lúc cưỡi trên con ngựa, vận một bộ đồ thể thao hàng hiệu màu trắng trông rất là tuấn tú, đĩnh đạc, rất có vẻ vương giả. Nhưng vừa nói hết câu, lại lộ hết bản chất ra, mắt hắn ngang nhiên nhìn vào ngực Ninh Não Nhi và khuôn mặt xinh đẹp của Chu Vi, đúng là gớm ghiếc phát kinh.
- Ha ha, Diệp Thanh, là cậu hả.
Dương Siêu Lâm gọi ngay ra tên Diệp Thanh, hẳn là biết rất rõ về hắn.
Diệp Thanh bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ hắn.
Anh mày cứ thế đấy. Nhìn không thuận mắt không thèm để ý nữa, mày làm được gì nào. Anh cũng chẳng ăn chẳng uống gì của mày sao phải để ý đến mày. Nhưng chủ yếu là do tên Dương Siêu Lâm này cũng là một loại cực kì háo sắc, hai con mắt lợn của hắn không ngừng đảo quanh ba cô gái kia, nhìn chăm chăm, mắt sáng rực khiến Diệp Thanh cực kì khó chịu.
Đang định gọi bọn Ninh Não Nhi bỏ đi thì bốn năm con ngựa của bọn kia chạy tới, theo sự sắp xếp của Dương Siêu Lâm đã chặn mất đường lui của bọn họ.
- Sao lại thế hả Diệp Thanh. Thấy đại thiếu gia anh mà lại định bỏ chạy à?
Dương Siêu Lâm cười hô hố, đắc ý lắm.
Kể từ lần xích mích với Diệp Thanh hắn đã cho người đi tìm hiểu về Diệp Thanh. Những gì liên quan đến Diệp Thanh có thể nói hắn đã điều tra rất rõ ràng. Vốn cứ nghĩ Diệp Thanh là một người rất ghê gớm, nhưng không ngờ hắn chỉ là loại tép, một bác sĩ quèn, xuất thân nông hèn, đúng là chẳng đáng xách dép cho mình. Nên hắn cũng định thôi, không mất thời gian đối phó Diệp Thanh nữa, thêm nữa hắn còn bận đi săn gái. Nhưng không ngờ hôm nay lại đụng nhau ở đây, đã thế thì nhân thể dẫm bẹp nó luôn, cũng chẳng phải chuyện khó gì.
- Thật là phiền phức.
Diệp Thanh lạnh giọng nói.