Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ hội nghị thảo luận ước chừng giằng co ba giờ,tới gần giữa trưa mới tuyên bốchấm dứt,tại hội nghị,không chỉ thương định một số công tác trọng điểm từ nay về sau của cácbác sỹ,phương hướng phát triển thấu tình đạt lý hơn,mà còn khơi gợi tính tích cực của mọi người!

Nhất là,cái hội đấu giá Diệp Thanh đề nghị kia,rất nhiều y sư thể hiện sự nồng nhiệt hưởng ứng,dù sao,khoản tiền thu được từ bán đấu giá,chỉ trích ra 10% giao cho hiệp hội y sư,còn lại tất nhiên đều thuộc về người sở hữu vật bán đấu gia đó!

Đây vẫn là những thành phần nòng cốt của hiệp hội,vậy còn hội viên phía dưới nữa,chỉ sợ người đồng ý tham dự lại nhiều không kể xiết!

Hiệp hội y sỹ Ninh Thànhdù sao cũng là tổ chức lâu đời có phía chính phủ hỗ trợ,hiện tại nhân khí rời đi,nhưng thực tại vẫn còn một số người tài,nói là ngọa hổ tàng long cũng không ngoa!

- Viên trưởng Diệp!

Lúc Diệp Thanh cùng Chương Ngọc Tân ra ngoài tán gẫu,đột nhiên,nghe thấy tiếng một người còn trẻ truyền tới từ phía sau,lớn tiếng gọi hắn!

- A,xin chào,xin chào!

Diệp Thanh dừng lại,quay đầu lại nhìn,là một bác sỹ trẻ tuổi khoảng hai mươi * tuổi,bác sỹ này cũng là một người anh tuấn đẹp trai,phong độ,mày kiếm mắt sáng,con ngươi giống như hàn tinh,ở trên hội nghị từng ủng hộ qua Diệp Thanh,Diệp Thanh đối với hắn cũng có chút ấn tượng,lúc này liền chào hỏi rất khách khí.

- Viện trưởng Diệp,rất vui khi được biết anh!

Lại nói tiếp:

- Chúng ta coi như là cố nhân…haha….. Chương hội trưởng,không ngại tôi tới quấy rầy các người chứ?

Người nọ cuối cùng cũng là hướng về Chương Ngọc Tân mà nhận lỗi,dù sao,đường đường là một hội trưởng ở đây, ít nhiều cũng phải chào hỏi lấy một câu ,đây là lễ nghi đối nhân xử thế cơ bản!

- Haha,đương nhiên không sao cả,hai thanh niên trẻ nói chuyện đi,lão già này còn có việc đi trước đây!

Chương Ngọc Tân nói xong,phất tay cáo biệt hai người,sau đó rời đi thật chậm!

- ồ,trước kia chúng ta gặp qua rồi sao?

Diệp Thanh nhìn bác sỹ đẹp trai tự xưng là cố nhân trước mặt,có chút nghi hoặc,nghĩ thầm,mình còn chưa bị mắc chứng đãng trí của người già, trí nhớ rất tốt,có thể nói đã gặp qua là không quên được,nếu là trước kia gặp qua thì sẽ không quên được,cho dù chỉ là một lần,cũng nhất định có thể nhớ ra!

- Đương nhiên chưa gặp qua,chẳng qua,tôi đã sớm nghe danh tiếng hàng đầu của Diệp viện trưởng ,hơn nữa,ngài còn tới qua nhà tôi rồi!

Tên bác sỹ trẻ tuổi kia cười nói.

- Ủa??Không biết xưng hô như thế nào đây?

Diệp Thanh càng tò mò,hỏi!

Người nọ nói:

- Tôi họ Quý,tên là Cổ Kim,Quý Cổ Thanh là sư huynh của tôi,Quý Chi Xương là ông nội kiêm sư phụ!

- Ôi trời!

Diệp Thanh lập tức cảm thấy bất ngờ,vỗ tay vui sướng kêu lên:

- Hóa ra là đệ tử của lão thần y nhà họ Quý ở Cửu Long,có điều,năm ngoái anh tới Quý gia lĩnh,sao không thấy em đâu?

Quý Cổ Kim cười nói:

- Khi đó em đã sớm lên Ninh Thànhcông tác rồi,anh tất nhiên không gặp được,sự tích của anh,lúc tôi về nhà nhân dịp lễ mừng năm mới,chính miệng ông nội nói với tôi

Lão Thần y Quý Chi Xương trong dân gian,bất luận là về y thuật hay nhân cách đều khiến Diệp Thanh tâm phục,hai người còn hay qua lại giao lưu y thuật!ngày đó,Quý Chi Xương tham khảo thủ pháp “Quy rắn bí đẩy” của Diệp Thanh,hoàn thiện rồi tự mình sáng chế ra “âmdương Càn Khôn mười tám thuật xoa bóp”,Diệp Thanh cũng học ông châm pháp gia truyền “Rất tố tiểu tiên châm” cùng với những năm qua làm nghề y tâm đắc,tự nhiên lấy được lợi ích không phải là ít,y thuật tiến nhanh,cuối cùng,một già một trẻ,thậm chí kết thành bạn vong niên!Ở Cửu Long trại là câu chuyện được mọi người ca tụng!

Vốn dĩ,Diệp Thanh luận về vai vế là ngang hàng với Quý Chi Xương,bây giờ cháu kiêm đồ đệ của Quý Chi Xương gặp hăn sẽ không tránh khỏi có chút ngượng ngùng,ngôn ngữ thật sự rất khách khí,Diệp Thanh thì hơi mắc cỡ,hay là mỗi người lại kết giao với mỗi người,không thể coi người ta làm vãn bối hậu sinh được,tuổi của người ta lại còn hơn mình vài tuổi!Hơn nữa,chúng ta là thanh niên thời đại mới, quy tắc đó,đã cổ lỗ rồi!

Với lại,Quý Cổ Kim này mới nhìn đã biết là người cực kỳ nhiệt tình chính trực,Diệp Thanh rất có thiện cảm với hắn,càng không cần sĩ diện,liền cùng Quý Cổ Kim vừa đi vừa nhiệt tình bắt chuyện!

Quý Cổ Kim có chút kính trọng nói:

- Diệp viện trưởng,tuy rằng tôi biết anh là một nhân tài,nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được,mới một năm ngắn ngủi đã từ một bác sỹ thực tập nhanh chóng thay đổi,trở thành viện trưởng của một bệnh viện lớn!

Diệp Thanh khiêm tốn cười nói:

- Hoàn toàn là vận may,vận may!

Quý Cổ Kim hai mắt sáng lên nhìn Diệp Thanh nói:

- Cơ hội cũng là ưu ái những người có năng lực!Diệp viện trưởng,anh đúng là thần tượng của tôi đấy!

Lời này,có pha chút ẩn ý,tình ý dào dạt,Diệp Thanh liền run lên,nổi da gà,nghĩ thầm,nếu là một cô gái đẹp mà nói,có thể mình còn lấy làm sung sướngmột chút, cậu nói cậu đường đường là một thằng đàn ông , cònlớn tuổi hơn mình một chút,nói như vậy thật buồn nôn!

Diệp Thanh nhún vai cười gượng nói:

- Ha ha,không cần luôn miệng viện trưởng Diệp,viện trưởng Diệp vậy đâu,coi nhau như anh em,cứ gọi thẳng tên emDiệp Thanh đi,hoặc Tiểu Thanh!

Quý Cổ Kim nói:

- Vậy được,tôi lớn hơn cậu mấy tuổi,nên gọi cậu là Diệp Thanh,cậu gọi tôi là lão Quý!

- Lão Quý?

Diệp Thanh xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái,không nhịn nổi cười,người này còn tỏ ra là già dặn,rất có khí phách của nhà họ Quý!

Trong lúc nói chuyện,Diệp Thanh phát hiện,Quý Cổ Kim này,hóa ra là đệ tử cuối cùng của Quý lão thần y,giống anh,cũng là một cô nhi,được Quý gia nhận nuôi,hiện đang làm việc tại viện Đông YNinh Thành,cũng là một chuyên gia chuyên khoa,cấp bậc phó chủ nhiệm y sỹ!Bởi vì thân thế tương đương,lời nói của hai người lại càng thêm ăn ý!

Cảnh cứu thế,tòa thành băng tuyết.

Diệp Thanh khoanh chân ngồi ở giữa đại sảnh của tầng cao nhất,tu luyện “Huyền linh y kinh”

Cuốn y kinh này,là con đường y võ kết hợp thành,Diệp Thanh cân nhắc y thuật rất nhiều, bất giác nhận thức những phương pháp mơ hồ,cùng với cách vận hành chân khí,liền không kìm nổi mà thực hành luôn!

Diệp Thanh thu nhiếp tinh thần,chọn áp dụng một loại mạng lưới vận hành chân khí cực kỳ độc đáo trong “Huyền linh y kinh”,ngay lập tức thoải mái giống như ngâm suối nước nóng vậy!

Loại phương pháp này có thể chữa trị các loại nội thương của hắn, tôi luyện, bởi vì những chất độc hại được tích lũy hàng ngày, , gột rửa máu thịt,tinh lọc thân thể,mang lại những điều vô cùng thần kỳ!

Cái gọi là sức khỏe là năng lực cách mạng,thân là một người thầy thuốc,nếu ngay cả thân thể của chính mình còn chăm sóc không tốt,nói gì đến chữa trị cho người khác đây?

Muốn cứu người,trước tiên phải cứu được mình,đó là điểm khác biệt rõ ràng nhất của “Huyền linh y kinh” với các y thuật khác trên địa cầu này!

Người làm nghề y không thể tự chữa cho mình,đối với tiểu Thanh thần y của chúng ta mà nói,là vấn đề tuyệt đối không thể tồn tại!

"phì ~~ Diệp Thanh mở to mắt, phun ra một ngụm khí bẩn, liền đứng lên, thưởng thức cảnh đẹp tráng lệ,đẹp lạ thường trước mắt, liền cảm thấy được thể lực dường như lại cường kiện phần nào!

Đại sảnh này,Nam bắcthông thấu,cửa sổ đều là đá thạch anh thật lớn mà trước kia rơi xuống đất,trong suốt,giống như là thủy tinh vậy,lại thêm cách mặt đất vài trăm thước cao,tầm nhìn cực kỳ rộng lớn,Diệp Thanh dõi mắt nhìn về phía xa,tâm trạng vô cùng thoải mái,không khỏi bắt đầu bài thái cực quyền,hít thở không khí,chân khí trống dàng,thư thả vận động,kinh huyết linh hoạt!

- Chủ nhân ca ca,đã đến giờ ăn cơm rồi!

vì kết hợp với cảnh tượng nơi tinh cầu băng tuyết này,Vũ nhi liền ảo hóa ra một bộ áo khoác lông cừu trắng như tuyết, ngăn ngắn hợp với thân người ,yểu điệu thướt tha,thoạt nhìn càng thêm đáng yêu,khuôn mặt trong sáng thuần khiết,quả thật nhìn giống như băng tuyết bên ngoài vậy!

- Ha ha,lại là trứng gà hấp cà chua à?ngươi làm sao?

Diệp Thanh không khỏi tò mò hỏi.

- Đương nhiên rồi,hoàn toàn làm theo thực đơn ngài đưa cho tôi,tuy nhiên tôi vẫn chưa thử qua nên không biết mùi vị thế nào?chủ nhân ca ca,người mau thử đi!

Tiểu Vũ lần đầu tiên nấu cơm,tuy rằng đơn giản,nhưng vẫn rất hưng phấn nói.

Diệp Thanh thử một miếng,chậc chậc,đúng là rất ngon,vô cùng chính thống,không khỏi liên tục tán thưởng,trong lòng lại thoáng có chút áy náy,mình để tiểu Vũ làm nữ tì thật sao?không ngờ lại bắt ngươi ta,một người có năng lực,trí tuệ về làm việc bếp núc khói lửa này,như vậy,có phải hơi quá đáng không?

Tuy nhiên.tiểu Vũ thì lại không cho là như vậy,cô cảm thấy vinh hạnh thật sự,nhìn chủ nhân ca ca Diệp Thanh này ăn ngon lành từng miếng thức ăn,trong lòng không khỏi mãn nguyện,ánh mắt hình trăng lưỡi liềm say lòng người!

- Đi nào,tiểu chải chủy,chúng ta tới chỗ bộ lạc lần trước xem xem!

Cơm nước xong,Diệp Thanh nghĩ tới,liền có ý định tới khám lại cho cô miêu nữ một chuyến, không vì nguyên nhân gì hết,hắn là một bác sỹ,lần trước cứu được tiểu cô nương kia,giúp cô chữa liệu gãy xương,tuy rằng đối với y thuật của mình cực kỳ tin tưởng,nhưng không tận mắt nhìn thấy,không biết đã khỏe hẳn chưa,trong lòng lại co chútthấp thỏm!

Đây cũng là thói quen đối xử với người bệnh trong bệnh viện,nhất định phải đến nơi đến chốn,bảo đảm người bệnh hoàn toàn bình phục,mới có thể cho phép xuất viện,đây gọi là tinh thầntrách nhiệm!

Lại một lần nữa được ngồi trên tiểu phi thuyền,tâm niệm thúc dục,lập tức hừ một tiếng,phi thuyền hóa thành một hắc tuyến đạo,cấp tốc tiêu bắn,nháy mắt đã đi được chục cây số,nhanh đến vô biên,có thể nói vượt mây nhanh như điện,đi trăm mét mà mất không tới 0,00000001 giây,so với đệ nhất xe Bugatti hàng Sunenspont trên trái đất cùng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần!

Đương nhiên,hai thứ đó,một thứ là bay trên trời,một thứ là chạy dưới đất,cơ bản là không thể so sánh được,tuy nhiên,dù có là máy bay chiến đấu siêu tốc tiên tiến nhất trên thế giới cũng không kịp một phần vạn phi thuyền này!

Trong lòng Diệp Thanh đột nhiên phấn chấn hẳn lên,loại này một giây cũng có thể bay được mấy trăm cây số,mang đến khoái cảm mãnh liệt,quả thực là không có gì sánh kịp,

Nếu như hắn là nữ nhân,chỉ sợ sẽ la lên tại chỗ,mặc dù đã thử qua một lần!

Hành tinh bao trùm bởi băng tuyết này vô cùng rộng lớn,thể tích ước chừng gấp trăm lần Trái đất,mặc dù tốc độ của Diệp Thanh cực kỳ nhanh,vậy mà vẫn phải mất tới nửa tiếng mới tìm được chỗ ở của bộ lạc người miêu kia,ở thung lũng!

Diệp Thanh còn chưa hạ xuống,chỉ ở phía trên xoay quanh một vòng,đang tìm kiếm địa điểm cụ thể của đối phương,lập tức,liền kinh động rất nhiều người,trong bụi cây,trong sơn động,đều chui hết ra!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK