Lí Tiểu Miêu cười tươi như hoa, xoa đầu Lí Tiểu Hổ khen
-Tiểu Hổ giỏi thật đấy, tung một cái là được con sáu luôn.
Bỗng nhiên Diệp Thanh hỏi:
-Tiểu Hổ, em có thể tung con sáu lần nữa không?
Lí Tiểu Hổ nói:
-Được ạ, được ạ, anh Diệp Thanh, đợi chút, đợi em cho cái máy bay này bay lên đã nhé”
Nói rồi cúi ngay đầu xuống, cho máy bay bay xong, mới lấy xúc xắc tung tiếp.
Xoạch
Không ngờ vẫn là con sáu
Lý Tiểu Miêu hoa hết cả mắt, lấy tay dụi dụi, giọng rất kinh ngạc hỏi:
-Tiểu Hổ, em làm thế nào vậy? Không phải là mèo mù vớ cá rán đấy chứ?
-Chị, chị nói gì vậy? Mèo mù với cá rán cái gì
Lí Tiểu Hổ đầu óc rối bời, với trí tuệ của nó không thể hiểu được ý nghĩa câu này.
Lí Tiểu Miêu lắc đầu, cười nói:
-Chị đang khen em thông minh đấy chứ!
Rồi quay sang nhìn Diệp Thanh.
Diệp Thanh đùa:
-Em có thể tung được con sáu lần nữa không?
Lí Tiểu Hổ lại nói
-Tại, tại sao phải tung lần nữa. Chị, chị nói nhiều nhất chỉ tung được hai lần thôi.
Lí Tiểu Miêu đáp:
-Lần này là thưởng cho em đấy, anh Diệp Thanh nói tung em cứ tung đi.
-Ồ, được thôi, đợi, đợi em cho máy bay bay đã.
Lí Tiểu Hổ lại cúi đầu. Rất nghiêm túc đếm đếm, rồi cẩn thận kéo máy bay đi xong rồi mới tiếp tục tung.
Trời, vẫn là sáu.
Lần này Lí Tiểu Miêu thật sự đứng ngây ra. Rồi xúc động muốn khóc, lí nhí:
-Tiểu Hổ, em không ngốc, em thật sự không ngốc, ai bảo em ngốc, chị liều với kẻ đó.
Diệp Thanh lộ vẻ suy tư. Cậu bé Lí Tiểu Hổ này bệnh tình khá phức tạp, nhưng điều khó mà có được là người như cậu ấy lại có một tài năng thần kì.
-Nào nào, Tiếu Diệp, cháu ăn táo đi. Đây là táo một người bạn của chú cháu mang từ Sơn Đông tới đấy, ngọt lắm.
Đương lúc ưu tư, mẹ Lí Tiểu Miêu, Phương Ngọc Liên bưng một đĩa táo đã được rửa sạch sẽ tới, nhiệt tình mời Diệp Thanh.
Loại táo này ở Phù Liễu bán rất đắt, phải mười mấy đồng một cân cơ đấy. Nhà họ gia cảnh bần hàn, gần như đều sống dựa vào lương Lí Tiểu Miêu, bình thường sao mua nổi. Đây là Lí Đại Trung đi làm thuê quen được một bác người Sơn Đông, bác ấy về quê, tiện thì mang lên cho họ một chút đặc sản quê nhà.
-Cảm ơn cô ạ.
Diệp Thanh đón lấy rồi đặt xuống cái ghế cạnh mép bàn để ba người cùng ăn.
-A, em thắng rồi, em thắng rồi.
Ván này thắng, Lí Tiểu Hổ vui lắm, vớ lấy một ít táo, nhảy tưng tưng. Đã mười mấy tuổi đầu mà trông chứ như đứa trẻ lên ba không bằng. Phương Ngọc Liên nhìn mà xót xa.
-Tiểu Hổ, ngoan đi, đi cho chim trò chơi của em ăn đi.
Lí Tiểu Miêu kiếm cớ, đuổi Lí Tiểu Hổ đi.
Lí Tiểu Hổ cực kì nghe lời Lí Tiểu Miêu, nghe thế thì ồ ồ vài tiếng rồi chạy biến vào trong phòng. Tuy nói là chạy nhưng nhìn động tác vụng về lắm, chẳng nhanh hơn người trưởng thành đi bộ là bao.
-Tiểu Hổ, cẩn thận chút
Phương Ngọc Liên gọi theo, căn dặn.
Rồi bà quay đầu lại, thở dài nói:
-Thằng bé Tiểu Hổ này lúc nhỏ thông mình lắm. Nhớ lúc mới đẻ, ba tháng đã biết gọi bố gọi mẹ rồi. Lúc ấy cô chú mừng lắm, trong lòng đã nghĩ sau này Tiểu Hổ lớn, nhất định là đứa tài năng xuất chúng. Nào ngờ năm lên tám, tự nhiên nó bị ngã, kết quả là mắc phải chứng chậm phát triển.
Phương Ngọc Liên nói tới đây, mắt lại ướt thẫm nước mắt.
Lí Tiểu Miêu vỗ nhẹ vai mẹ, rồi quay sang nói với Diệp Thanh:
-Kể từ đó về sau, Tiểu Hổ có những biểu hiện không giống với những đứa trẻ khác. Ví dụ những đứa khác chạy nhảy chơi đùa, thì Tiểu Hổ không thể làm chân tay hoạt động theo ý mình. Những phép cộng trừ nhân chia đơn giản tôi dạy nó, nó cũng không sao nhớ được. Lúc đi học, thầy giáo hỏi gì nó cũng không trả lời được, thành trò cười cho đám bạn. Cho nên về sau học không nổi, đành phải ở nhà như vậy suốt từ đó đến nay.
Phương Ngọc Liên nói
-Hàng ngày cô không dám cho nó ra ngoài một mình. Nếu không nhất định là không biết đường nào mà về. Đứa con đáng thương của tôi, lớn bằng ấy rồi, đến dây giầy, dây quần cũng không biết buộc. Ngày nào cũng phải để cô với Miêu Miêu làm giúp. Ôi, thằng bé này, không biết sau này phải làm thế nào đây. Đừng nói là lấy vợ, chỉ e cô với bố Miêu Miêu đi rồi, sống cũng thành vấn đề mất.
Lí Tiểu Miêu trách:
-Còn con mà mẹ, mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho em.
Phương Ngọc Liên nhìn con nói:
-Con gái gả đi rồi thì như bát nước đổ đi. Dù thế nào con cũng phải lấy chồng, sang nhà người ta rồi còn mang theo em con sao.
Lí Tiểu Miêu nói:
-Sao không thể mang ạ?
-Con bé này, không thể để Tiểu Hổ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của con.
Phương Ngọc Liên chán nản nói.
Lí Tiểu Miêu đáp:
-Con mặc kệ, nếu người ta không thể chấp nhận Tiểu Hổ con sẽ không lấy chồng nữa.
Phương Ngọc Liên thở dài:
-Con định cả đời không xuất giá sao? Thiên hạ này có mấy nhà chịu chấp nhận đứa em thiểu năng của con chứ.
Nói rồi, không biết vô tình hay hữu ý nhìn sang Diệp Thanh, trong bụng thầm nghĩ: cậu này trước đây có cảm tình với Miêu Miêu nhà mình, hôm nay tới nhà, không chừng bị cái gánh nặng là Tiểu Hổ dọa cho chạy mất dẹp mất. Ai dà!
Lí Tiểu Miêu chép miệng:
-Không lấy thì thôi không lấy.
Diệp Thanh cười nói:
-Lần này thì tôi áp lực lớn rồi đây. Nếu không chữa khỏi cho Tiểu Hổ, Tiểu Miêu sẽ phải ở vậy cả đời mất.
Lời vừa nói xong, tất cả cùng cười lớn, không khí có vẻ bớt căng thẳng hơn.
Bố Lí Tiểu Miêu, Lí Đại Trung bước tới, nói:
-Bác sĩ Diệp ạ, xin cậu nghĩ cách giúp chúng tôi, dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, có làm trâu ngựa chúng tôi cũng xin báo đáp cậu.
Diệp Thanh nghiêm mặt nói:
-Chú Lí, chú nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Đừng nói vì gì khác, chỉ với Tiểu Miêu thôi, cháu đã có trách nhiệm phải chữa cho Tiểu Hổ rồi. Em của của Tiểu Miêu cũng là em của cháu.
Câu này nói ra, Lí Đại Trung, Phương Ngọc Liên nghe sao mà ấm áp thế. Dám cá cậu bác sĩ trẻ tuổi này có ý với Miêu Miêu. Là bạn trai chăng? Trong lòng ấm áp lắm. Biết rõ Miêu Miêu có gánh nặng là cậu em thiểu năng, gia cảnh lại bần hàn, nhưng không có vẻ gì là coi thường, lại còn nói những lời thân thiết như thế. Người tốt thế này, Miêu Miêu thật có phúc.
Nhưng Lí Tiểu Miêu thì lại thấy rất bình thường. Diệp Thanh vốn vẫn nhiệt tình như thế. Thêm nữa hai người cũng khá thân, nên những lời này đâu có gì lạ.
-Lại đây nào, Tiểu Hổ. Để anh bắt mạch cho em.
Vừa thấy Lí Tiểu Hồ đi ra, Diệp Thanh ân cần gọi lại. Rồi nắm lấy tay, xem mạch rất cẩn thận.