Vừa nói lời này ra, Nhan Tuyết Khâm ngay lập tức mặt đỏ , băng bó cho nam nhân, thay chiếc quần thủng đũng chẳng phải không nhìn hết sao, tuy nói nàng là giáo sư đại học, lý luận tri thức phong phú, những người đó cấu tạo cơ thể người đã sớm học trong sách giáo khoa ở trong trường trung học, nhưng dù sao còn chưa thấy qua thực tế không phải sao? Nhất là nam nhân trưởng thành gì đó! Vừa rồi trong lúc vô ý phiêu liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy vừa dài vừa lớn lại lũ lũ thịt, như dọa người sao! Hơn nữa, lại là chưa sung huyết trạng thái vẫn mềm mại!
Ôi, người này, bề ngoài thoạt nhìn thanh Tú, tư nhã lịch sự, bộ dạng hung khí lại khủng bố như vậy? Nhan Tuyết Khâm ngẫm lại đều sợ, khóe mắt dư quang lại không kìm nổi muốn phiêu liếc mắt một cái, tuy nhiên, nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đến lớn đều là cục cưng ngoan, học sinh tốt, đối nhân xử thế là gương giáo sư tốt, điểm ấy không thể chê vào đâu được, ánh mắt ngượng ngùng liền gian nan mà không có chuyển xuống dưới.
A ha, gì kia, cái nam sát thủ thực sẽ tính kế, không ngờ hướng ngươi nổ súng! Diệp Thanh khứu được không được, cảm nhận được một cỗ không khí cực kỳ xấu hổ, vội vàng cười lớn pha trò nói.
Quả nhiên, liền thuận lợi đem Nhan Tuyết Khâm lực chú ý cấp chuyển tiến đến gần! Nhan Tuyết Khâm tò mò hỏi han:
- Nói như thế nào?
Diệp Thanh nói:
- Ngươi nghĩ xem, nếu hắn trực tiếp nổ súng bắn ta, ta nhạy bén linh giác, thân thủ mạnh mẽ, hắn nhất định không thể đánh đến ta, nhưng hắn nhắm ngươi không giống với ta ! Ta không thể không cứu, kết quả là ta trúng đạn, người này tính kế thật sự là cao thủ !
Nhan Tuyết Khâm cân nhắc một chút, thầm nghĩ, cũng không phải là có chuyện như vậy sao, đánh chính mình là một tá một chuẩn, kỳ thật đối phương là vì đánh Diệp Thanh! Tuy nhiên, cũng không thể nếu nói đến ai khác vốn không có thật muốn tùy tiện kéo một chôn cùng ý tưởng, mặc kệ là chưa loại, nói ngắn lại, là Diệp Thanh lại đã cứu ta! Ôi, lại nợ tiểu mầu lang này một tính mạng !
Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm đi xuống tầng một, cửa chính quả nhiên bị khóa trái , Nhan Tuyết Khâm phải đi ra mở cửa sổ, sau đó cùng Diệp Thanh cố sức mà trở mình đi ra ngoài! Nàng là cô gái, cho tới bây giờ không nhảy qua cửa sổ, mà Diệp Thanh, đang bị chảy máu, hành động không tiện, nhất giao chân, liền nhịn đau nhe răng trợn mắt, Vù vù thẳng hút lãnh khí!
Nhan Tuyết Khâm trong lòng mơ hồ có một chút kích động, còn có chút buồn cười, cảm giác đặc biệt quái dị! Từ nhỏ đến lớn, lần đầu phá lệ thấy được cảnh bắn nhau, rồi ám sát, hay là lần đầu trèo tường vào viện, nếu các học sinh khác mà biết, chính hắn một nho nhã hiền thục đối nhân xử thế là gương tốt, không ngờ làm những chuyện này, chính mình còn không biết thế nào! Nếu là phụ thân biết, chỉ sợ càng sẽ...
Tuy nhiên ở bên cạnh tiểu mầu lang này cảm giác rất an toàn!
Hú hú hú
Làm Nhan Tuyết Khâm và Diệp Thanh tiến vào rừng cây bên cạnh, chạy trốn khỏi cảnh sát, tám chiếc xe cảnh sát liền vọt tới cửa lầu Đại học Bắc Kinh, lập tức, từ trong xe nhảy xuống tám người cảnh sát thật dũng mãnh, đem chỉnh đống đại lầu vây quanh chật như nêm cối, cùng lúc đó, toàn bộ phần lớn Ninh đại không khí sôi sục, tin tức truyền khắp nơi!
Mặc dù xa ở nam vườn Nhạc Tửu Tịch và Chu Vi đều nghe được, tuy nhiên Chu Vi bệnh nặng ở trên giường, hai người bọn họ vốn không có lại đây xem náo nhiệt! Cho dù lại đây, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ đến người gây ra họa không ngờ là Diệp Thanh và biểu tỷ giáo sư của các nàng.
Ninh đại có thể nói thời buổi rối loạn, đầu tiên là xuất hiện nam sinh lẻn vào ký túc xá nữ sinh, ở cùng chúng bạn cùng phòng ngay dưới mắt ha hả thở phì phò, sau khi bị phát hiện, hốt hoảng mà chạy, nhảy lầu mà trọng thương, đến nay không thể đi lại được; không lâu, lại xuất hiện học sinh dùng a- xít sun-phu-ric độc câm cổ họng bạn học ngay lúc ở đài truyền hình tham gia tiết mục tuyển tú! Mà bây giờ ở vườn trường xuất hiện sự kiện đấu súng giết người, mà trường học Địa Tiêu tính xây dựng Đại học Bắc Kinh đều bị thành một mảnh đống hỗn độn, ngói cổ giẫm lên nứt ra vô số phiến, vô số cành dây bị xé đoạn, thành gạch tường hơn sáu trăm năm từ xưa bị bắn vô số lỗ nhỏ...
Ninh Đại giáo trường nghe thấy tin tức, tức giận vô cùng, vỗ cái bàn, úc, không,……………….. bọn họ nhất định phải mau chóng phá án, phải đem tên khốn kiếp đó đưa ra công lý !
Các ngươi muốn đánh nhau, muốn giết người, sao không tìm chỗ nào lại cố tình đến lầu đại học Bắc Kinh? Có biết mái ngói và tường gạch là từ đời nhà Minh, có bao nhiêu đồ quý báu sao? Nói nghiêm trọng hơn một chút chúng đều là di vật văn hóa, các ngươi lại làm phá hỏng những di vật đó, thật đáng chết! đáng bị thiên lôi giáng xuống!
Ầm ầm!
Ninh Đại giáo trường trong lòng vừa mắng xong, bầu trời liền một trận lôi hạ, khiến hắn giật mình kinh hãi!
Thần linh con không nên nói như vậy? Con chỉ tùy tiện nói thôi!
...
Diệp Thanh và Nhan Tuyết Khâm cũng giật mình kinh hãi!
Hình như trời sắp mưa, chúng ta khẩn trương đi thôi! Diệp Thanh một tay ôm mông, một tay ôm hạ đang, đứng lên chạy chốn giống như một con khỉ, thảm hại đến tột cùng.
Vừa rồi, không hề ít vết máu rơi trên mặt đât ở bên đường, Nhan Tuyết Khâm cẩn thận nói với Diệp Thanh lúc này mới chú ý một chút, dùng thương lê chân khí kiềm chế huyết khí, máu tươi chỗ lỗ đạn mới miễn cưỡng bị ức chế lại, không chảy ồ ồ như lúc trước ! Tuy nhiên, chỗ kẽ hở ngón tay hắn máu vẫn không ngừng chảy ra!
Ngươi có thể kiên trì chịu được không không? Không đến bệnh viện sao? Nhan Tuyết Khâm nhìn hắn một cái, lo lắng nói.
Diệp Thanh lắc đầu, nói: Thực không cần! Chúng ta đi nhanh đi, mau tìm lấy một chỗ! Diệp Thanh phía trước mà đi, một đường ở trong rừng cây tật chạy, bên đường đụng phải rất nhiều đôi nam nữ, đã làm phiền đối phương rồi!
Người khác thấy hắn ôm hạ đang và mông, còn phía sau là đại mỹ nữ yểu điệu phong tư, cũng không khỏi ngạc nhiên, trong lòng quái dị đến cực điểm, thầm nghĩ, người này không phải là bắn ra tay chứ? Vội vàng đi tắm rửa? Thực ngu, dùng khăn tay mà chà xát không phải sao?
Tới rồi một chỗ không người đằng sau đình, Diệp Thanh đứng lên nhẹ nhàng thở ra, sau đó khẩn trương cởi chiếc áo jacket, vây quanh bên hông, không có cách nào, phía trước chính là Tây Môn, là đại lộ trống trải, đèn đêm sáng ngời, nói không chừng còn có cameras đâu đó, sao có thể để cho người khác thấy hành động khả nghi của mình!
Nhan Tuyết Khâm vừa cảm kích, lại buồn cười, còn mơ hồ có một chút đau lòng, tuy nhiên hiện tại không nên nhiều lời, liền kéo tay Diệp Thanh, làm bộ hai người là tình lữ, không được thoải mái lắm nhưng cũng không có cách nào, hướng giáo ngoài cửa đi đến!
A, nhan giáo sư !
A, nhan giáo sư !
Thật là không khéo, vừa mới ra giáo cửa, hai người đang định chạy như điên để trốn, không ngờ đụng phải hai nữ học sinh Nhan Tuyết Khâm, phỏng chừng vừa mới từ bên ngoài đi dạo phố trở về.
A, là nhỏ Bình và tiểu Dĩnh, các ngươi khỏe chứ! Nhan Tuyết Khâm không thể không dừng lại, và mỉm cười với các nàng đánh tiếng chào đón, trên mặt vẻ mặt không thể tránh né mà có chút mất tự nhiên, cũng may bầu trời tối đen, người khác cũng không nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó học sinh cáo biệt, Nhan Tuyết Khâm liền tiếp tục nâng Diệp Thanh, mau rời đi.
Phía sau, mơ hồ truyền đến tiếng hai cô gái thảo luận:
- Oa, không thể tưởng được Nhan giáo sư thân thiết lại hẹn hò sao!
Nhất định có nam sinh thầm mến nàng đấy, điều này làm tổn thương bao trái tim! Ha hả ngày mai phải đi theo chân bọn họ, nói cho bọn họ biết điều này xem vẻ mặt chúng thế nào.
Ngươi thực tà ác!
Ha hả, ai bảo bọn họ đi học gặp chúng ta không liếc mắt đến một cái, chỉ lo trộm ngắm Nhan giáo sư!
...
Diệp Thanh tự nhiên nghe được, lúc này không kìm nổi cười trêu nói:
Ngươi vẫn còn có sức hấp dẫn đó, không ngờ còn có học sinh đi học trộm ngắm ngươi!
Còn cười? Đau bất tử ngươi! Nhan Tuyết Khâm pha có vài phần giận tái đi mà sẵng giọng, thần sắc lộ ra vài phần vô hạn, thẹn thùng!
Diệp Thanh lập tức nhìn xem ngây người!
Nhan Tuyết Khâm tức giận mà kéo hắn liền đi về phía trước, trong lòng bực tức, thầm nhủ:
- Đều không hiểu tâm tư người ta sao? Thật sự là cái mầu. Phôi!
Đi vào khu thôn tiểu Nam Tú, Ninh Não Nhi và Trần Du còn chưa có trở về, Diệp Thanh liền đi theo Nhan Tuyết Khâm vào trong phòng nàng. Kỳ thật, cho dù Ninh Não Nhi và Trần Du ở đây, hắn cũng là ngượng ngùng đi vào ! Đã bị mất mặt trước một mỹ nữ còn chưa tính, dù sao mất đều đã đánh mất, nếu lại mất mặt trước hai mỹ nữ thật làm cho người ta sao thể………..? Thà chết đi cho xong!
Ngươi hãy nằm ở phòng khách đã, ta đi đun nước giúp ngươi rửa vết thương! Nhan Tuyết Khâm khóa trái cửa chính lại, sau đó mở đèn, lại đi đóng tất cả cửa sổ, bức màn được kéo nghiêm thật kín, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Làm phiền ngươi! Diệp Thanh có chút xấu hổ, đỏ mặt nói, sau đó phải đi ghé vào Nhan Tuyết Khâm sa thượng.
Khi Nhan Tuyết Khâm bưng một bồn nước ấm còn có chiếc khăn mặt màu trắng đi tới, đã thấy trên bàn trà một bao y rượu sát trùng, một lọ thuốc bột, còn có mấy cái vải băng.
Người này muốn làm tới ở chỗ này? Chẳng lễ trên người hẵn lúc nào cũng mang mấy thứ này? Thật nhìn không ra? Nhan Tuyết Khâm hơi hơi có chút kỳ quái, rồi lại nào biết đâu rằng, Diệp Thanh kỳ thật là có y linh bảo tháp một loại dược thần kỳ .
Bình thuốc bột kia, đúng là Diệp Thanh tiêu phí 30 y linh đổi đổi lấy đặc hiệu kim sang dược, cầm máu, sinh cơ, giảm nhiệt, hiệu quả so với ở chợ thượng không biết bao nhiêu lần!
Nhan Tuyết Khâm khi mới bắt đầu còn thoáng có chút ngượng ngùng, thay Diệp Thanh cởi chiếc quần dài, quần lót, không khác lúc đầu, không dám nhìn kỹ, tuy nhiên, lần này sau khi nội khố nhất nhất bị lột hạ, Nhan Tuyết Khâm bay nhanh nhìn lướt qua, liền trong lòng nghiêm nghị, ngượng ngùng diệt hết, chỉ thấy cái mông Diệp Thanh. Phía trên bị miếng đạn cắm sâu, máu tươi chảy khắp nơi, nhìn thấy ghê người!
Ngươi cũng vì cứu ta mà bị thương, hơn nữa lại còn cứu ta một mạng! Nếu ở cổ đại, chắc chắn lấy thân báo đáp …, ôi, giúp hắn băng bó một chút, nhìn ân nhân cứu mạng, trên mông còn có hung khí, lại có cái gì, cùng lắm thì !
Nhan Tuyết Khâm như vậy tưởng tượng, liền tâm vô tạp niệm , dùng nước ấm bắt đầu cẩn thận mà rửa vết thương cho Diệp Thanh tẩy vết máu xung quanh trừ miệng vết thương, trên người quần áo dinh đầy máu rất bẩn không thể tái mặc !
A!
Diệp Thanh không kìm nổi kêu ra một tiếng, không phải thích , là đau ! Thầm nghĩ, thực không phải thời điểm, nếu bình thường có mỹ nữ trà rửa mông cho mình quả thực rất mãn nguyện, nhưng hiện tại, một chút tâm tư hưởng thụ cũng không có!
Hãy kiên trì một chút, sắp xong rồi! Nhan Tuyết Khâm nói xong, trên tay động tác không khỏi trở nên mềm nhẹ một chút.
Ừ, ngươi cứ lau đi, ta không sợ đau! Lúc này Diệp Thanh sao có thể túng, cho dù là đau đến chết, cũng phải cắn răng mà nói không sợ đau!
Viên đạn kia làm thế nào để lấy ra? Nhan Tuyết Khâm hỏi?