- Diệp Thanh, cậu không sao chứ?
Trong xe, Nhan Tuyết Khâm ngồi dậy, dịu dàng hỏi.
- Không sao, một con tiểu nha đầu, không biết trời cao đất dầy là gì.
Diệp Thanh khinh thường nói, sau đó ngồi xổm dậy thay lốp xe.
Trên sườn núi, Niếp Tiểu Ẩn thình lình ngẩng đầu lên, con ngươi đẹp tuyệt trần đỏ bừng bừng, sát khí, giơ tay lên liền phóng ra một chuỗi liên tiếp các ám khí sáng loáng.
- Đồ xấu xa, ta phải giết ngươi.
Diệp Thanh đương nhiên lập tức liền cảm nhận được, bất thình lình xoay người, có điều lại không ra tay, cũng, không tìm cách tránh né, dũng mãnh hiển nhiên, bởi vì, những ám khí đó đều bị đánh trật hướng hết, không có một cái nào bay về hướng hắn hay Nhan Tuyết Khâm.
Thứ ám khí này, trong suốt như pha lê, rõ ràng không phải là bom, nếu đã đánh không chuẩn, theo Diệp Thanh dự đoán, thì hoàn toàn không cần sợ hãi.
Cô nàng này, chắc không phải phát điên rồi chứ, phónggì mà kém thế? Mà cũng không cần thiết phải như thế chứ, anh chẳng qua trong lúc đánh nhau có sờ chân em một tý, với lại không kìm được nhìn phong cảnh dưới chân váy em vài lần, thực ra thì cũng chẳng nhìn thấy gì cả, cũng không có hành vi sàm sỡ nào mang tính thực tế mà!
Có điều, Diệp Thanh liền lập tức thầm kêu lên một tiếng “hỏng rồi”, bởi vì mấy cái ám khí đó, không ngờ lại giải đều xung quanh hắn và Nhan Tuyết Khâm, hai người và chiếc xe đều nằm gọn vào bên trong vòng tròn đó.
Tuy rằng hắn không biết mấy thứ này rốt cuộc có khả năng nguy hại gì, nhưng rất hiển nhiên đây là một cái bẫy hoặc là một đại trận pháp nào đó, có điều, lúc này có muốn chạy thì cũng muộn rồi, xung quanh đều có, Nhan Tuyết Khâm lại ở trong xe, làm sao mà kịp chạy ra ngoài chứ, mà bỏ mặc Nhan Tuyết Khâm một mình trong hoàn cảnh nguy hiểm này, thì loại việc này hắn không làm nổi.
Quả nhiên, dự cảm “ không tốt” vừa hiện ra trong đầu, liền nghe thấy âm thanh “bùm bùm”, mỗi thanh ám khí còn chưa rơi xuống đất, bất thình lình nổ tung trong không trung, từ phía trên phụt ra hàng trăm hàng nghìn tia sáng nhỏ như sợi tơ, hồng như trái đào chín, nhưng tia sáng nhỏ màu hồng đó, là một loại năng lượng ngưng tụ mà hoàn toàn vẫn chưa biết tên, nửa chân khí nửa phi chân khí, trong chớp mắt bùng nổ rồi phụt chiếu ra, chi chít xen kẽ đan lồng vào nhau, khiến cho Diệp Thanh không chốn thoát thân, buộc lòng phải nằm ngang thân mình, che chắn phía trước Nhan Tuyết Khâm.
Thà để bản thân bị trúng chiêu, cũng phải bảo vệ cho người con gái của mình.
Chỉ tiếc rằng, những năng lượng được chiếu bằng những tia sáng nhỏ như sợi chỉ này lại bao phủ khắp bốn phương, hắn làm sao có thể ngăn trở hết được, lúc này, Nhan Tuyết Khâm kinh hoảng kêu lên, cô bị 10 tia sáng nhỏ xâm nhập vào trong cơ thể, lập tức hôn mê tại chỗ.
Còn Diệp Thanh, tự nhiên trông giống như tổ ong bò vẽ, không biết đã bị bao nhiêu tia sáng năng lượng xuyên trúng, những tia sáng này vô cùng sắc bén, mặc dù hắn có chân khí Thương Lê mạnh mẽ bảo vệ, cũng vẫn không thể nào chống cự lại được, những tia năng lượng này xâm nhập vào kinh mạch, đang từng bước từng bước xâm chiếm vào phổi, tim và đại não.
- Hừ hừ, đã trúng phải Qủy hoa hồn tình tơ , ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Trên sườn núi, Niếp Tiểu Ẩn cười ha hả lạnh lùng, loại năng lượng được gọi là “Tình tơ” này, chính là một loại bí kíp gia truyền của Dược Thần Cốc, cũng chỉ có người con gái nào tu luyện chân khí Trăm hoa triền miên trong thời gian dài mới có thể tập luyện, người nào trúng phải chiêu này, hồn phách đều bị nhục dục thiêu đốt, tàn nhẫn hung ác dị thường, hơn nữa lại hoàn toàn không có thuốc giải.
Ít nhất, trên trái đất này không có thuốc giải.
Thế nhưng, Diệp Thanh lại là ngoại lệ, hắn dù sao cũng là hạnh lâm danh thủ quốc gia, lại được kế thừa không biết bao nhiêu loại y học văn minh tiên tiến, phân tích sâu hơn một chút, liền lập tức biết được, tính chất của loại thuốc độc, ngay tức khắc suy nghĩ cấp tốc thúc đẩy, vội vã lục tìm trong Y linh bảo tháp, lập tức, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vũ Nhi, liền tìm thấy một loại “ Linh đơn Thanh tâm quả ngọc” có thể phá giải được loại độc này.
Đây là một loại linh đơn bậc trung, hao phí nhiều giá trị linh đơn quý giá, phải cần hơn một nghìn giá trị, trong lúc nguy cấp, Diệp Thanh hơi đâu mà để ý đến giá trị linh đơn, lập tức không chút nghĩ ngợi, cũng không có thời gian đi tìm vét những thứ thuốc tốt hơn, trong chớp mắt liền đổi ra hai viên, một viên cho hắn, còn viên còn lại thì nhét vào miệng Nhan Tuyết Khâm.
Thuốc vừa vào đến miệng liề lập tức hóa nước, lần theo huyết quản kinh mạch thẩm thấu vào trong cơ thể, sức thuốc một khi gặp phải những sợi tơ màu hồng dị chủng, liền giống như băng cứng gặp phải lửa cháy, không ngừng hòa tan lẫn nhau, hơn nữa lại phát ra một thứ âm thanh “ pop pop” như tiếng nổ, khuấy động đến mức kinh mạch của Diệp Thanh suýt chút nữa thì vỡ vụn.
ầm ầm ầm
Chân khí của Diệp Thanh đột nhiên phát nổ, mãnh liệt phản kích, cuối cùng, chốc lát đã khiến cho những năng lượng quỷ dị còn sót lại, đều bị đẩy sạch ra ngoài cơ thể, chân khí thương lê phát ra ngoài, ngưng tụ thành từng viên từng viên khí cầu nhỏ, xoay vo vo với tốc độ cao, thuận theo những sợi ánh sáng phản kích lại, tiến công chống lại những Luyện hồn tình tơ vẫn đang dữ dội phát ra mùi hương lạ chứa đầy sự mê hoặc đối với con người từ trên “ ám khí pha lê”, những ám khí này, liền bị đập vỡ vụn dễ dàng như đập đồ gốm sứ.
Dù không biết đây là loại tinh thể gì, một khi có thể cất giữ được chân khí, thì xem ra, cái cô bé mặc đồ màu hồng này lai lịch không nhỏ, xuất thân phi phàm.
Diệp Thanh sau khi trục xuất những tơ tình trong cơ thể ra khỏi, đương muốn đi bắt con bé đó, giữ lại để hỏi cho kỹ lưỡng thì cô nàng đó sớm đã mất tăm mất dạng.
Hóa ra, lúc Diệp Thanh mải lo phá giải Bách hoa luyện hồn tình tơ của cô, Niếp Tiểu Ẩn đã biết được tình hình không tốt, lập tức cố cắn răng chịu đau đớn ở vết thương trên bàn chân, thi triển khinh công bỏ chạy.
Nơi này núi cao rừng rậm, cô tùy ý tìm một nơi ẩn náu, Diệp Thanh cũng không thể tìm được.
Huống chi, bây giờ Diệp Thanh hoàn toàn không có thời gian để đuổi theo cô, bởi vì, Nhan Tuyết Khâm vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
- Tuyết Khâm, cô thế nào rồi?
Diệp Thanh kéo cửa xe ra, chui vào bên trong, ôm Nhan Tuyết Khâm vào lòng, còn ngón tay thì bấm vào mạch tượng của cô.
Lập tức, thái độ trở lên nghiêm nghị.
Hiệu lực của viên linh đan Thanh tâm quả ngọc trong người cô, do không được chân khí hỗ trợ thúc đẩy, sớm đã bị mấy sợi tình tơ nóng như lửa đốt kia làm phai mờ mất tác dụng rồi, những tia tình tơ màu phấn hồng tràn đầy năng lượng kỳ dị đã thâm nhập sâu vào các nơi trong cơ thể Nhan Tuyết Khâm, như đại não, tủy, tim,tử cung... gần như không có nơi nào không có, khiến cho nhịp thở của cô rối loạn đến cực điểm.
Thân thể cô, bây giờ bộ phận nào cũng đang nằm trong trạng thái hưng phấn cực độ, giống như đang chìm đắm trong ảo mộng với sự sảng khoái dễ chịu đến tận cùng, bên dưới, từ thung lũng trong rừng rậm, nước suối chảy tí tách, cả chiếc quần con ướt đẫm, dính vào nhụy hoa hình cánhbướm, thân thể đỏ lựng từng mảng lớn,trước ngực, nơi đỉnh dãy núi đáng tự hào, hai nụ hoa dựng lên, phập phồng, tựa như đóa linh mai đang e ấp đợi ngày khoe nở, gương mặt xinh đẹp như ngọc, đỏ ửng mê hoặc, lông mi nhẹ rung....
Nhưng, Diệp Thanh thì ngay cả một chút ý nghĩ mây mưa cũng không có nổi, bởi vì, nếu là sự một phát của dục tình bình thường, nhất định sẽ hổn hển liên tục, rên rỉ không ngừng, chiếc eo thon nhỏ vặn vẹo không ngừng như con rắn nước, đôi chân thon dài sẽ kẹp chặt,nhưng mà hiện tại, Nhan Tuyết Khâm tuy thân thể phấn kích, nhưng hai con ngươi mắt vẫn nhắm chặt, hôn mê không tỉnh, tứ chi tê dại, không chút sức lực, dường như đến ngay cả sức lực để nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không có.
Thử hỏi, trạng thái này có bình thường không?
Chỉ sợ, cứ trì hoãn thêm vài phút nữa, chắc sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, linh hồn sẽ sa đọa từ đây, chìm đắm trong dục vọng vô cùng vô tận, sinh mạng từ đây kết thúc, bị ngọn lửa tình kỳ dị thiêu đốt mà chết.