Đứa trẻ sơ sinh này tiên thiên bất túc nên tiếng khóc không được to, hô hấp nhanh lại yếu ớt, làn da mỏng manh, trong người dường như có chứa rất nhiều nước, mềm mềm lõng bõng, hơn nữa khi ấn vào còn để lại dấu vết lâu mới đàn hồi lại được, như thế độ đàn hồi của da rất kém, hơn nữa làn da lại đỏ vô cùng, ít mỡ, ít cơ, móng tay thì ngắn và mềm, lông ở tay chân thì có vẻ hơi dài, còn tóc ở đầu thì vừa ít vừa ngắn.
Càng khiến người ta đau lòng hơn là dị hình của cô bé vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đầu vẫn còn to, dưỡng như vẫn còn nước tích trong não, thóp vẫn chưa liền lại, sụn tai vẫn mềm nhũn dị thường, dính liền với cả xương sọ, lồng ngực mềm, quầng vú có những nốt chấm, viền xung quanh không nổi lên. Tuyến vú nhỏ đến mức không sờ thấy được.
Bụng hơi trướng, cơ quan sinh dục rõ ràng là của nữ, nhưng bởi đẻ non nên môi nhỏ âm vật phát triển chưa toàn diện nên có vẻ tách ra và nồi lên, lòng bàn tay bàn chân cũng không giông với những trẻ sơ sinh khác, vết nhăn có vẻ ít.
Nhưng cái này là nhìn dưới góc độ chuyên nghiệp của Mã Tiểu Linh, còn nếu để cho những người bình thường khác nhìn thấy thế này thì đứa trẻ sơ sinh này mặc dù có chút dị dạng, có chút không bình thường, nhưng không cẩn thận quan sát thì lại khó có thể phát hiện ra được, đặc biệt là trẻ con vừa mới sinh ra có mấy ai mà xinh đẹp luôn đâu, cho dù là mấy cô sau này trưởng thành có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa, lúc vừa mới sinh ra thì em rằng trông cũng khó coi.
- Chú ý giữ ấm, cho thở oxy, bỏ sung vitamin và sắt, ngoài ra tiêm peenixilin 200000U vào cơ.
Mã Tiểu Linh chỉ bảo, lập tức có một y tá đến bế đứa trẻ sơ sinh, vô cùng chuyên ngiệp quấn tã và tiêm thuốc cho đứa trẻ sơ sinh đó.
Về những phương diện này, những người như Ngụy Tư Khỉ đều rất có kinh nghiệm, làm vô cùng thuần thục, Mã Tiểu Linh chỉ cần nói sơ qua là hiểu ngay.
Bên ngoài xe, bất luận là thím Vương, chị Lưu, Tiểu Mạt, hay là vị mà chê bai bệnh viện Ngân Hạnh, đều vô cùng vui mừng, không kim được vỗ tay rào rào.
- Thật không ngờ, chính mắt mình được chứng kiến một sinh linh mới ra đời lại kì diệu như vậy.
- Đúng vậy, lúc mà Trần Khiết kêu la thảm thiết, tôi rụng rời cả chân tay, trong lòng luôn cầu nguyện, mong không xảy chuyện gì, mong mẹ con cô ấy bình an. Cũng may mà mọi chuyện thuận lợi, được mẹ tròn con vuông.
Thím Vương hơi sợ hãi nói. Bà là người từng trải, cho nên hiểu rất sâu về quá trình sinh nở đầy nguy hiểm này.
- Nghe nữ phó viện trưởng vừa rồi nói, hình như là còn phải làm cái gì đó.
- Ừ, cô không nói, tôi không để ý tới, không biết bây giờ mẹ con Trần Khiết thế nào rồi.
- Bác sĩ, chúng tôi có thể thăm mẹ con cô ấy một lúc được không?
Tiểu mạt hỏi mấy nhân viên y tế trong xe.
Lý Tiểu Miêu nói:
- Bây giờ không được, sức đề kháng của trế sơ sinh vẫn còn yếu ớt, không được ra gió, mọi người muốn thăm hỏi thì sau đây có thể đến phòng trẻ sơ sinh của bệnh viện của chúng tôi.
Sau đó, Mã Tiểu Linh bảo xe cứu thương lái về bệnh viện, dù sao, cũng đã đỡ đẻ rồi, nhưng những việc cần phải cử lý sau khi sinh, một số biến chứng sau khi trị liệu... đều cần phải ở bệnh viện mới tiến hành được, đặc biệt là đứa trẻ sơ sinh này còn có chút dị tật, cần phải tìm Diệp Thanh khám, xem có cách nào chữa trị được không. Đây là một bé gái sơ sinh, nếu như có chút dị tật, em rằng chỉ cần để lại vết bé tý cũng có thể ảnh hưởng đến chuyện chồng con say này của cô bé, nếu là con trai thì còn đỡ hơn chút.
Phải nói là, Mã Tiểu Linh có tầm nhìn rộng, cái này cũng là trách nhiệm của cô ấy, nếu là bác sĩ bình thường thì sau khi đỡ đẻ mặc cho tướng mạo trẻ sơ sinh thế nào cũng mặc kệ.
Đúng lúc này, một chiếc xe cấp cứu khác cũng “ ò oe ò oe” lao đến, trên xe có in dòng chữ to, chính là của bệnh viện Hoa Đổng.
Ở khu nông thôn này, đường rất hẹp, mà xe cứu thương lại to, căn bản là không thể vừa hai chiếc xe cứu thương cùng lưu thông, bị chiếc xe cứu thương của bệnh viện Hoa Đổng chặn, xe của bệnh viện Ngân Hạnh không thể lái ra khỏi được chỗ này.
- Này, phiền nhường chút đi, chúng tôi đang có một bệnh nhân trên xe, đang rất vội.
Âu Dương Ninh Ninh thò đầu ra từ chiếc ghế phụ, nói to.
Nhưng chiếc xe cấp cứu kia vẫn không thèm đếm xỉa tới, không những không nhường đường mà còn lại cố tiến vào bên trong một ít rồi mới dừng lại, sau đó, mấy người đàn ông mặc áo blu nhảy xuống, trong đó có một người đứng đầu, mặt tròn, lông mày rậm, ánh mắt sắc lẹm, mặt mũi thì ngay cả Âu Dương Ninh Ninh cũng vượt qua hắn ta ngàn lần.
Người này chính là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Hoa Đổng, Kim Đại Lượng.
- Này, thế này là thế nào, sao lại cướp bệnh nhân của chúng tôi chứ, sản phụ này là 120 thông báo cho chúng tôi đến.
Kim Đại Lượng thấy xe cấp cứu của bệnh viện Ngân Hạnh, liền tức giận mắng mỏ. Hắn ta là tay chân thân cận của phó viện trưởng Lý Quốc Lương, có nghe qua phó viện trưởng Lý nói về việc thành lập bệnh viện mới, không ngờ lại bị người khác cướp làm trước mất.
Cứ tiếp tục như vậy thì bệnh viện Hoa Đổng của bọn họ làm sao còn vị trí đứng ở khu kinh tế mới này. Quan trọng là, nếu lần này để phó viện trưởng Lý biết được, sẽ coi hắn thế nào? Chắc chăn là “ba ba” mấy phát bạt tai.
Chúng tôi không phải là do 120 thông báo, mà là bệnh nhân trực tiếp gọi đến cho chúng tôi.
- Không nói linh tinh nữa, mau nhường sản phụ lại cho chúng tôi.
Kim Đại Lượng không nói qua được Âu Dương Ninh Ninh liền như bọn lưu manh nói.
Âu Dương Ninh Ninh còn muốn tranh cãi nữa, Mã Tiểu Linh liền liếc mắt nhìn cậu, Âu Dương Ninh Ninh liền hiểu ý, không nói thêm gì nữa.
Sự việc ngày hôm nay lý lẽ thuộc về chúng ta, cũng đã cứu được người rồi, còn tiếp tục tranh cãi thì không hay lắm, cứ để cho bọn họ làm ầm ĩ lên, càng làm to thì lại càng mất mặt.
- Phó viện trưởng Mã, theo tôi khoa cấp cứu của bệnh viện Hoa Đổng cũng không ra gì lắm.
Âu Dương Ninh Ninh cười nói với Mã Tiểu Linh, ánh mắt lộ lên vẻ khinh miệt.
Lý Tiểu Miêu cũng nói:
- Đúng vậy, loại bệnh viện này, loại bác sĩ này, làm sao là đối thủ cạnh tranh của chúng ta chứ.
Người ta thế nào, chúng mình không cần để ý tới, chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân mình là được.
Âu Dương Ninh Ninh và Lý Tiểu Miêu cùng nhìn phó viện trưởng Mã, cách xử lý này gần đuổi kịp viện trưởng Diệp rồi.
- Bệnh viện Hoa Đổng các anh thật rác rưởi, lúc này là lúc nào rồi chứ, các anh mới đến, đợi các anh đến thì Trần Khiết sớm đã không chịu được nổi rồi.
- Đúng vậy, thế mà bệnh viện Hoa Đống của các anh lại còn dám kiêu ngạo tự nhận là số 1, hiệu quả kém như vậy, thì trông cậy vào thế nào được chứ.
Sự thật luôn là bằng chứng tốt nhất, qua lần này, cái cô ăn nói lỗ mãng hoàn toàn nghiêng về phía bệnh viện Ngân Hạnh,chắc chắn là qua cô ấy, việc của bệnh viện Ngân Hạnh ngày hôm nay sẽ được rất nhiều người biết đến.
Thím Vương bước lên trước, nói với Kim Đại Lượng:
- Phiền các cậu nhường đường, bây giờ chúng tôi phải đưa mẹ con Trần Khiết đến bệnh viện.
Chị Lưu không chút khách khí nói:
- Đẻ xong rồi, các anh chị mới đến thì còn có tác dụng gì chứ.
Một nữ công nhân tích cách nội tâm, vô cùng thẹn thùng, tên là Đồng Đồng cũng đánh bạo nói:
- Lời nói của tôi còn có nắm đấm đấy.
Đồng Đồng xưa này rất ít nói những lời thô tục như thế này, lúc này không khỏi tim đập loạn lên, nhưng, điều kỳ lạ là mọi người xung quanh lại không phát hiện thấy, không hề cảm thấy chút bất thường nào, dường như, ngày hôm nay biểu hiện của Đồng Đồng vẫn bình thường như mọi ngày.
- Rốt cuộc các anh chị có nhường đường không?
Ngay sau đó, dưới sự kêu gọi của chị Lưu, tất cả nữ công nhân như ong vỡ tổ xông lên, khí thế bừng bừng, giống như một đám hổ mẹ.
- Cô, các cô...
Dù Kim Đại Lượng người to lớn, bình thường cũng cầm quen dao phẫu thuật, nhưng lúc này khí thế cũng có chút yếu đi, sợ đám công nhân nữ này lao lên xé nát hắn vậy, vội vàng lao vào trong xe cấp cứu.
- Chủ nhiệm Kim, chúng ta bây giờ phải làm sao ạ?
Lái xe Tiểu Kim hỏi.
- Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là rời khỏi rồi, còn ở đây nữa không thấy xấu hổ à.
Kim Đại Lượng tức giận quở mắng, tên lái xe cấp cứu liền lập tức lùi xe lại rời khỏi.
Sau đó, dưới sự reo hò của những nữ công nhan, xe cấp cứu cảu bệnh viện Ngân Hạnh chậm rãi lái ra, chạy về phía bệnh viện.
- Lực lượng quần chúng thật là vĩ đại, vẫn là viện trưởng Mã thông minh, nếu là tôi, chắc có lẽ là đã đánh nhau với bọn họ rồi, nhưng, đánh nhau chửi nhau sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện, đám người bệnh viện Hoa Đổng đã chứng tỏ điều đấy, hơn nữa, tay chân tôi lèo khèo thế này, có thể đánh được bọn họ hay không còn chưa biết.
Thấy những nữ công nhân đứng ra vì mình, trong lòng Âu Dương Ninh Ninh có chút tự hào, âm thầm nói.
Cùng lúc đó, thím Vương, Chị Lưu, Tiểu Mạt cũng đạp xe đuổi theo sau, Trần Khiết một thân một mình trong bệnh viện, bọn họ không yên tâm, dù gì cũng phải có người chăm sóc chứ.
- Này, mọi người có ai biết số điện thoại nhà Trần Khiết không, việc này, theo tôi cũng không thể giấu mãi nhà cô ấy được, hơn nữa, đứa trẻ dù gì cũng đã được sinh ra rồi, người nhà cô ấy chắc sẽ không mắng cô ấy nửa nhỉ?