Khôi hài, nơi này hàng năm đều là cái đại lão của tỉnh đến ở, làm gì có chuyện không chú trọng đến trị an, thậm chí có khu ở của một vị, 24/24 đều có cảnh vệ trang bị súng ống trực ban. Đương nhiên, đây thuộc khu vực trung tâm, người bình thường không dễ cho vào. Nơi mà Diệp Thanh đi qua đều thuộc khu vực mở đối với bên ngoài.
Dù là như thế, thì đám sĩ binh này đến cũng khá nhanh chóng.
-Giơ tay lên, lập tức bó tay chịu trói đi!
Tên đội trưởng dẫn đầu có ánh mắt sắc bén, tay cầm khẩu súng ngắn, nòng súng tối om chĩa thẳng về phía Diệp thanh, lạnh lùng quát. Vẻ mặt hắn lạnh như tiền, dường như chỉ cần Diệp Thanh có chút phản kháng là hắn sẽ nổ súng.
Diệp Thanh khẽ nheo mắt, do dự một chút, sau đó thì giơ tay lên. Chẳng còn cách nào khác, bên địch quân đông như thế, lại có súng, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Tuy nhiên, nếu Diệp Thanh thật sự muốn liều mạng thì trong lúc tên bay đoạn lạc bắt ra, anh có thể hạ gục được 4, 5 tên, nhưng sau đó sẽ hết đời, như vậy sao được? Không đáng như thế, công ty của anh mày vừa mới vận hành, lại còn bao nhiêu là người đẹp chờ anh nữa chứ.
Ngất, đến chữa bệnh mà cũng xảy ra nhiều chuyện phiền phức thế này. Diệp Thanh vô cùng sầu não.
Lạc Tửu Tịch vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa khua tay hét lớn:
-Đừng kích động, đừng kích động, đều là hiểu lầm!
Tuy nhiên những tên quân binh này cũng không để ý tới cô, chỉ thấy cô gần chạy tới phạm vi chiến đấu thì một người chạy ra ngăn cô lại.
Nhan Tuyết Minh quát:
-Hiểu lầm cái khỉ gì! Đội trưởng Kiều, mau bắt thằng này lại cho ta, đưa thẳng đến công an, tố cáo nó tội vô cớ đánh người.
Đội trưởng Kiều nháy mắt ra hiệu, lập tức một gã quân sĩ to khỏe liền hét lớn một tiếng, thân hình hắn đột ngột tránh qua một bên, cả đội quân triển khai kỹ thuật bắt tóm người. Đôi quân tiến lên phía trước định bắt Diệp Thanh, ai ngờ, anh chỉ khẽ nghiêng người là đã tránh được.
Những đám quân vây bên ngoài thấy thế đều cảm thấy bất ngờ, đồng thời trong lòng khẽ kêu một tiếng “Giỏi”. Cũng phải biết là, cái tên lính ban nãy tên Đại Hùng, là một tay mà các kỹ thuật bắt tóm người của hắn, đều đạt được thứ bậc trong các cuộc thi võ toàn quân khu. Hắn đã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ. Tên này lại có thể nhẹ nhàng tránh được hắn. Ừm, đúng là khó lường thật.
-Lại còn ương bướng?
Đội trưởng Kiều khẽ nhíu mày, ngắm súng vào đùi Diệp Thanh, chuẩn bị nổ súng. Cái tên này cao thủ này, không ra tay trước để giành ưu thế, không chừng quân mình lại chịu tổn thất.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh nheo mắt lại, gập ngón tay, chuẩn bị phóng kim từ trong tay ra. Anh thầm nghĩ, nếu mày dám bắn vào chân tao, tao sẽ phóng châm vào đầu gối của mày, đảm bảo cho mày liệt giường 7, 8 tháng. Anh cũng chẳng phải là kẻ thích chịu thiệt thòi.
-Dừng lại! Các người đang làm gì vậy?
Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo cất lên. Diệp Thanh khẽ liếc nhìn qua khóe mắt, chỉ thấy thấp thoáng dáng dấp thướt tha, nhẹ nhàng thanh thoát, người này đeo một cặp mắt kính màu hồng, một vẻ đẹp tri thức. Người đến đây chính là Nhan Tuyết Khâm.
-Cô Nhan?
Đám quân sĩ đều nhận ra vị công chúa này là Nhan Tuyết Khâm nên không ai bảo ai đều dừng tay lại.
-Chị?
Nhan Tuyết Minh trong ánh mắt vô thức đột xuất hiện lên vẻ dịu dàng.
Diệp Thanh ngạc nhiên vô cùng? Cái quái gì? Hóa ra hai người này là chị em? Chẳng trách tên này có chút quen mặt. Lại chẳng thế nữa, hắn trông khá là giống chị của hắn, có điều huyết thống nhà họ Nhan này đúng là rất tuyệt, con cái đều rất đẹp.
-Các người làm gì ở đây? Tuyết Minh, đây là em làm ra đấy hả? Em có biết là bác sĩ Diệp là khách quy mà chị đính thân mời đến để chữa bệnh cho bà không hả?
Đôi lông mày thanh tú của Nhan Tuyết Khâm khẽ nhíu lại, vô cùng giận dữ nói.
-Cái gì, chữa bệnh? Lại còn khách quí?
Nhan Tuyết Minh lập tức nhảy dựng lên hét lớn:
-Tên này thì bao nhiêu tuổi hả, hắn có thể chữa bệnh được sao hả chị? Chị đừng để cho hắn lừa. Dạo này những tên lang băm mạo danh là thần y rất nhiều
Nhan Tuyết Khâm nhíu mày nói:
-Bác sĩ Diệp không phải là lang băm, anh ấy là phó chủ nhiện khoa cấp cứu của bệnh viện Ngô Đồng.
Lạc Tửu Tịch sửng sốt, chớp chớp cặp lông mi dài:
-Cái gì? Tên này là bác sĩ thật á? Lại còn là do chị Tuyết Khâm mời đến nữa?
Khuôn mặt thanh tú của Nhan Tuyết Minh tức giận đến nổi cả gân xanh, hắn nghiêm nghị nói:
-Chị, chị có biết là tên này đã từng đánh em, lại còn lừa 10 vạn của anh Trí Bằng nữa.
-Ồ, thế à?
Nhan Tuyết Khâm cười lạnh nói. Cô quá rõ tính khí của em mình, mà dù có chuyện này thật đi chăng nữa thì cũng chắc chắn là do nó tự gây ra. Với lại, Vương Trí Bằng là ai chứ, là đại gia có quyền uy bậc nhất của kinh đô. Cho dù anh ta không để tâm gì đến tiền nhưng lại dễ dàng đưa cho người lạ 10 vạn, điều này lại chẳng quá rõ ràng sao? Chắc chắn là hắn bị đuối lí đến không thể chối cãi được nữa.
-Đương nhiên là đúng rồi!
Nhan Tuyết Minh vô cùng hùng hồn đáp.
-Đúng cái đầu em!Về sau ít ra ngoài gây chuyện cho chị!
Nhan Tuyết Khâm nghiêm mặt quát, lộ ra vẻ uy nghiêm của bậc làm chị.
Lạc Tửu Tịch không khỏi lè lưỡi! Diệp Thanh thì trong lòng cười thầm không dứt! Thật đúng là vỏ quyt dày có móng tay nhọn, tên Nhan Tuyết Minh này ngang ngược là thế, thế mà hễ gặp chị của hắn, thì như là chuột thấy mèo.
-Chị, sao chị toàn đi giúp người ngoài thế.
Nhan Tuyết Minh liếc nhìn Diệp Thanh một cái, trong lòng đầy sự ghen tức , nghĩ bụng, chẳng lẽ chị mình thích tên công tử bột này?
Nhan Tuyết Khâm không để tâm gì đến hắn nữa, quay sang phía đội trưởng Kiều nói:
-Đội trưởng Kiều, các anh về vị trí đi, bác sĩ Diệp là khách quy do tôi mời đến, anh ấy tay nghề cao, cứu sống được không ít người, tuyệt đối không phải là người xấu.
-Vâng, có cô Nhan bảo đảm như vậy, thế thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Đối trưởng Kiều gật đầu, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tên cao thủ, ông không chắc chắn là có thể đối phó được, với lại tự y bắn thương quần chúng, cũng không tránh được bị xử phạt. Thế là bèn khoát tay, cùng với đám quân rời đi. Cùng lúc đó, vài tên binh sĩ nằm dưới đất cũng lồm cồm bò dậy, vẻ mặt ngán ngẩm bỏ đi theo sau.
-Chị, chị tới thật đúng lúc.
Lạc Tửu Tịch tươi cười chạy tới, kéo cánh tay Nhan Tuyết Khâm nói.
Nhan Tuyết Khâm nhìn cô một cái rồi trách mắng nói:
-Đứa nhóc này, buổi sáng sao không đi học, đến cả giờ của chị mà cũng dám trốn?
Hai má lúm đồng tiền trên mặt Lạc Tửu Tịch vô cùng đáng yêu, cô kéo cánh tay Nhan Tuyết Khâm, nũng nịu nói:
-Cô giáo Nhan, chị xinh đẹp, em tự học là được rồi mà, với lại, lần nào chị gặp e mà chả không nghiêm khắc?
Nói rồi chớp chớp đôi mắt đen láy, thế nhưng cô cũng có chút ngượng ngùng.
Nhan Tuyết Khâm nhéo chiếc mũi xinh của cô, nói:
-Em cũng biết ngại cơ. Hài, thôi vậy, chị cũng hết cách với em, những môn này em thích học thì học, có điều, đến cuối kỳ thi được trên 80 điểm là được.
-Dạ? Tám mươi điểm cơ ạ?
Lạc Tửu Tịch bị làm cho sợ.
-Sao thế? Có vấn đề à?
Nhan Tuyết Khân tủm tỉm cười hỏi.
-Không thành vấn đề, không thành vấn đề!
Lạc Tửu Tịch vội vàng xua tay, ngượng ngập cười nói.
Vốn dĩ cô chỉ định đạt điểm qua là được, nhưng bây giờ cô giáo đồng thời là chị họ xinh đẹp của cô đã nói thế, thì tất nhiên là phải nể mặt rồi, nếu không thì chị ấy sẽ đi nói với mẹ mất. Hứ.
Với lại, 80 điểm cũng không phải là khó. Chỉ cần bình thường chơi ít đi một chút, chăm chỉ hơn là được.
-Diệp Thanh, vừa nãy thật sự là ngại quá, em tôi không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng nhá.
Nhan Tuyết Khâm đi tới bên Diệp Thanh, cười tươi nói.
Lời vừa thốt ra, Nhan Tuyết Minh đã thấy không phúc, tức giận và hận thù đan xen nhau. Cái gì mà không chấp nhặt với mình chứ. Tên này giỏi giang lắm chắc, chị lại có bảo vệ hắn đến thế? Khốn kiếp, ông đây nhất định phải tính toán với hắn.
Nhan Tuyết Minh tức giận, xông lên hét lớn:
-Tên họ Diệp kia , mày đừng có mừng vội, lần này nếu không phải là chị tao bảo vệ mày, tao nhất định cho mày thành tàn phế.
Hoàn toàn không biết là, chị của hắn thực ra là đang bảo vệ cho hắn.
-Tuyết Minh!
Nhan Tuyết Khâm vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái. Cô có chút tức giận, lớn giọng quát. Tên nhóc này thật không hiểu chuyện.
Diệp Thanh cười nói:
-Không sao cả, thực ra tôi cũng có đánh cậu ta, giờ cậu ta hận tôi thì cũng là phải thôi.
Nhan Tuyết Minh nói:
-Chị, chị nghe thấy chưa, đấy là chính mồm hắn thừa nhận. Chị lại đi giúp người dưng đã đánh em mình sao?
-Diệp Thanh chúng ta đi!
Nhan Tuyết Khâm phớt lờ hắn, kéo Diệp Thanh cùng Lạc Tửu Tịch đi về phía đông.
-Nó thì có gì tốt đẹp. Chị đến cả em mình cũng mắng.
Nhan Tuyết Minh tủi thân nói, đứng ngẩn người ra đấy, trong bụng đầy tức giận, ánh mắt hắn đầy vẻ hận thù, oán hân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay Diệp thanh, nơi đấy, ngón tay trắng muốt của Nhan Tuyết Khâm kéo Diệp Thanh đi.
-Cái tên họ Diệp Này, không lớn hơn mình là mấy, dựa vào cái gì mà trị bệnh cho bà của mình? Không được, mình phải đi theo mới được, để tránh chị mình bị tên lang sói này rắp tâm lừa bịp. Hứ, hứ, tên họ Diệp, nếu chốc nữa mà không trị khỏi bệnh, xem ta xử lí mày như thế nào.
Nhan Tuyết Minh nghĩ đến điều này, vội vàng đuổi theo hướng của ba người vừa đi khỏi.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
-Bà nội, cháu đến thăm bà đây.
Đi vào tòa số 3, Nhan Tuyết Khâm liền dẫn Diệp Thanh cùng đi với cô đến phòng ngủ***của bà cô, Lạc TửuTịch và Nhan Tuyết Minh thì theo sát sau ở phía sau.
-Cô là ai?
Bà cụ này tóc trắng xơ xác, thân hình gầy gò ốm yếu, trông chỉ như là da bọc xương, trên da còn có những chấm tàn nhang, cảm giác như là khẽ chạm vào thôi là sẽ lả đi. Bà cụ nằm trên giường bất động, chỉ chảy nước dãi, mặt mũi đờ đẫn hỏi.
-Bà nội, cháu là tiểu Khâm Nhi đây!
Nhan Tuyết Khâm nước mắt lưng tròng, Lạc Tửu Tịch ở một bên nhìn mà thấy lòng chua xót, không kìm nổi day day mũi .
Bà cụ này, đến cả người thân cũng không nhận ra nữa.
-Ngươi là ai?
Bà cố nội vẫn mơ hồ không rõ nói, đôi mắt lờ đờ, thoạt nhìn cảm giác như là ngọn nến sắp tắt trước gió, bất cứ lúc nào mạng sống cũng có thể bị lấy đi.
Bên cạnh chủ nhiệm Lưu người chuyên môn phụ trách chăm sóc bà cụ nói:
-Cô Nhan, bệnh tình bà Hoàng*** ngày càng sa sút, chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể kéo dài mạng sống thêm một tháng nữa đã là...
-Được rồi, chủ nhiệm Lưu, ông đừng nói nữa, tôi biết cả rồi.
Nhan Tuyết Khâm khoát tay, nắm lấy tay của bà cô, cô không kìm được, cúi đầu, khẽ khóc nấc lên.
-Thế tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì chúng tôi sẽ lập tức tới.
Chủ nhiệm Lưu đi ra, chỉ còn lại vài y tá đi lại trong phòng bệnh, chỉ cần người bệnh xảy ra chuyện gì, y tá sẽ lập tức báo cho bác sĩ chính.
-Chị à, chị đừng đau lòng quá, bà sẽ mau khỏi lại thôi.
Lạc Tửu Tịch vỗ nhẹ đôi vai nhỏ nhắn của chị cô, giọng nhẹ nhàng an ủi.
Diệp Thanh thở dài, nói:
-Để tôi xem thử.
Nhan Tuyết Minh chẹp chẹp miệng, hừ nhẹ một tiếng, Nhan Tuyết Khâm thì vội vàng nhường chỗ, sau đó Diệp Thanh liền ngồi xuống bên giường.
Bà cụ này rất yếu, thần sắc u tối, trên người nổi rất nhiều nốt, Diệp Thanh nhẹ nhàng vạch miệng của bà cụ ra, chỉ thấy tưa lưỡi mỏng màu trắng, có mùi tanh khó ngửi, sau đó anh khẽ đặt ngón tay lên cổ tay bà cụ.
-Mạch chìm, và rất yếu, không có chút sức lực...
Diệp Thanh bắt mạch chuẩn đoán, nét mặt anh trầm hẳn xuống, rõ ràng là bệnh tình của bà cụ rất nghiêm trọng, anh không có nhiều tự tin.
Tuy tay nghề chữa bệnh của anh cao, nhưng cũng không đến trình độ có thể cứu được người đã đến lúc phải chết, con người không thể tránh khỏi già nua và chết đi, anh cũng không có cách nào cứu chữa cả.
Bệnh tâm thần ở người già, hay còn gọi là bệnh Alzheimer, là một loại bệnh có thể gây đến tử vong, thường kéo dài. Bệnh gây trở ngại cho hoạt động của thần kinh trung ương, người bệnh trong trạng tái không có y thức, gặp trở ngại về trí nhớ, tư duy, khả năng phân tích phán đoán, khả năng nhận biết các sự vật, cảm xúc...
Người mắc bệnh này, sẽ xuất hiện các triệu chứng như: giảm sút trí tuệ, hay quên, mất ngủ, không nhận ra người thân, chảy nước dãi, cấm khẩu, vẻ mặt đờ đẫn, xuất hiện ảo giác, tứ chi tê dại, lạc đường không biết đường về, không y thức được tiểu tiện đại tiện, tay chân run rẩy, đầu óc váng vất, lười biếng không muốn vận động, lông mao khô ráp, xương cốt rệu rão...
Nghiên cứu mới cho thấy, khả năng sống sót của bệnh này hiện đang không ngừng giảm mạnh, hiện nay, những người sau khi mắc phải bệnh này chỉ có thể sống được khoảng 3.3 năm, mà bà Nhan đã hơn 80 tuổi rồi, vô cùng nghiêm trọng, vừa nãy vị bác sĩ Lưu kia nói có thể chống cự được 1 tháng, cũng là vô cũng giỏi rồi.
Mặc dù trên phương pháp trị liệu và chữa bệnh, trong ngoài nước đã có rất nhiều nghiên cứu, tuy nhiên đến nay thì vẫn chưa có được kết quả như mong muốn. Hay nói một cách khác, bệnh này không thể chữa khỏi, có chữa cũng không thể khỏi được. Đặc biệt là giai đoạn cuối, càng trở nên khó khăn hơn.
-Diệp Thanh, sao rồi?
Nhan Tuyết Khâm lau khô nước mắt, hỏi.
Diệp Thanh cân nhắc một chút nói:
-Bà nôi cô không đủ tủy não, hay nói đơn giản hơn là các tế bào thần kinh trong não đã xuất hiện thoái hóa, nhiều no-rơn thần kinh đã bị chết.
Lời này nói ra mặc dù Nhan Tuyết Khâm và Lạc Tửu tich đều biết rõ mức độ nghiêm trọng của bệnh tình, nhưng cũng không tránh được sự khiếp sợ.
Nhan Tuyết Khâm mong mỏi một tia hy vọng nói:
-Thế thì phải chữa trị thế nào?
Diệp Thanh nói:
-Trung y cho rằng 'thận là gốc rễ vốn có', 'Não là cốt tủy', thận hư thì não không tốt , cho nên bệnh của bà nội cô nên bổ thận làm cho não khỏe lên, cái chính là nên tăng tủy nảo tăng trí lực, đồng thời kết hợp với điều hòa dưỡng khí, giúp lưu thông máu.
Lạc tửu Tịch nói xen vào:
-Thế có nghĩa là có thể chữa khỏi?
Diệp Thanh lắc đầu, vô cùng hổ thẹn nói:
-Tuổi thọ của con người là có hạn, đều phải đến lúc già yếu và chết đi, tôi không phải là thần tiên, cũng chẳng thể xoay chuyển được trời đất.
-Xời, ta lại còn tưởng ai đó y thuật giỏi đến mức nào cơ, hóa ra thì cũng chỉ là khoác lác.
Nhan Tuyết Minh cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, cười nhạt nói.
Trong lòng hắn nghĩ, nếu mày không chữa được bệnh thì sẽ mất đi giá trị để lợi dụng, chị của tao sẽ không bảo vệ mày nữa, để xem xem tao sẽ xử mày như thế nào!
Nhan Tuyết Khâm cùng với Lạc Tửu Tịch đều ngây người ra, một tia hy vọng cuối cùng cũng đổ sụp, hai trái tim mong manh cảm giác như bị băng lạnh gió tuyết của cực Bắc thổi cuốn qua, buốt lạnh cực điểm.
-Tuy nhiên, tôi có thể kéo dài mạng sống cho bà cụ thêm một năm!
Diệp Thanh nói tiếp.