Mục lục
[Dịch] Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một tòa bảo tháp hình tròn, nhưng ngón trỏ dài ngắn, ngón cái thô bé, bề ngoài rất bình thường, không biết có phải là do niên đại đã quá lâu rồi không nữa, thân tháp hiện lên một màu trắng pha vàng, cầm trên tay không có chút ấm áp mềm mại hoặc trắng mịn gì cả, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng, nếu cẩm thận thưởng thức, thì sẽ phát hiện màu sắc và chất của nó rất đánh để xem, có chút huyền diệu khó giải thích, trở lại nguyên trạng bên trong của nó, dường như ẩn chứa thiên địa chí lý, vũ trụ đại đạo.

Sự thiếu hoàn mỹ của tòa bảo tháp này chính là những điểm khuyết, thiếu một cái đế, có thể lưu truyền qua các thời đại do không cẩn thận nên bị khiếm khuyết, ít nhất trong lòng Diệp Thanh đang nghĩ như vậy.

Tòa bảo tháp này cũng có lai lịch không tầm thường, nghe nói được truyền từ tay cảu Thánh y Hoa Đà, chỉ có điều dung mạo không được sâu sắc cho lắm, hơn nữa lại là có khiếm khuyết, đã như vậy nên cũng được coi là vật quý khác thường, Diệp gia đã truyền được hơn mười đời rồi. Đương nhiên, rốt cuộc quý giá ở điểm nào, người nhà Diệp gia cũng không biết rõ.

Vật này, vốn không thể nằm trong tay đứa con nuôi như Diệp Thanh được, nhưng, hồi nhỏ, năm đó Diệp Thanh mới tám chín tuổi, đang ngồi trong nhà chơi đùa, vô tình nhìn thấy, Diệp Thanh Tuyền đem tòa bảo tháp đưa cho Diệp ĐạI Đông, sau khi Diệp Thanh Tuyền rời đi, Diệp Thanh rất thích thú tòa tháp đó, tính cách trẻ con nên liền đòi anh cả Diệp Đại Đông, Diệp Đại Đông lại rất yêu thương em trai, liền đưa cho cậu. Diệp Thanh quý nó không rời khỏi tay, vô cùng yêu thích.

Sau này, sau khi Diệp Thanh Tuyền biết, cũng không trách gì anh ấy, cũng không đòi lại, trái lại còn dặn dò anh, phải cất giữ cẩn thận, chớ để mất nó, còn làm một sơi dây màu đỏ giúp anh đeo lên cổ.

Nhưng Diệp Thanh thấy đeo lên cổ khó coi, đeo được vài ngày liền cởi ra. Bây giờ nghĩ lại, mới biết thâm ý của dưỡng phụ. Đại để là, Diệp Thanh thông mình hơn Diệp Đại Đông, ngộ tính cũng cao hơn, hơn nữa cũng rất chăm chỉ hiếu học, càng thích hợp truyền y thuộc của gia trung. Nhưng có sự sai khác, Diệp Thanh cũng không có kiến thụ gì lớn lao về trung y, trái lại còn đi học cao đẳng hộ lý tây y nữa.

……

Trường trung học số 7 thành phố Phù Liễu, đây cũng là trường đứng tốp cuối của thành phố Phù Liễu, là một trường chẳng ra thể thống gì.

Bảy tám năm mà tòa nhà dạy học cũng không có sự thay đổi gì, sân vận động thì bé tẹo, nằm ở vị trí vô cùng hẻo lánh thậm chí không có một cái thư viện nào cả.

Đương nhiên, trường kém nhưng cũng có học sinh xuất sắc. Ví dụ như đối tượng thầm yêu trộm nhớ của Diệp Thanh là Hứa Tinh Tinh, bạn thân Thái Đạc vân vân, đều là những vân vật có tiếng trong trường hồi đó, sau này đều thi đỗ được những trường đại học nổi tiếng, rồi tìm được công việc tốt.

Đương nhiên, ở thời trung học Diệp Thanh cũng là một học sinh mũi nhọn, cũng đã từng là học sinh xuất sắc nhất trường, đánh tiếc, nhưng khi thi đại học lại không đỗ vào những trường có tiếng tăm, thậm chí đại học còn chẳng đỗ.

- Thời tiết hôm nay đẹp quá!

Sáng sớm Diệp Thanh đã ra ngoài, ngồi nửa giờ xe bus, đến thành phố Phù Liễu, sau đó đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Phù Liễu, tìm mua một món quà nhỏ, rồi đi về phía trường cũ- trường trung học số 7 thành phố Phù Liễu. Anh nheo mắt lại, tận hưởng ánh nắng ban mai, tâm trạng rất vui vẻ.

Anh tham gia buổi họp lớp, ngày này đã đợi từ rất lâu rồi.

Gói quà nhỏ trong túi quần của anh, anh đã phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị nó, nhưng vẫn không dám bỏ tiền ra mua thôi, đó cũng chỉ là chiếc vòng tay bằng pha lên và cái son môi rực rỡ, tiêu tốn hết sáu mươi chín đồng đại dương, tình hình kinh tế của anh có hạn, tiêu tốn như vậy cũng đã vượt dự toán của anh rồi.

Haiz, đàn ông mà không có tiền thật đáng thương, thực ra, đàn ông và đàn bà đều như nhau thôi, cũng đều muốn có tiền để tiêu và tiêu tiền tùy tiên.

Ai mà không thích vung tiền như rác chứ, sẽ chiếm đại trái tim mỹ nhân. Nhưng điều này cũng phải có kinh tế vững vàng, nói thật, người nha Diệp Thanh, căn bản không có tư cách yêu đương, ngay cả bản thân còn không nuôi nổi, nói gì đến chuyện nuôi vợ con chứ.

Nhưng, đồng chí Diệp Thanh vẫn hứng trí để sải bước lên phía trước, gì thì gì đây cũng là lần ngỏ lời đầu tiên, cho dù có thua đi chăng nữa, còn hơn là không dám nói gì.

Đàn ông, là phải tự tin, cho dù là nghèo xác mùng tơi đi chăng nữa.

Đó gọi là khí khái, nếu đây là thời cổ đại thì cũng là hàng cao thượng chứ bỡn gì.

Nghe nói Khổng Tử có một đệ tử, tên là Nhân Hồi, tuy rất nghèo nhưng lại rất lạc quan, điều kiện sinh hoạt rất khó khăn gian khổ, nhưng vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ và định tâm, người này cũng rất giống với Diệp Thanh a.

Khổng Tử thấy, thường khen Nhan Hồi, nói:

- Sống trong gian khổ vất vả nhưng vẫn giữ được tâm thái hiền triết và lạc quan.

Nếu Diệp Thanh mà sống ở thời đó, là học sinh của Khổng Tử, ít ra cũng được Thánh nhân khen một câu:

- Nghèo nhưng thanh thản.

Nhưng, thời nay không như vậy, giá trị con người cũng có sự khác biệt lớn. Dưới một xã hội coi trọng vật chất, nhưng người không có đầu óc làm ăn như Diệp Thanh chỉ có ăn cháo thôi, ngay cả công việc còn chẳng tìm được nữa là.

- Hey, người anh em!

Diệp Thanh đang ung dung đi trên đường, khi gần tới cổng trường, bên kia đường, bỗng vang lên tiếng gọi, có vẻ rất vui vẻ.

Diệp Thanh quay đầu lại, chỉ thấy người này dáng vẻ cao to, mặc bộ véc đi giày da, còn đeo calavat nữa, bộ dạng như nhân sĩ thành công vậy, cũng chính là người bạn thân nhất hồi phổ thông của mình là Thái Đạc.

- Ha ha, Thái Đạc! chính là cậu rồi, về đây từ khi nào thế? Làm ăn chắc cũng ngon nhỉ!

Diệp Thanh tỏ ra không chút e ngại gì, trái lạI còn rất ngheo ngao vui vẻ, chạy tới, vỗ mạnh vào vai bạn nói.

- Cũng thường thường à, tối hôm qua mới về tới nhà, cho nên không kịp đi tìm cậu.

Thái Đạc cũng rất vui vẻ, học cùng trường cùng quê mấy năn, gặp nhau sao khỏi tay bắt mặt mừng.

- Sao rồi, gần đây ổn cả chứ?

Thái Đạc hỏi.

- Haiz, đừng nhắc làm gì, nhàm chán lắm, không thể so bì với cậu được.

Diệp Thanh đảo qua toàn thân Thái Đạc, theo anh biết thì bộ véc Thái Đạc đang mặc giá cũng không phải vừa đâu.

- Hai anh em chúng ta, nói chuyện này chẳng có ý nghĩa gì. Đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Sau đó hai người đi về phía cổng trường.

Vừa tới nơi đã gặp rất nhiều bạn bè cùng lứa, những khuôn mặt không mấy thay đổi, Diệp Thanh đều có thể nhận ra, đều là những người bạn học cùng cấp ba. Chỉ có điều, những người này ăn mặc rất tinh tươm, hiển nhiên làm ăn cũng không tồi, Diệp Thanh lọt thỏm trong đám bạn học cảm thấy quê mùa quá, không giống ai cả.

Những người kia từng nhóm ba đến năm người tụ tập tán gẫu nhau, mặt mày vui vẻ, bàn tán đều là những chuyện như nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu, tài chính, những chuyện trên thế giới nữa, tóm lại đều là những chuyện mà Diệp Thanh chẳng am hiểm gì, Diệp Thanh nghe một lúc thấy chán ngấy, cũng may mấy người bạn kia ở thời cấp ba không mấy thân, qua chào hỏi, nói dăm ba câu là được rồi, rồi đi tới một bên, một mình ngắm nhìn ngôi trường cũ.

Tuy trường cũ nát, nhưng Diệp Thanh cảm thấy rất gần gũi, gì thì gì, anh cũng học tập ở đây ba năm liền.

Thái Đạc cũng không thua kém gì mấy người kia, còn lấn át là đằng khác, nhưng thấy Diệp Thanh đứng đó một mình liền rời đám đông đi tới, gì thì gì đây cũng là người bạn thân nhất của mình.

- Hey, sao thế, Hứa Tinh Tinh không tới, cậu thấy chán sao?

Thái Đạc đi tới trêu ghẹo. Việc Diệp Thanh thích Hứa Tinh Tinh không mấy người biết, Thái Đạc làm một trong những người biết chuyện đó.

- Không phải, tôi thấy chẳng biết nói gì với mấy người kia cả. haiz.

Diệp Thanh có chút buồn chán.

- Người anh em, mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài, đừng thấy bọn họ thảo luận nào là Iphone, Ipad, cổ phiếu, xe cộ mà cho rằng bọn họ có cả, cuộc sống bên ngoài chẳng khác gì đám chó đâu! Cậu cũng không phải chán nản làm gì, tôi tin tưởng năng lực của cậu, sau này cậu nhất định sẽ vượt xa bọn kia thôi.

Vừa rồi có một số người có những ánh mắt có vẻ khinh miệt Diệp Thanh, cho nên Thái Đạc mới gọi bọn họ là rác rưởi. Hai người đứng cách mấy người kia cũng tương đối xa, không sợ bọn họ nghe thấy, hơn nữa, cho dù nghe thấy cũng chẳng có gì cả.

Diệp Thanh cũng là một người rất ngạo khí, cảm xúc có vẻ buồn bã, một lúc sau liền ngẩng cao đầu lên, khôi phục lại vẻ tươi cười tự tin của bản thân.

Đàn ông với nhau, chủ đề thảo luận nhiều nhất chính là gái đẹp, hai gã đàn ông như Diệp Thanh và Thái Đạc cũng không ngoại lệ, lát sau đã tán tới chuyện hồi trung học thầm thương trộm nhớ ai. Thái Đạc thích nữ sinh tên là Diệp Ôn Nhạc, đã du học rồi nên lần này không thể về họp mặt được.

Sau đó nói đến chuyện Hứa Tinh Tinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK